Sáng sớm hôm đó, khi Tô Nhiên thức dậy, trong nhà hiếm hoi yên tĩnh lạ thường, không có tiếng ồn ào cãi cọ của thầy trò Nguyên Thanh.
Cô đảo mắt nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng hai người kia đâu. Trên bàn trà đặt một mẩu giấy, bên trên viết:
“Không cần lo, hai thầy trò ta đi làm vụ lớn, tối về mời cô ăn sâm đại bổ.”
— Ký tên: Nguyên Thanh.
Tô Nhiên bất lực bật cười, chỉ vỏn vẹn một câu ngắn mà còn sai đến hai lỗi chính tả.
Đột nhiên, sắc mặt Tô Nhiên trầm xuống, cô giơ tay bấm ngón, lập tức bói một quẻ cho hai người.
Quẻ Trạch Thủy Khốn - Đại hung.
Tô Nhiên lập tức gọi điện cho Nguyên Thanh, gọi liền mấy cuộc đều không ai bắt máy. Cô nhíu mày, lập tức gửi một tin nhắn:
“Nguy hiểm, rút lui ngay.”
Vẫn không có hồi âm.
“Không lẽ c.h.ế.t nhanh thế à…”
Tô Nhiên chờ vài giây không thấy động tĩnh, lập tức truyền một đạo chú trừ tà vào điện thoại gọi đến.
Nghĩ ngợi một lúc, cô lại gửi cho Nguyên Thanh một phong bao lì xì.
Đối phương nhận ngay lập tức.
Ngay sau đó, Nguyên Thanh gọi lại.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cầu cứu gấp gáp:
“Tô tiểu hữu, cứu mạng ——”
“Cầm phù hộ thân tránh đi, tôi đến ngay.” Tô Nhiên nói xong liền truyền cho Nguyên Thanh hai lá bùa hộ thân.
…
Chuyện là sáng sớm hôm đó, có người đến tìm Nguyên Thanh làm một vụ lớn.
Đó là một người đàn ông trung niên, nói rằng nhà chị gái bị ma ám, mời Nguyên Thanh tới xem. Ra giá cực cao — vừa mở miệng đã là năm mươi vạn.
Nguyên Thanh hứng khởi, để lại mảnh giấy cho Tô Nhiên rồi kéo Mao Tiểu Phàm đi theo.
Vừa bước vào biệt thự kia, Nguyên Thanh đã muốn hối hận đến xanh ruột.
Nhà họ Hứa, đang náo nhiệt lắm.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
Cả căn nhà âm khí nặng nề, âm u đáng sợ, vừa liếc mắt đã thấy bảy tám con quỷ, nam nữ già trẻ đủ kiểu hình thù kinh hãi.
Trên sofa, Hứa Diệu Dương bị mấy tiểu quỷ bám đầy người — có đứa cưỡi cổ, đứa bám vai, đứa quấn chân. Một nữ quỷ mặc đồ đỏ cầm chai rượu ép hắn uống.
Ở bãi đất trống bên trái, Hứa Bân bị hai nam quỷ lôi lên mái nhà rồi “bốp” một tiếng, quăng thẳng xuống đất.
Cứ thế bị kéo lên — rồi lại ném xuống.
Phía phòng ăn, bát đũa bay lơ lửng liên tục đổ cơm vào miệng Giang Nhã Lan, khiến bà ta nghẹn đến trắng mắt trợn trừng.
Rồi từ trên lầu truyền đến tiếng động.
Hứa Nhất Minh, chân trái bó bột, tay phải treo trên cổ, đầu quấn đầy băng, bị một nam quỷ kéo lê chân đang bó bột lết từ từ xuống cầu thang.
“Cứu mạng! Cứu mạng aaaaaaaaaaa!”
Hứa Nhất Minh gào thét, tay vung loạn, đầu liên tục va vào bậc thang, cộc cộc cộc phát ra âm thanh khủng khiếp.
Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm có thể thấy ma, nhưng người đàn ông trung niên đi cùng — chính là cậu của Hứa Nhất Minh, Giang Dương, thì không.
Trong mắt ông ta, chỉ thấy cháu mình đang co quắp lết xuống thang, vừa lết vừa hét như lên cơn động kinh.
Cảnh tượng kinh dị đến cực điểm.
Nguyên Thanh mặt cắt không còn giọt máu.
Thấy tình hình bất ổn, kéo Mao Tiểu Phàm quay đầu bỏ chạy.
Cửa lớn “rầm” một tiếng đóng sầm lại.
Không gian bỗng lặng như tờ, tất cả quỷ hồn đồng loạt quay đầu, chậm rãi tiến về phía họ.
Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm dựa sát nhau, lôi toàn bộ bùa trong người ra.
“Khặc khặc khặc…”
Tiếng cười the thé của nữ quỷ áo đỏ khiến người nghe lạnh sống lưng.
Hơn chục con quỷ lù lù áp sát.
“Sư phụ, đây là đ.â.m vào tổ quỷ à?” Mao Tiểu Phàm run rẩy đến mức suýt đái ra quần.
Cậu ta sống đến giờ, lần đầu thấy một căn phòng đầy ma quỷ, mỗi con một việc, rất chi là... hòa thuận.
“Bớt nói nhảm, lo giữ mạng!”
Nguyên Thanh ném bùa liên tục, đánh trúng con này, con khác lại nhào lên.
Bùa có hạn, mà quỷ thì vô số.
Đến khi ném hết cả bùa trừ tà cuối cùng, lũ quỷ cũng đã đến sát mặt họ.
Giang Dương hoảng loạn nhìn quanh, dù không thấy ma, nhưng cảm nhận rõ ràng lạnh lẽo từng đợt kéo đến.
Ông ta phát hoảng, cố mở cửa nhưng như bị hàn dính — mở không ra.
Lôi điện thoại gọi cảnh sát — nhưng không kết nối được, dù bình thường không có sóng vẫn gọi được 113.
Phải làm sao bây giờ?!
Giang Dương sắp sụp đổ, ôm c.h.ặ.t t.a.y Nguyên Thanh, lắp bắp:
“Đạo… đạo trưởng… cứu mạng…”
“Cứu ông? Tôi còn muốn hét cứu mạng đây này!”
Nguyên Thanh cũng sợ đến mềm cả chân, ba người co lại một cục dựa vào cửa.
Quỷ càng lúc càng gần, Nguyên Thanh nghiến răng, rút ra mười mấy lá phù sét cuối cùng ném một lượt.
“Ùng ùng ——”
Sấm chớp vang rền trong nhà, khói đen mù mịt, không nhìn thấy gì.
Khi khói tan, đập vào mắt là một đám quỷ đầu tóc xoăn tít, cháy vàng khét lẹt như mới đi uốn tóc về.
Cả người lẫn quỷ đều đơ tại chỗ.
Giang Dương sớm đã ngất lịm.
Mao Tiểu Phàm phì ra một ngụm khói đen, cặp răng trắng sáng nổi bật, nói:
“Sư phụ, phù sét của người vô dụng rồi, chỉ làm bọn họ đi… làm đẹp thôi.”
Nguyên Thanh vừa nói vừa phun khói:
“Cái gì? Cậu nói gì cơ?”
“Con nói —— phù của người không hiệu quả, chỉ giúp bọn họ… dưỡng da thôi!”
Nguyên Thanh:
“Tuy vật lý công kém, nhưng thắng ở tinh thần công kích, thấy không, tụi nó đơ hết cả lũ rồi kìa!”
Hét đến khản giọng, Nguyên Thanh dán một lá bùa trị thương lên người, dán một lá cho Mao Tiểu Phàm, ánh sáng vàng lóe lên hòa vào cơ thể, hai người tức thì hồi m.á.u đầy bình, tai cũng hết ù.
Nguyên Thanh xúc động:
“Vẫn là phù của Tô tiểu hữu hiệu quả.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Nguyên Thanh đổ chuông.
“Tôi đang ngẩng đầu nhìn, trên mặt trăng có bao nhiêu ước mơ đang tự do bay lượn…”
Nhạc chuông to đến chói tai của điện thoại người già khiến cả người lẫn quỷ giật b.ắ.n mình.
Nguyên Thanh vừa định cầm máy thì nữ quỷ áo đỏ lập tức lao tới, móng tay dài sắc như d.a.o nhắm thẳng vào họ.
Mao Tiểu Phàm giật mình, vội niệm chú:
“Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn…”
Nguyên Thanh đá cậu ta một phát:
“Tránh ra! Chú lảm nhảm của cậu chưa niệm xong là tôi c.h.ế.t rồi!”
Vừa mắng vừa rút kiếm tiền đồng đ.â.m thẳng vào nữ quỷ. Mao Tiểu Phàm cũng lồm cồm bò dậy, cầm kiếm gỗ đào lao vào hỗ trợ.
Trà Đá Dịch Quán
Hai người một quỷ vật lộn dữ dội, những hồn ma còn lại cũng lục tục kéo tới.
Điện thoại Nguyên Thanh bị đánh rơi xuống đất, nhạc chuông chói tai vang vọng không ngớt.
Ngay lúc họ sắp bại trận, điện thoại đột nhiên phát ra luồng kim quang chói lòa!
Ánh sáng vàng quét đến đâu, quỷ khóc thét chạy tan tác.