Nàng đang nhắc đến Thẩm Quý phi, Thẩm Trường Hách hiểu điều đó.
Thẩm An An do Thẩm lão phu nhân nuôi lớn từ nhỏ, tình cảm sâu đậm hơn bất kỳ ai trong Thẩm gia. Hắn vốn nghĩ rằng nàng sẽ oán hận, sẽ không tha thứ cho Thẩm Quý Phi.
Nhưng nghĩ kỹ lại, dù sao cũng là tổ mẫu dùng tính mạng đổi lấy. Thẩm An An có thể nghĩ thông suốt là điều tốt nhất. Những lời khuyên nhủ đã chuẩn bị sẵn, hắn cũng nuốt ngược vào trong, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Theo di ngôn của Thẩm lão phu nhân, Thẩm phu nhân tổ chức tang lễ rất long trọng, gửi tin đến tất cả các quan viên có quen biết. Kết quả cũng không ngoài dự liệu.
Trước cửa Thẩm phủ vắng lặng, đến một câu đối viếng cũng không có, người đưa tin còn chưa kịp bước vào cổng phủ đối phương đã bị từ chối ngay ngoài cửa.
Không khí trong phủ u ám, đám hạ nhân cúi đầu ủ rũ, chẳng ai dám lên tiếng.
Nhưng Thẩm Trường Hách lại hạ lệnh, dù bị chặn ngoài cửa cũng phải gửi tin đến từng nhà có quen biết.
Thẩm gia thê lương, không ai đoái hoài. Nhưng chính vì càng đáng thương, Hoàng Thượngmới càng vui vẻ.
Cỗ quan tài gỗ sơn đỏ đặt chính giữa đại sảnh, Thẩm An An quỳ gối trước linh cữu, đầu đội mũ tang, ánh mắt trống rỗng, không ngừng thả tiền giấy vào lư hương. Lửa cháy hừng hực, ánh lên gương mặt lạnh lẽo của nàng.
"An An..."
Thẩm Phu Nhân mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: "Đừng như vậy nữa, nói với mẫu thân một câu được không? Nếu con thấy khó chịu thì cứ khóc ra, đừng nén trong lòng."
Từ lúc Thẩm lão phu nhân qua đời đến giờ, nàng vẫn bình tĩnh một cách đáng sợ, không khóc cũng rất ít nói, chỉ lặng lẽ ngồi bên quan tài cả ngày.
Bộ y phục trên người vẫn là hôm đó, ngay cả búi tóc cũng chưa từng chỉnh lại.
"Con ơi, con đang đ-âm nát tim ta đây..."
Thẩm Phu Nhân ôm lấy Thẩm An An, nước mắt như mưa.
"Mẫu thân."
Hồi lâu sau, nàng cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng khàn đặc, hỏi một câu: "Bà ấy đi chưa?"
Thẩm Phu Nhân sững sờ giây lát, mới hiểu ra nàng đang hỏi về Thẩm Quý phi: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong, tối nay sẽ đưa bà ấy rời đi."
"Bà ấy đang ở đâu?"
"An An, dù gì bà ấy cũng là người mà tổ mẫu con dùng mạng đổi lấy."
Thẩm Phu Nhân đau xót nói.
Khóe môi Thẩm An An khẽ nhếch, giọng bình thản: "Mẫu thân yên tâm, con chỉ đột nhiên nhớ ra vài lời muốn hỏi, sẽ không làm gì bà ấy đâu."
Tổ mẫu còn đang nằm trong quan tài, nàng sao có thể ra tay với đứa con mà tổ mẫu yêu thương nhất?
Thẩm Phu Nhân mím môi, lấy xấp tiền giấy trong tay nàng đặt sang một bên: "Đi thôi, ta dẫn con qua đó."
Từ sau khi Thẩm lão phu nhân qua đời, Thẩm Quý phi bị Thẩm Trường Hách sắp xếp ở một viện nhỏ khác, không cho xuất hiện trước mặt mọi người.
Thẩm phủ chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Chủ nhân đều ở trong linh đường, đám hạ nhân càng thêm cẩn trọng, đi đứng cũng không dám phát ra tiếng động.
Khắp nơi đều là vải trắng, đ-âm vào mắt Thẩm An An đến nhức nhối.
Thẩm Phu Nhân dẫn nàng đến một tiểu viện hẻo lánh, bên trong vang lên tiếng khóc khàn khàn, lẫn trong đó là những tiếng xin lỗi nghẹn ngào.
Thẩm An An mặt không biểu cảm, bước thẳng vào trong. Nàng nhìn thấy Thẩm Quý phi đang ngồi bệt trên mặt đất giữa đại sảnh, vừa khóc vừa run rẩy.
Bóng tối phủ xuống, tiếng khóc của Thẩm Quý phi chợt nghẹn lại. Bà ta ngước lên, vừa thấy Thẩm An An thì lập tức hoảng hốt lùi về sau một chút.
“Tẩu tẩu.”
Thẩm phu nhân khẽ gật đầu, không có ý định nhiều lời với bà ta.
“Mẫu thân, con có vài câu muốn nói riêng với bà ấy.”
Giọng Thẩm An An bình thản, không chút d.a.o động.
“An An…”
Thẩm phu nhân có chút do dự, nhưng nhìn nữ nhi im lặng trầm mặc, cuối cùng vẫn gật đầu rời khỏi phòng, còn cẩn thận khép cửa lại.
Cửa vừa đóng, ánh sáng trong phòng lập tức mờ đi, chỉ còn vài tia sáng xuyên qua song cửa, bụi bay lơ lửng trong không khí.
Trên bàn vẫn còn một bát trà nóng, hơi nước lượn lờ.
Thẩm Quý Phi lau nước mắt, đứng dậy, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm An An.
Bà ta cố chấp, ích kỷ, sợ c/h/ế/t… nhưng người c/h/ế/t là cốt nhục ruột thịt của bà ta, bà ta cũng không đau lòng kém hơn bất kỳ ai.
"Ninh Phi, rốt cuộc là ai đã gi-ết bà ấy?"
Giọng nàng đột nhiên vang lên, lạnh lẽo như băng, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sát ý sắc bén.
Thẩm Quý Phi sững người, ánh mắt lóe lên một tia hoảng loạn.
"Chuyện đã qua rồi, còn nhắc lại làm gì?"
"Qua rồi sao?"
Thẩm An An nhếch môi cười lạnh: "Tổ mẫu lấy mạng để chôn vùi những âm mưu dơ bẩn đó, che đậy những thủ đoạn bỉ ổi kia, dựa vào đâu mà có thể nói ‘qua rồi’ một cách nhẹ nhàng như thế?"
Lần đầu tiên Thẩm Quý phi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo, tàn nhẫn đến đáng sợ này của nàng, trong lòng bỗng dưng có chút run rẩy.
"An An, đừng quên lời tổ mẫu dặn trước khi mất. Những chuyện đó không phải là thứ Thẩm gia có thể nhúng tay vào."
Sự thật là gì cũng không quan trọng.
Thẩm gia chẳng qua chỉ là một quân cờ, một vật hi sinh nhỏ bé chẳng đáng kể.
Hơn nữa, cũng không có năng lực để báo thù!
"Là Hoàng đế, có phải không? Tại sao hắn lại gi-ết Ninh Phi? Chỉ để vu oan cho bà, vu oan cho Thẩm gia sao?"
Nếu thật sự chỉ vì lý do đó, vậy tại sao đột nhiên lại buông tha cho phụ thân và đại ca? Rõ ràng, chuyện này nhất định còn ẩn tình khác.
"Nói cho ta biết."
Nàng từng bước ép tới, Thẩm Quý phi lại từng bước lùi về sau.
Đột nhiên, bà ta xoay người, vươn tay chộp lấy chén trà trên bàn rồi dốc cạn.
Thẩm An An khựng lại trong thoáng chốc, hàng mày nhíu chặt.
Ngay sau đó, Thẩm Quý Phi ôm cổ họng, đau đớn quằn quại dưới đất, cả cơ thể co giật dữ dội.
"An An... chuyện hoàng thất... ngay cả Thẩm gia ngày trước cũng chỉ là con kiến nhỏ bé muốn lay động cây đại thụ... Đừng điều tra nữa..."
Từng chữ từng câu gần như bị bà ta cưỡng ép thốt ra, giọng nói khàn đặc, chói tai đến khó nghe.
"Người đã uống cái gì?" - Thẩm An An quỳ xuống, lay mạnh người bà ta hỏi.
Thẩm Quý Phi khẽ lắc đầu, khóe miệng dần trào ra má-u tươi. Bà ta há miệng, nhưng không thể phát ra dù chỉ một âm thanh.
Bà ta cầm lấy tay Thẩm An An, chậm rãi viết hai chữ lên lòng bàn tay nàng "Bảo mệnh."
Là để bảo vệ Thẩm gia, cũng là để bảo vệ chính mình.
Ánh mắt bà ta lướt qua chén trà đã rơi xuống đất, nước mắt đột nhiên tuôn trào.
"Cô nương, Quý Phi nương nương phải đi rồi, người cũng nên trở về thôi."
Dương ma ma từ bên trong đi ra, cúi người hành lễ, gương mặt không chút cảm xúc.
Thẩm An An từ từ buông lỏng bàn tay đang đỡ Thẩm Quý Phi, chậm rãi đứng dậy.
Nàng không ngờ trong phòng còn có một người khác, bèn nhíu mày: "Dương ma ma chẳng phải đang ở An Thọ Đường sao? Sao lại có mặt ở đây?"
"Nô tỳ phụng mệnh lão phu nhân, mang đến cho Quý Phi một bình trà ấm."
Giọng nói của bà ta vẫn bình thản, không chút gợn sóng.
Thẩm An An nhìn xuống chiếc chén lăn lóc dưới sàn, chén trà mà Thẩm Quý phi đã uống.
Toàn thân nàng lạnh ngắt.
Là ý của tổ mẫu sao...?
Chỉ để ngăn chặn bí mật hoàng gia không bị tiết lộ!
Ninh Phi c/h/ế/t vì hoàng thất có điều khuất tất. Thẩm Quý Phi, có lẽ vì vô tình biết được bí mật đó, nên cũng phải c/h/ế/t.
Tổ mẫu đã dùng mạng sống để đổi lấy sự bảo toàn cho Thẩm Quý Phi, đồng thời cũng hứa với người kia rằng sẽ vĩnh viễn giữ im lặng.
Tay chân nàng lạnh buốt, trong lòng như bị dội vào chảo dầu sôi, đau đớn đến khó thở.
Chỉ vì một bí mật, mà tổ mẫu phải trả giá bằng cả mạng sống sao!?
"Cô nương, lão phu nhân trước lúc ra đi đã căn dặn nhiều lần, không được để Quý Phi tiếp xúc với bất kỳ ai trong nhà. Đừng làm trái di nguyện của lão phu nhân. Khi còn sống, người yêu thương cô nương nhất đấy."
Dương ma ma nói xong liền đỡ Thẩm Quý Phi rời đi.
Hai chân Thẩm An An như bị đổ chì, không thể nhúc nhích.
Nàng đờ đẫn, rất lâu sau vẫn không có phản ứng, cho đến khi Thẩm phu nhân bước vào, kéo nàng ra khỏi trạng thái thất thần.
"Bà ta đã đi rồi, chúng ta cũng về linh đường, trông coi tổ mẫu con thôi."
Thẩm An An cứng ngắc xoay người, theo Thẩm phu nhân đi về linh đường.
Chính nàng cũng không biết mình đã đi thế nào. Đến khi quỳ xuống trước linh cữu, nàng vẫn còn ngẩn ngơ.
Bỗng dưng, nàng khẽ nhếch môi cười, khiến Thẩm phu nhân giật mình hoảng sợ.
"An An, con làm sao vậy? Đừng dọa mẫu thân!"
Bà ôm lấy nàng, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Mẫu thân, con không sao. Con chỉ cảm thấy... buồn cười quá."
Phụ thân và đại ca tận tụy vì triều đình, một lòng trung thành, cuối cùng lại vì một bí mật hoàng gia, mà rơi vào hoàn cảnh này.
Tổ mẫu ngay cả mạng sống cũng đã đánh đổi, chỉ để đổi lấy cái gọi là uy nghiêm hoàng gia.
Lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn bỉ ổi, đa nghi cố chấp, đó chính là vị quân vương mà phụ thân và đại ca trung thành tận tụy, là kẻ đang thống trị Đại Lương này.
"Hừ..."
Thẩm An An lắc đầu, khóe môi tràn đầy vẻ mỉa mai.
Thẩm phu nhân đỡ nàng sang gian phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Không lâu sau, Thẩm Văn cũng đến, nhìn nữ nhi ngẩn ngơ xuất thần, ông khẽ thở dài.
Có thể leo lên vị trí Thái Úy, tất nhiên đầu óc không phải hạng tầm thường. Thẩm phu nhân chỉ cần nói đôi câu, ông liền lập tức hiểu ra mọi chuyện.
"An An, tổ mẫu con không muốn con biết, là để bảo vệ con, cũng là để bảo vệ Thẩm gia."
"Vậy... tổ mẫu chẳng phải c/h/ế/t vô ích sao? Chẳng phải chỉ để che giấu nỗi ô nhục của hoàng thất thôi sao?"
Thẩm An An ngước lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo, thê lương.
Thẩm Văn mím chặt môi, lắc đầu.
Giờ đây, Thẩm gia không có tư cách truy cứu chuyện này. Dưới chân thiên tử, hết thảy đều là thần dân, sinh tử đều phụ thuộc vào ân sủng của hoàng đế.
"Đợi tang sự của mẫu thân xong xuôi, ta và đại ca con sẽ dâng tấu xin từ quan, rời khỏi kinh thành."
Hoàng Thượngmãi không ban thánh chỉ xử lý Thẩm gia, chính là đang chờ bọn họ tự giác mở miệng. Biết điều một chút, mới có thể bảo toàn tính mạng.
Ông xoay người rời đi, bóng lưng đột nhiên trở nên còng xuống.
Thẩm An An chợt nhận ra, chỉ sau một đêm, trên mái tóc của phụ thân đã xuất hiện thêm nhiều sợi bạc.
Đúng vậy... trong quan tài kia, chính là mẫu thân của ông ấy!
Ra đến cửa, giọng nói khàn đặc của Thẩm Văn lại vang lên: "Lúc nguy nan, giữ được mạng sống mới có tư cách nói đến những chuyện khác!"
Thẩm An An hiểu ý của phụ thân.
Nàng cúi đầu, giấu đi cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt. Không nói một lời, cũng không nhúc nhích.
Chỉ có mười ngón tay từ từ siết chặt, các đốt ngón tay trắng bệch.
Không ai hiểu được sự giày vò trong lòng nàng, cảm giác biết rõ kết cục nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi, sự tuyệt vọng ấy như cơn sóng dữ, nhấn chìm thân thể nhỏ bé đáng thương của nàng.
Tuyệt vọng, vì nàng hoàn toàn không có sức phản kháng.
Nàng không biết mình đã ngồi đó bao lâu.
Bỗng nhiên, một tia sáng chói lóa xuyên qua cửa sổ, chiếu lên hàng mi của nàng.
Nàng nghiêng đầu, nheo mắt nhìn ra bên ngoài, tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào, mặt trời dần nhô lên từ sau tầng mây.
"Cô nương, ngày mai là lễ an táng của lão phu nhân rồi." - Mặc Hương nhỏ giọng nhắc nhở.
Thẩm An An thu lại suy nghĩ, đáy mắt một lần nữa nhuốm đầy bi thương.
Nàng uống cạn chén trà trên bàn, chậm rãi đứng dậy, bước ra ngoài.
"Đi thôi."
Khoảng thời gian nàng có thể ở bên tổ mẫu, chỉ còn lại đêm nay mà thôi.