Khu Rừng Ngủ Say - Dạ Ngận Bần Tích

Chương 47: NGOẠI TRUYỆN 2.




Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích
Edit + Beta: Phô Mai Con Bò Khóc

NGOẠI TRUYỆN 2Dưa hấu mùa hè và bé gái

 

Tháng Tám, nhiệt độ 39°C, nắng nóng bao trùm khắp thành phố. 4 giờ 50 phút chiều, lũ ve trên cây kêu râm ran.

Trong phòng bật điều hòa đóng kín rèm, ánh mặt trời chói chang chiếu vào phòng để lại vệt nắng nhạt màu. Tiếng chuông điện thoại kêu lên trong căn phòng yên tĩnh, một cánh tay vươn từ trong chăn ra nhấc máy nghe.

“Hứa Trạc, anh dậy chưa?”

Giọng Lâm Tinh Dao xen lẫn với tiếng người và xe qua lại ồn ào vang lên loáng thoáng trong điện thoại.

Hứa Trạc mở mắt, giọng khàn khàn: “Ra ngoài lúc nào đấy?”

“Trời nóng quá, em ra ngoài mua dưa hấu.” Lâm Tinh Dao ngập ngừng ở đầu dây bên kia, “Hứa Trạc…”

Hứa Trạc chống một tay trên giường ngồi dậy, để trần nửa người trên, tóc hơi bù xù vì nằm ngủ, “Sao đấy?”

Lâm Tinh Dao nói: “Gặp phải chút rắc rối.”

Lâm Tinh Dao xách túi dưa hấu từ siêu thị hoa quả về khu chung cư, thấy người đứng chật kín trước một cửa hàng tạp hóa, thấp thoáng thấy bóng dáng cảnh sát nữa. Cậu đi qua cửa hàng tạp hóa nghe người ta bàn luận, nhìn thấy bà cụ trước cửa đang khóc, sau khi tổng hợp tất cả tin tức mới biết con gái chủ tiệm mất tích.

Lâm Tinh Dao từng thấy con gái chủ tiệm tạp hóa, cô bé tầm mười tuổi, lúc không đi học thường nằm nhoài trên quầy vẽ vời hoặc đi chơi với đứa bé con cửa tiệm bên cạnh. Thỉnh thoảng cậu vào cửa hàng mua đồ, cô bé còn lại gần cậu nói chuyện.

Bà cụ chắc là bà nội hoặc bà ngoại của bé gái, trông chân không còn khỏe nữa, nghiêng người chống gậy, vừa khóc vừa gọi ‘Tinh Tinh’ mãi, bố cô bé đã lái xe lên phố tìm cô bé dọc ven đường, mẹ đang trao đổi với cảnh sát, chiều tà mùa hè nắng nóng, lưng ai nấy cũng mồ hôi nhễ nhại.

“Chiều thứ Bảy con bé đi học lớp vẽ, ba rưỡi tan học rồi mà giờ sắp năm giờ rồi vẫn chưa thấy về nhà.” Mẹ cô bé sốt ruột nói: “Bố nó gọi điện thoại cho cô giáo, cô giáo nói tan học là nó đi về cùng bạn rồi, không nghe thấy tụi nhỏ nói đi chơi! Chị đã gọi điện cho mấy đứa bạn nó chơi thân từng nhà một rồi, mà người ta đã về nhà từ lâu lắm rồi! Anh cảnh sát ơi cậu nhất định phải tìm được Tinh Tinh giúp nhà chị, sắp hai tiếng đồng hồ rồi, đi từ lớp vẽ về nhà cũng chỉ có mười lăm phút thôi…”

Cảnh sát trẻ tuổi trấn an người phụ nữ: “Chị cứ bình tĩnh, trả lời vài câu hỏi của chúng tôi.”

Bỗng nhiên một cảm giác mát lạnh áp sát mặt Lâm Tinh Dao, cậu giật nảy mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hứa Trạc đã đứng cạnh mình không biết từ lúc nào. Hắn mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, quần đùi, đi dép lê, tóc còn hơi bù xù mà đã ra ngoài tìm cậu rồi.

Hai người đứng dưới mái hiên râm mát dưới ánh nắng mặt trời, mặt túa mồ hôi. Hứa Trạc đưa một chai nước lạnh cho cậu, lấy dưa hấu cậu đang cầm cúi người đặt xuống đất: “Rắc rối gì đấy?”

Mặt Lâm Tinh Dao ánh lên vẻ lo lắng: “Hình như bé gái cửa tiệm kia đi lạc mất rồi. Hứa Trạc, hay là bọn mình đi xe lên phố tìm xem?”

Hứa Trạc nhìn Lâm Tinh Dao chừng vài giây, sắp lộ ra vẻ mặt ‘Liên quan gì đến bọn mình’ đến nơi, nhưng khi chắc chắn là Lâm Tinh Dao thật sự rất lo lắng thì hắn mới nhìn về phía cảnh sát và người phụ nữ.

Cảnh sát hỏi: “Địa chỉ lớp học vẽ ở đâu?”

Người phụ nữ nói địa chỉ, cảnh sát hỏi tiếp: “Bình thường có bạn bè đi học hay về nhà cùng không?”

Người phụ nữ trả lời: “Gia đình mới đăng kí lớp học vẽ cho con bé, nhưng có bạn ở lớp học cùng, chị đã nói với cháu là tan lớp thì đi về nhà cùng bạn. Bình thường đi học trên trường cháu cũng về nhà cùng bạn, bắt đầu từ lớp 5 thì về nhà một mình, tự lập và thông minh lắm đấy!”

“Là đi cùng nhau cả quãng đường về nhà hay chỉ đi cùng một đoạn thôi?”

“Bình thường đi học trên trường thì đi cùng bạn về tận nhà, nhà bạn con bé xa hơn một chút nên toàn là bạn bè đưa con bé về. Nhưng nhà bạn lớp học vẽ ở bên đường Thanh Niên nên đoạn đường còn lại Tinh Tinh nhà chị đi về một mình…”

Có người đứng cạnh nói: “Tinh Tinh mới lên lớp 6, đi về nhà một mình vẫn nguy hiểm quá!”

Người phụ nữ: “Từ đường Thanh Niên về nhà chưa đến mười phút nữa, tôi nào biết gần vậy mà cũng ––”

Cảnh sát: “Bé gái có mang điện thoại di động không? Có đồng hồ thông minh không?”

“Không, con bé không có…”

Bà cụ khóc ở bên cạnh, nói: “Đã nói không khiến mày tiết kiệm tí tiền đấy rồi mà! Mấy hôm trước Tinh Tinh còn nói bạn nào trong lớp cũng có đồng hồ gọi điện thoại được, sao chỉ mình con bé không có! Hai đứa bây còn nói nó thích đua đòi!”

Người phụ nữ đỏ mặt: “Con với bố nó thức khuya dậy sớm nhập hàng rồi chuyển hàng, không kiếm được bao nhiêu rồi mà giá nhà thuê ở đây thì đắt, còn cho nó đi học vẽ, học tiếng Anh, đâu có thừa tiền mua hết cái này đến cái kia cho nó!”

Người xung quanh bàn tán sôi nổi, một anh cảnh sát dìu bà cụ vào cửa tiệm ngồi còn một anh đi gọi điện thoại một lát, cúp máy rồi hỏi mọi người: “Gần đây mọi người có ai thấy người nào đáng nghi chưa gặp bao giờ không ạ?”

Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, bỗng có người vỗ trán, cao giọng đáp: “Tôi nghe nói mấy ngày trước có thằng bé bên trường tiểu học Thực nghiệm 2 bị bọn buôn người lừa, đến giờ vẫn chưa tìm thấy, cậu cảnh sát ơi, các cậu vẫn đang bắt chúng nó đấy phải không?”

Đám đông ồ lên, sắc mặt người mẹ bỗng trắng bệch, khuỵu chân suýt ngồi phịch xuống đất. Anh cảnh sát trẻ tuổi lo lắng: “Chuyện chưa điều tra rõ ràng xin đừng lan truyền lung tung, cô ơi! Cô ngồi đã, đừng sốt ruột.”

Hai chân người phụ nữ run lẩy bẩy, túm chặt lấy tay cảnh sát: “Cậu nói Tinh Tinh nhà tôi bị bắt đi mất à? Có tìm được con bé không vậy? Cậu cậu, cậu nói tôi nghe là có tìm được con bé nữa không vậy?”

“Xin cô tin tưởng chúng cháu, chắc chắn sẽ tìm được bé gái, cảnh sát chúng cháu đã xuất phát rồi, trên đường cao tốc ra vào thành phố và các trạm xe đều có người canh…”

Một cảnh sát trấn an người phụ nữ, cảnh sát còn lại ghi lại manh mối mà mọi người cung cấp. Có người nói đúng là đã gặp người đáng ngờ đó, là một người đàn ông lạ mặt khoảng ba mươi tuổi, không biết tại sao tự dưng lại lảng vảng gần đây; có người nói là phụ nữ, vì hai ngày trước đứa bé học trường tiểu học Thực nghiệm 2 bị một người phụ nữ đưa đi.

Lâm Tinh Dao nghe mà nóng ruột, hỏi Hứa Trạc: “Có trẻ em bị bắt đem đi bán thật à?”

Hứa Trạc đáp: “Đúng là có nghe nói hai ngày trước trường tiểu học Thực nghiệm 2 có một đứa bé bị người ta đưa lên xe đến giờ vẫn chưa tìm thấy.”

Người phụ nữ bắt đầu khóc, Lâm Tinh Dao cũng thấy hơi khó chịu, nói tiếp: “Thế hai đứa mình tìm giúp bọn họ một tay đi ha? Nhiều người có khi sẽ tìm thấy nhanh hơn.”

Nhưng Hứa Trạc lại lấy điện thoại ra nhìn rồi hỏi cậu: “Cảnh sát đến đây lúc nào?”

“Hừm… Lúc em ra khỏi khu chung cư thì chưa đến, mua dưa hấu về xong thì thấy bọn họ đến rồi.”

Vậy là khoảng 4 giờ 50 phút.

Hứa Trạc nói: “Chắc là sắp tìm được rồi.”

Lâm Tinh Dao vốn đang sốt ruột, nghe vậy bèn hoang mang: “Anh nói Tinh Tinh ấy à? Sao anh biết?”

Hai người đứng dưới bóng râm, Hứa Trạc nói với Lâm Tinh Dao: “Loại đồng bọn của lũ buôn người ra đầu tiên, vì trường tiểu học Thực nghiệm 2 khá gần đây, hai ngày trước vừa gây án xong, biết cảnh sát đang lùng sục toàn thành phố nên cách sáng suốt nhất là bỏ trốn trước, chứ không phải tiếp tục gây án vào cùng một thời gian và địa điểm.”

Lâm Tinh Dao thấy có lý, ‘ồ’ một tiếng rồi gật đầu, hỏi: “Vậy nên Tinh Tinh chỉ đi lạc thôi nhỉ?”

Hứa Trạc nói: “Chưa chắc. Kẻ xấu đâu chỉ có một.”

Lúc nghe thấy có thể vẫn chưa bắt được tên buôn người, kha khá người vây quanh xem vội vàng bỏ về nhà trông con mình. Chỉ còn một bà cụ đang hơi bức xúc nói với cảnh sát: “Chắc chắn là tôi không nhìn lầm đâu, tôi ở đây mấy chục năm nay, người nào đến ở tôi cũng gặp cả rồi, thằng kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt đẹp gì, mắt cứ liếc trái liếc phải ấy, đang tìm cơ hội bắt tụi nhỏ đi mà!”

Hóa ra bà cụ đã thấy kẻ đáng nghi thật, nhưng cảnh sát có hỏi thế nào đi nữa bà cụ cũng chỉ nói được mấy từ miêu tả chung chung như ‘trẻ’, ‘lùn’.

Lâm Tinh Dao hỏi Hứa Trạc: “Em cũng không để ý cơ… Hứa Trạc, anh đã nhìn thấy chưa?”

Cậu biết bình thường Hứa Trạc tỏ vẻ hững hờ với mọi thứ xung quanh nhưng thực ra kĩ năng quan sát của hắn rất tốt. Bất cứ thứ gì xuất hiện trong tầm mắt, dù chỉ trong một giây Hứa Trạc cũng có thể nhận diện ra chỗ ‘bình thường’ và ‘không bình thường’, thêm nữa là hắn có trí nhớ rất siêu phàm.

“Nếu anh thấy rồi thì nói với cảnh sát đi.” Lâm Tinh Dao kéo Hứa Trạc đi mấy bước vào đám đông. Hai người vừa bước ra khỏi chỗ râm mát, ánh mặt trời như thiêu như chiếu thẳng vào người, Hứa Trạc giơ tay chắn nắng nhưng nhận ra chẳng che được là bao nên đành hạ tay xuống.

“… Người đàn ông kia,” Hứa Trạc nói, giọng thờ ơ, mọi người phát hiện có hai chàng trai đứng cạnh mình bèn im lặng nhìn bọn họ, “Cao khoảng 1m70, gầy, vai hẹp, chân vòng kiềng, tóc dài qua tai, mày rậm, mắt nhỏ miệng nhỏ. Nếu không phải người dân ở đây thì có thể là thuê nhà.”

Mọi người nhìn Hứa Trạc đầy ngạc nhiên, cảnh sát hỏi ngay: “Sao cậu biết anh ta ở quanh đây?”

Hứa Trạc đáp: “Tôi đoán. Anh ta xuất hiện vài lần, không có phương tiện đi lại hay balo gì hết.”

Người phụ nữ túm tay Hứa Trạc: “Sao nhìn thấy hắn ta mấy lần rồi mà không báo cảnh sát?!”

Lâm Tinh Dao chặn tay người phụ nữ, nhíu mày: “Anh ấy đã nói là đoán rồi mà ạ.”

“Nếu đã nhìn thấy kẻ đáng nghi quanh đây thì nên báo cảnh sát chứ! Đường này nhiều trẻ con, cậu đã biết loại người kia ở khu này mà sao không nói?!”

Lâm Tinh Dao thở gấp vì bực: “Cô ––”

Người đứng cạnh túm người phụ nữ lại, người phụ nữ bụm mặt khóc rấm rứt. Trong cảnh loạn nháo nhào mà Hứa Trạc bình tĩnh không hề tức giận. Hắn nhìn điện thoại, giờ là 5 giờ 10 phút chiều.

Chuông điện thoại của cảnh sát vang lên.

“Tìm thấy rồi tìm thấy rồi!” Cảnh sát ở đầu dây bên kia kêu lên như trút được gánh nặng: “Cô bé đi xe buýt đến công viên trong rừng! Ra khỏi nội thành nên tài xế xe buýt đưa cô bé về chỗ chúng tôi rồi…”

Người phụ nữ nhào tới cầm điện thoại: “Tinh Tinh?!”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc của bé gái: “Mẹ ơi…”

Mọi người ai nấy thở phào nhẹ nhõm, trời nắng chang chang thật sự không đứng nổi nữa nên ai về nhà nấy. Lâm Tinh Dao vẫn ngơ ngơ ngác ngác đi theo sau Hứa Trạc về nhà, hỏi: “Sao anh biết bọn họ sắp tìm được Tinh Tinh vậy?”

Hứa Trạc về chỗ cũ cúi người xách dưa hấu lên rồi trả lời câu hỏi của Lâm Tinh Dao: “Vì có thể là cô bé không bị người ta dắt đi mất nên xác suất tìm thấy khá cao.”

“Nhưng anh cũng thấy kẻ đáng nghi rồi mà? Anh không nghi ngờ hắn ta à?”

“Không nghi ngờ lắm.”

“Tại sao?”

Hứa Trạc hết mực kiên nhẫn với cục cưng hiếu kì nhà mình, cứ hỏi là trả lời: “Vì anh đã nói với cô bé là đừng lại gần tên đó.”

Lâm Tinh Dao hé miệng giương mắt nhìn Hứa Trạc. Một tay Hứa Trạc xách dưa hấu, tay kia nắm tay cậu, đi trên đường trời nắng như đổ lửa nên mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt trắng trẻo làm ướt nhẹp đuôi tóc đen nhánh, trông bộ dạng không thiết sống nữa vì đứng phơi nắng.

“Ngạc nhiên lắm à?” Hứa Trạc nói.

Lâm Tinh Dao mỉm cười, giơ tay nhéo nhéo cằm Hứa Trạc, “Không ngạc nhiên.”

Cảnh sát đưa cô bé về đồn công an, bố mẹ lo lắng tức tốc chạy tới. Cô bé được các chú cảnh sát an ủi, không khóc nữa nhưng mắt đỏ hoe, thấy bố mẹ đến là dang tay muốn bế.

“Con làm bố lo chết mất thôi!” Người đàn ông lái xe khắp thành phố tìm con gái, một tiếng đồng hồ mà mọc hai cục nhiệt trong miệng, da cháy nắng. Anh bế con gái kiểm tra một lượt, chắc chắn không bị làm sao mới nổi cáu đánh mông con gái một phát: “Con chạy đi đâu đấy? Làm mọi người đi tìm con khắp nơi!”

Tinh Tinh hét lên: “Có kẻ xấu đi theo con!”

Bố mẹ ngạc nhiên không thốt nên lời, cảnh sát vội hỏi: “Kẻ xấu trông như thế nào? Sao lại đi theo cháu?”

Cô bé kể lại, hóa ra là sau khi Tinh Tinh tan lớp học vẽ đi về nhà cùng bạn, đến chỗ rẽ thì bạn đi trước còn cô bé phải đi một lúc nữa mới về được nhà.

Đang đi một mình trên đường thì bỗng nhiên Tinh Tinh nhìn thấy kẻ xấu kia. Cô bé sợ khủng khiếp, thấy người xấu sắp lại gần nên cô bé lúng túng chạy tới trạm xe buýt có nhiều người, lên chiếc xe buýt đúng lúc xe vừa vào bến. Trên xe toàn người là người, cô bé sợ kẻ xấu lại đi theo mình nên trốn ở góc hàng ghế cuối cùng, ôm bảng vẽ che mặt mình lại không dám nhúc nhích. Cứ thế cho đến khi xe đi trên đường rất lâu, khách lên lên xuống xuống không biết bao nhiêu lần, cuối cùng xe cũng dừng lại, tài xế xe buýt hỏi cô bé làm sao, cô bé mới khiếp vía đặt bảng vẽ xuống, thấy xe trống trơn chỉ còn mỗi mình với bác tài mới dám khóc thật to.

Mọi người nghe mà ngẩn người, cảnh sát hỏi: “Tinh Tinh, kẻ xấu trông như thế nào?”

Cô bé đáp: “Là một chú rát gầy, tóc dài, lông mày rậm, mắt nhỏ, miệng nhỏ ạ.”

Cảnh sát hỏi tiếp: “Sao Tinh Tinh biết đó là kẻ xấu?”

“Mấy hôm trước chú ấy cho cháu kẹo, có một anh lại gần thì chú ấy đi mất.” Tinh Tinh kể lại: “Anh nói là nếu lần sau bị chú ấy phát hiện rồi đến gần thì cháu sẽ chết luôn đấy… huhuhu…”

Cô bé vẫn còn rất sợ, khóc đến mức nước mắt nước mũi đua nhau chảy: “Cháu không muốn bị chú ấy phát hiện nên che người bằng bảng vẽ, chắc chú ấy không phát hiện ra đâu nhỉ? Con không muốn chết luôn đâu, mẹ ơi ––”

Người phụ nữ nghe mà sắp ngất đến nơi, bế con gái lên dỗ dành cô bé trong giận dữ: “Không chết đâu, không chết được! Tinh Tinh thông minh lắm, không khóc nữa!”

Người đàn ông hỏi: “Tinh Tinh, con biết anh kia không?”

Tinh Tinh gật đầu: “Là anh đẹp trai sống trong khu nhà mình với một anh đẹp trai nữa đã từng mua đồ ở nhà mình rồi ạ.”

Người phụ nữ ngẩn người một hồi cuối cùng cũng nhận ra. Anh cảnh sát nói: “Mua cho con cái đồng hồ gọi điện được đi ạ, chút tiền đó cũng phải có chứ!”

Người đàn ông nói mua, mua, mua ngay. Hai vợ chồng bế con cảm ơn không ngớt mới ra khỏi đồn cảnh sát.

Hứa Trạc và Lâm Tinh Dao về đến nhà, dưa hấu để dưới đất bị nóng mất. Lâm Tinh Dao lấy đá trong tủ lạnh ra rồi cho dưa hấu vào nước lạnh thêm đá, ướp lạnh một lúc mới lấy ra bổ.

Hứa Trạc vào phòng bếp, Lâm Tinh Dao múc phần dưa ở giữa đút cho hắn, Hứa Trạc há miệng ăn.

“Anh vất vả rồi.” Lâm Tinh Dao múc thêm thìa nữa đút cho Hứa Trạc. Hứa Trạc không thích mùa hè nóng bức, cứ đến mùa hè nhiệt độ tăng cao nếu có thể thì sẽ không ra ngoài đường. Hôm nay hắn đứng cùng cậu dưới trời nắng rất lâu, có thể năng lượng đã tiêu hao gần hết rồi.

Hứa Trạc ăn một chốc thì lấy chiếc thìa cậu đang cầm, “Đi tắm.”

Lâm Tinh Dao bị hắn nắm vai xoay người đi ra khỏi phòng bếp, “Bây giờ á? Chưa ăn tối mà, quần áo… quần áo để thay còn chưa lấy nữa!”

“Tắm xong rồi lấy.” Nói rồi Hứa Trạc túm Lâm Tinh Dao vào phòng tắm, đóng cửa bắt đầu tắm rửa.

Vài ngày sau Lâm Tinh Dao bắt đầu chú ý tin tức xung quanh mới biết được kẻ buôn người đưa đứa bé đi trước cổng trường tiểu học đã bị bắt và cũng thuận lợi tìm được đứa bé, còn gã đàn ông lảng vảng quanh khu chung cư bọn họ cũng đã bị đưa lên đồn. Nghe nói không phải buôn người nhưng cũng là b**n th**, trong nhà thuê bao nhiêu là ảnh chụp không dám nhìn, cũng may là lần đầu tiên chuẩn bị gây án đã bị bắt, không để sự việc nghiêm trọng hơn nữa.

Không biết rốt cuộc Hứa Trạc nói với cô bé tên kia là kẻ xấu như thế nào ta? Đến giờ Lâm Tinh Dao vẫn không tưởng tượng nổi cảnh tượng kì lạ đó được.

─── ・ 。゚☆: *.☽ .* :☆゚. ───

Lời tác giả:
Hứa Trạc (hệ thống lạnh lùng thông báo): [Đã vào phạm vi quan sát của kẻ địch, khởi động trạng thái tấn công của địch, năm giây sau người chơi chết ngay và luôn, năm, bốn…]
Cô bé (người chơi mới): [Gào toáng lên chạy thục mạng khắp nơi]


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận