Nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ bên ngoài, tim Triệu Vạn Long đập thót lên một nhịp.
Anh nhìn ra ngoài qua cửa kính xe.
Sương mù dày đặc, chẳng thấy rõ gì cả.
May là không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, xung quanh lại trở về yên tĩnh.
Triệu Vạn Long thở phào nhẹ nhõm, nhìn kỹ trước sau trái phải một lượt, vẫn không phát hiện điều gì bất thường.
Anh vừa thả lỏng được một chút…
Bỗng nhiên, một bóng trắng xuất hiện trước cửa kính bên ghế phụ, gương mặt chầm chậm áp sát vào kính xe, nhìn chằm chằm vào trong.
Triệu Vạn Long sợ đến dựng tóc gáy, vội vàng bịt miệng không dám phát ra chút âm thanh nào.
Gương mặt áp sát vào kính trắng bệch như xác chết, môi đỏ như máu, tóc dài buông xõa hai bên, đôi mắt trắng dã không tròng trừng trừng nhìn Triệu Vạn Long, trên mặt là nụ cười quỷ dị khiến người rợn tóc gáy.
Cô ta cứ thế nhìn anh chăm chăm, thời gian như ngưng đọng lại.
Sau đó, bóng trắng từ từ lùi khỏi cửa kính.
Ngay lúc Triệu Vạn Long tưởng cô ta đã đi rồi, một bàn tay bỗng nhiên xuyên qua kính cửa bên ghế phụ vươn vào.
Tiếp đó là cả cái đầu cũng thò vào trong.
Nữ quỷ cười một cách kinh dị, tay vươn về phía Triệu Vạn Long, chuẩn bị túm lấy anh.
“Á a a a a!!!”
Triệu Vạn Long gần như phát điên vì sợ, hét toáng lên. Trong cơn hoảng loạn, anh ném tấm bùa màu vàng trong tay về phía trước.
Một luồng kim quang lóe lên, đồng thời vang lên tiếng gào thét đau đớn chói tai như xé toạc màng nhĩ.
Nữ quỷ lập tức biến mất.
Cảm giác sợ hãi quỷ dị cũng tan biến theo.
Tấm bùa vàng rơi xuống ghế đã cháy đen một phần ba, Triệu Vạn Long vội vàng nhặt lấy, nắm chặt trong tay, người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Anh sợ đến hồn bay phách lạc!
Khoảnh khắc vừa rồi, anh thực sự cảm nhận được nỗi sợ hãi cận kề cái chết.
May là có tấm bùa mà đại sư Tô cho, hiệu quả thật sự quá thần kỳ, chỉ một cái là trừ được nữ quỷ kia.
Triệu Vạn Long mềm nhũn cả người, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Nhưng hơi thở còn chưa kịp thả hết, trong giây tiếp theo, anh lại dựng hết cả gai ốc.
Trong kính chiếu hậu, bóng nữ quỷ ban nãy đột nhiên xuất hiện — cô ta ngồi ngay ghế sau!
Mái tóc dài không biết từ lúc nào đã mọc dài thêm, trườn ra phía trước, quấn chặt lấy cổ Triệu Vạn Long.
Kim quang lại bùng lên.
Tóc của nữ quỷ bị thiêu rụi một nửa, cô ta tức tối trợn mắt nhìn Triệu Vạn Long, móng tay dài như d.a.o cạo chợt vung lên, đ.â.m mạnh về phía huyệt thái dương của anh!
Lại một tia kim quang lóe lên lần nữa, liên tiếp ba đòn phản công nặng nề, cuối cùng nữ quỷ cũng tan biến.
Tấm bùa vàng cũng cháy rụi, hóa thành tro tàn.
Triệu Vạn Long như sắp phát điên, điên cuồng đề máy xe, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Phải rời khỏi đây!
Cuối cùng xe cũng nổ máy.
Triệu Vạn Long vui mừng đến muốn khóc, đạp mạnh chân ga, xe vọt đi như tên bắn.
Lúc này, anh chẳng quan tâm mình đang chạy về đâu, chỉ cần rời khỏi cái nơi quỷ quái này là được!
Tốc độ xe tăng vọt lên 120.
Đến khi anh giật mình nhận ra chạy nhanh thế rất nguy hiểm và định đạp phanh lại, mới phát hiện — phanh đã hỏng!
Tồi tệ hơn là…
Anh mới để ý, mình hoàn toàn không hề di chuyển!
Như thể đang chạy bộ tại chỗ vậy, chạy nãy giờ vẫn quanh quẩn một chỗ, xe không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Chân ga đạp sát sàn, bốn bánh xe kêu rít rít, quay tại chỗ.
Triệu Vạn Long sợ đến choáng váng, nước mắt không tự chủ trào ra, anh hét lên một tiếng, mở cửa xe, liều mạng chạy ra ngoài.
Giữa màn đêm, anh không hề biết rằng hai cây liễu ven đường đã vươn cành thật dài, trườn nhanh về phía anh.
“Vụt!”
Một cành liễu quấn chặt lấy cổ chân anh, kéo mạnh về phía sau.
Lực kéo quá mạnh khiến anh ngã sấp xuống đất, mặt cắm vào bùn.
Nỗi sợ trong lòng đã vượt quá giới hạn, anh liều mạng cào đất, đến mức đầu ngón tay rách toạc, rướm máu.
Cành liễu kéo anh ngược lại chỗ cây, treo ngược lên, vô số nhánh cây quấn chặt anh như quấn bánh chưng.
Càng lúc càng siết chặt, nước mắt tuyệt vọng tuôn xuống gương mặt anh.
Ngay lúc Triệu Vạn Long tưởng rằng mình sẽ c.h.ế.t ở đây, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên bên tai:
“Yêu nghiệt to gan, dám tác oai tác quái!”
Theo tiếng quát đó, cành liễu buộc quanh người Triệu Vạn Long bỗng buông lỏng, anh rơi xuống — nhưng chưa kịp chạm đất thì được một cánh tay đỡ lấy.
Tô Nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng đặt anh xuống mặt đất.
Ngay sau đó, một tấm bùa chữa thương dán lên người anh, mọi vết thương liền biến mất, cơ thể ấm áp, khỏe khoắn trở lại như chưa từng bị thương.
“Anh đứng sang bên kia đi.”
Tô Nhiên liếc nhìn anh, vung tay dựng lên kết giới trong suốt, bao quanh Triệu Vạn Long như một quả bong bóng.
Triệu Vạn Long lùi ra xa, phát hiện kết giới kia thật sự di động theo mình, bao bọc anh chặt chẽ.
Phía bên kia, nữ quỷ áo trắng đứng trên cành cây, cành liễu quấn quanh bay lên không, mang theo gió lạnh rít gào lao về phía Triệu Vạn Long.
Nhưng kết giới vẫn vững như bàn thạch, không gì xuyên qua nổi.
Ngay sau đó, tất cả nhánh cây lập tức chuyển hướng, tấn công về phía Tô Nhiên!
Tô Nhiên lạnh lùng nhìn, ngay khoảnh khắc cành liễu sắp chạm vào, một luồng lửa tím bùng lên quanh thân cô.
Ngọn lửa đốt cháy cành liễu, lan nhanh về phía gốc cây, trong chớp mắt biến cả hai cây liễu thành những quả cầu lửa cháy rực.
Ngọn lửa dữ dội, nhưng không làm tổn hại đến bất kỳ thứ gì xung quanh, chỉ thiêu đốt sạch sẽ hai cây liễu.
Chẳng bao lâu sau, cây liễu đổ rạp, hóa thành tro tàn.
Ngọn lửa tím hóa thành một dòng sáng, quay về thân thể Tô Nhiên.
Nữ quỷ áo trắng bị đánh bất ngờ, nếu không nhanh chân thì e là đã bị thiêu thành tro.
Trên khuôn mặt trắng bệch của cô ta lộ rõ nỗi sợ hãi: “Lửa gì vậy? Sao lại mạnh đến thế?”
Sau sợ hãi là căm hận, cô ta lao lên không trung, sát khí ngập trời.
Tóc dài dựng đứng, hóa thành hàng ngàn mũi d.a.o sắc bén như thép.
“Tôi phải g.i.ế.c các người!!!”
Nữ quỷ gào lên điên cuồng, tóc đen hóa thành hàng ngàn mũi nhọn lao thẳng về phía Tô Nhiên.
Tô Nhiên hừ lạnh, tay kết ấn thật nhanh, miệng niệm chú, hai lá thiên lôi phù tung ra.
“RẦM RẦM!”
Hai tia sét trắng cực lớn từ trên cao giáng xuống, đánh thẳng vào nữ quỷ.
Tia sét đầu tiên giáng xuống khiến nữ quỷ gào lên thảm thiết, bị đánh cháy đen, rơi thẳng xuống đất.
Tia sét thứ hai giáng tiếp, thiêu rụi cô ta trong ngọn lửa.
Tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp không gian.
Tô Nhiên phất tay, dập tắt ngọn lửa trên người nữ quỷ.
Nhìn nữ quỷ cháy trụi đầu tóc, toàn thân cháy xám xịt, Tô Nhiên gật đầu hài lòng:
“Còn dám hống hách với tôi nữa không?”
Nữ quỷ giờ đã gần như trong suốt, linh hồn sắp tan biến, hoảng loạn lắc đầu liên tục, nói như van xin:
“Không dám nữa, không dám nữa…”
Tô Nhiên liếc tro tàn của cây liễu, cau mày:
Trà Đá Dịch Quán
“Ai chôn cô dưới gốc liễu vậy?”
Liễu vốn là loại cây âm tính, nếu chôn xác dưới gốc liễu lâu ngày, t.h.i t.h.ể sẽ trở thành dưỡng chất cho cây, sau đó linh hồn bị cây hấp thu, kết hợp thành quỷ dữ có thể điều khiển cây liễu — chính là lệ quỷ như cô ta.