Sau khi Tô Nhiên niệm chú, không chỉ nhìn thấy, mà Hứa Diệu Dương còn có thể cảm nhận rõ ràng sức nặng của lũ tiểu quỷ bám trên người mình. Cảm giác ngón tay của nữ quỷ mặc váy đỏ đang bóp cằm mình cũng chân thật đến rợn người.
“A a a a!!!”
Hắn sợ đến mức trợn trắng mắt, ngất xỉu luôn tại chỗ.
Hứa Bân thì tiếp tục bị treo lên rồi quăng xuống đất, cứ thế lặp đi lặp lại như một hình phạt tàn khốc.
Giang Nhã Lan bị hai người giúp việc đã c.h.ế.t nâng dậy, ép ngồi lại bàn ăn, một người một đĩa, liên tục nhét thức ăn vào miệng bà ta. Vừa sợ hãi vừa bị nhét đến căng bụng sắp nổ, tinh thần Giang Nhã Lan bắt đầu điên loạn.
Một nam quỷ có chân vặn vẹo lết lê, kéo theo chân trái bị thương của Hứa Nhất Minh lên xuống cầu thang, khiến hắn đau đớn đến mức sống dở c.h.ế.t dở. Đặc biệt là cái chân đang bị thương kia, đau thấu tận tim gan.
“Đau... đau quá... có thể... đừng kéo... cái chân này...”
“Tiểu Mặc... cứu anh... anh yêu... yêu em mà... Tiểu Mặc, cứu anh với... đau quá...”
Đầu Hứa Nhất Minh va vào bậc thang liên tục, nói năng cũng trở nên lắp bắp, đứt quãng.
“Đau à? Vậy thì cho cậu nếm cái không đau.”
Tô Nhiên dang tay năm ngón, lập tức Hứa Nhất Minh bị hút lên không trung, dang tay dang chân như bị đóng đinh vào bàn xoay.
Theo động tác cổ tay Tô Nhiên xoay nhẹ, hắn bắt đầu xoay tròn, càng lúc càng nhanh.
Xoay đến mức gần như thành cánh quạt trực thăng.
Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm tròn mắt nhìn Hứa Nhất Minh xoay vòng vòng trên không, sợ đến mức lấy tay bịt miệng không dám nói lời nào.
Chọc ai thì chọc, chớ có chọc vào Tô cô nương, đáng sợ quá rồi.
Tô Nhiên chỉ khi thấy mũi và miệng hắn sắp bị xoay méo đi mới chịu dừng lại.
“Oẹ ~”
Hứa Nhất Minh chóng mặt buồn nôn, đầu đau như muốn nổ tung, tóc tai thì bị xoay đến mức tạo hình hết chỗ nói, nghiêng hết sang một bên như bị sấy tạo kiểu.
Hắn rúc vào một góc, hai mắt vô thần nhìn về phía cái bình hoa, yếu ớt gào lên:
“Tô Mặc Mặc... cô... cô cố ý...”
Tô Nhiên cười khẽ, “Không thể nói vậy được, tôi không phải cố ý, mà là đặc biệt cố tình. Cố tình đưa cho anh bùa xui, cố tình dẫn họ đến tìm các người, cố tình tạo cơ hội để họ báo thù. Thế nào? Món quà của tôi bất ngờ lắm phải không?”
“Cô... oẹ~”
Hứa Nhất Minh tức đến không nói thành lời.
“Xem náo nhiệt xong rồi, đi thôi.”
Tô Nhiên phủi phủi vạt áo, dẫn thầy trò Nguyên Thanh ra cửa.
Mở cửa ra, cô bất ngờ quay đầu nói:
“Hôm nay báo thù xong thì mau chóng đến âm phủ báo danh. Nếu để tôi biết các người còn đi hại người khác... Trảm!”
Đám quỷ đứng lại, đứa lắc đầu, đứa xua tay lia lịa.
Tô Nhiên thu hồi ánh mắt, dứt khoát rời đi không quay đầu.
---
Ngày hôm sau, Giang Dương tỉnh lại và phát hiện ra xác của mấy người nhà họ Hứa, sợ đến mức phát điên. Cũng may là bảo vệ khu chung cư gọi báo cảnh sát.
Nghe nói, mấy người c.h.ế.t trong tình trạng vô cùng thê thảm, như thể bị sét đánh, toàn thân đen sì.
Xương cốt Hứa Bân và Hứa Nhất Minh vỡ nát toàn bộ; Hạ thể của Hứa Diệu Dương bị rạch nát, vùng hậu môn tổn thương nghiêm trọng; Giang Nhã Lan thì bị ép ăn đến bụng nổ tung, ruột gan cùng thức ăn văng tung toé.
Hiện trường không nỡ nhìn thẳng.
Tô Nhiên cảm thấy cái kết này rất ổn, hả giận vô cùng.
Còn chuyện thầy trò Nguyên Thanh cứ gặp chút là suýt chết, khiến cô đau đầu không thôi. Cô lập tức đưa ra kế hoạch khổ luyện: mỗi ngày tu luyện mười tám tiếng.
Trà Đá Dịch Quán
Đối mặt với sự phản đối, Tô Nhiên chỉ lạnh lùng nói một câu:
“Quên cảm giác suýt c.h.ế.t rồi sao? Nếu không chịu luyện, sau này gặp nguy hiểm thì đừng đến tìm tôi.”
Hai người không dám hó hé nữa, ngoan ngoãn nghe lời.
Suốt hai ngày trời, Tô Nhiên dạy hai người tu luyện công pháp mới, tức đến suýt bốc hoả mấy lần.
Phải niệm chú Thanh Tâm không ngừng mới kiềm chế được cơn giận.
Quả nhiên, cô không hợp dạy đệ tử!
Đệ tử chưa dạy xong, bản thân đã bị tức đến nửa sống nửa chết.
---
Hai ngày không livestream, khi mở lại phòng phát sóng, hàng loạt bình luận oán trách lập tức tràn ngập màn hình.
【Chuyện gì vậy, streamer? Tưởng cô bị ma bắt rồi chứ!】
【Ba ngày câu cá, hai ngày phơi lưới, chúng tôi là cơm áo gạo tiền của cô đấy, không tôn trọng chúng tôi là không tôn trọng ví tiền của mình đâu nhé!】
【Nếu hôm nay không bù hai hôm trước, tôi đến nhà cô nằm lì không đi đấy!】
Tô Nhiên nhìn đám bình luận cuồn cuộn mà bất lực bật cười: “Vậy được, hôm nay xem năm quẻ, không được nhiều hơn nữa đâu đấy.”
【Được rồi được rồi, năm quẻ thì năm quẻ, dù sao cũng hơn hai quẻ.】
【Với thái độ lười nhác như này, tăng thêm hai quẻ đã là kỳ tích rồi.】
Quẻ đầu tiên phát lì xì, người trúng tên là 【Tiền Tiểu Tiền】.
Tô Nhiên gửi yêu cầu gọi video.
Vừa kết nối, tất cả mọi người đều giật b.ắ.n mình.
Một gương mặt đàn ông dí sát vào màn hình, mặt trắng bệch như sáp, mắt đầy tơ máu, quầng thâm mắt nặng trĩu, ánh đèn càng khiến tóc hắn trở nên xám bạc, cả người trông tiều tuỵ khủng khiếp như không ngủ suốt tháng trời.
Hắn chỉnh lại máy quay, rồi ngã phịch xuống sofa, bên cạnh toàn là mẩu thuốc lá.
【Lùi! Lùi! Lùi!】
【Trời ơi, giật mình c.h.ế.t mất!】
【Má ơi, sợ đến vội vàng đứng dậy mà chưa kịp lau mông…】
【Dọa người thật đấy, streamer không bị doạ à?】
Tô Nhiên mặt không đổi sắc, giọng nói cũng rất bình thản: “Tôi mà sợ á? Đừng quên tôi làm nghề gì.”
【Ờ ha, suýt quên streamer chuyên bắt ma mà, người thật còn chẳng sợ, thì ma với quỷ có gì đáng sợ chứ.】
Tô Nhiên bật cười: “Tất nhiên rồi.”
Dưới khung hình mà camera không thấy được, cô âm thầm rút vài tờ khăn giấy, lén lau khô nước đổ trên bàn.
Cô không sợ ma thật.
Nhưng bị dọa giật mình là chuyện khác, hai việc không giống nhau!
Tất cả là tại tên này! Sớm không chỉnh góc quay, muộn không chỉnh, lại chọn đúng lúc vừa kết nối thì dí cái mặt như ma vào màn hình, hỏi sao không giật mình được chứ.
May là mình bình tĩnh, nếu không thì mất mặt quá.
Nhìn thấy Tô Nhiên, người đàn ông kia mừng rỡ đến bật khóc, nức nở nói:
“Streamer, xin cô cứu tôi với, bà lão kia ngày nào cũng mò vào giấc mơ gặm tôi, sắp hành tôi c.h.ế.t mất rồi…”
Một người đàn ông khóc lóc nỉ non là thứ Tô Nhiên ghét nhất, nhưng nhìn hắn kích động quá, cô cũng không nói gì, ra hiệu bảo hắn tiếp tục.
“Sao thế? Kể tôi nghe xem nào.”
“Tôi tên là Trần Hải Hào, một tháng trước vì tiện cho công việc nên thuê căn nhà này gần công ty.
Nhà tôi ở tầng 4, ngày thứ hai sau khi chuyển đến, bà lão tầng dưới đến gõ cửa. Bà ấy hơn bảy mươi tuổi, sống một mình, con cái đều ở xa.
Bà ấy gõ cửa lúc một giờ sáng, nói tôi làm ồn khiến bà ngủ không được. Khi đó tôi đang chơi game, tưởng tiếng game làm phiền, nên đã xin lỗi và hứa sẽ chú ý hơn.”