Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 23.




"Không được." Đối mặt với yêu cầu của mẹ, Văn Tắc từ chối ngay lập tức mà không cần suy nghĩ.

Không phải anh keo kiệt.

Mà là vì Cầu Tuyết Nhỏ, tốt nhất là đừng để cậu tiếp xúc với người nhà của anh nữa.

Diệp Vân Nùng: "Mẹ biết con sẽ không chịu."

Bà cắn vỏ hạt dưa răng rắc, vừa bóc vỏ vừa nói: "Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con, bây giờ con tốt với Cầu Tuyết Nhỏ như vậy, nếu nó thích con thì sao, con sẽ làm gì?"

Diệp Vân Nùng không lo lắng gì về Văn Tắc, bà chỉ đau lòng cho Cầu Tuyết Nhỏ, hiện tại Văn Tắc tốt với Cầu Tuyết Nhỏ như vậy, lúc chia tay sẽ luyến tiếc cỡ nào chứ?

Phỏng chừng Cầu Tuyết Nhỏ sẽ không hiểu, tại sao Văn Tắc lại không cần cậu nữa.

Chỉ cần nghĩ đến thôi là thấy đau lòng.

Cố Bồng nghe thấy nickname của mình thì chép chép miệng.

Âm thanh cắn hạt dưa thật hấp dẫn, làm tai cậu cũng thấy thèm.

Nhưng cái này không phải là trọng tâm, hai người kia đang cãi nhau sao? Tại sao giọng điệu lại kì lạ như vậy?

Để cậu nghe thêm chút nữa.

Văn Tắc do dự một chút, nói: "Mẹ lo lắng quá rồi, hiện tại em ấy còn chưa hiểu gì đâu, trong lòng em ấy, con cũng không quá đặt biệt."

Văn Tắc rất biết mình biết ta, có thể gần đây vị trí của anh trong lòng Cầu Tuyết Nhỏ có nâng cao lên chút ít, nhưng chắc chắn vẫn kém xa đồ ăn ngon và trò chơi thú vị.

"Làm sao con biết được?"

"Mẹ sống cùng em ấy là sẽ biết."

"Mẹ." Văn Tắc biết mẹ già của mình đang lo lắng điều gì, anh vô cùng khẳng định: "Cầu Tuyết Nhỏ không yếu đuối như mẹ tưởng, cũng không phụ thuộc vào con như mẹ nghĩ đâu."

Lời cũng đã nói đến mức này rồi, Diệp Vân Nùng: "Được rồi được rồi, mẹ cũng chỉ là nhắc nhở con thôi, trong lòng con tự hiểu rõ là được rồi."

Cố Bồng dựng lỗ tai lên: Giống như thật sự đang cãi nhau!

Mặt cậu lộ vẻ lo lắng, ngẩng đầu nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia.

Hai người luôn theo dõi cậu cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Không phải Cầu Tuyết Nhỏ nghĩ rằng bọn họ đang cãi nhau đấy chứ?

Mẹ con họ nhìn nhau một cái, lần đầu tiên ăn ý như thế, cùng nhau nở nụ cười: "Thế thì hôm nay nói đến đây thôi, tạm biệt."

Diễn xuất của họ vô cùng tốt, lúc này Cố Bồng mới thở phào nhẹ nhõm.

Không cãi nhau là tốt rồi!

Văn Tắc tắt video đi, dùng khăn tắm lớn bế Cầu Tuyết Nhỏ ra ngoài, nghĩ thầm, nhóc con này cũng không phải hoàn toàn không tim không phổi, vẫn khá nhạy cảm với cảm xúc của người khác.

Cái này thì phải tùy người mà xem xét.

Chỉ những người có trọng lượng trong lòng Cố Bồng mới có thể khiến cậu chú ý, tỷ như Văn Tắc, cậu đã đặt người này lên trên những thứ ăn uống vui chơi, nhưng cũng không phải lúc nào cũng ở trên, phần lớn thời gian cậu đều hy vọng Văn Tắc có thể nhượng bộ một chút.

Dọn dẹp vệ sinh cho Cầu Tuyết Nhỏ xong, giờ anh bắt đầu xử lý đám fan của cậu.

Văn Tắc lấy bảng trắng nhỏ ra, cố gắng mô tả những gì đang xảy ra cho Cầu Tuyết Nhỏ, anh không muốn lại xảy ra sơ xuất như lần trước.

Cố Bồng ngoan ngoãn ngồi xổm trước bảng trắng nhỏ, còn tưởng là phải học bài, kết quả là nghe được một tràn khen ngợi.

Có người thích kiểu dáng của cậu, có người thích vũ đạo của cậu, có người thích năng lượng của cậu, rất nhiều rất nhiều, Văn Tắc không chê phiền, lần lượt dịch cho từng cái một cậu biết.

Điều đặc biệt là, những khi phiên dịch, tên nhóc này rất nghiêm túc, căn bản không cảm thấy "mình" đang đánh rắm cầu vồng, mặc dù những cái rắm cầu vồng đó đó không phải do chính anh nói.

Anh chỉ là người khuân vác internet.

Nhưng Cố Bồng vẫn bị khen đến ngại ngùng.

Cậu dùng móng vuốt ấn xuống cái tay đang cầm bút của Văn Tắc, tỏ vẻ là đủ rồi, người thích cậu nhiều như vậy, dịch hết tất cả sẽ mệt lắm.

Một là vì thương Văn Tắc, hai là thực ra Cố Bồng cảm thấy mình không gánh nổi những lời khen này.

Cậu định vị bản thân là một bé động vật nghịch ngợm, luôn khiến mọi người cười, không cầu mong gì khác.

Chỉ cần thấy cậu, vui vẻ mà cười, là được!

Văn Tắc: "Ừm, vậy thì nói chuyện chính thôi."

Việc chính đầu tiên, bọn họ nhận được lời mời tiệc chiêu đãi từ đội bóng, đội trưởng Tả muốn mời họ đi ăn để thể hiện lòng cảm ơn.

Văn Tắc không biểu lộ cảm xúc hỏi Cầu Tuyết Nhỏ: "Có muốn đi không?"

Cố Bồng: Đầy mặt anh đều viết không cho tui đi kìa.

Thế thì tui còn dám gật đầu à?

Nhưng mà tại sao vậy?

Không phải Văn Tắc thích đội bóng này nhất sao?

Cầu Tuyết Nhỏ nghiêng đầu đầy nghi hoặc.

Văn Tắc cho rằng cậu chưa hiểu, lại đổi cách khác hỏi lại: "Muốn đi à?"

Thôi, Cố Bồng lắc đầu, mặc dù rất thích những cầu thủ đó, nhưng cậu thực sự không thích ăn bên ngoài.

Vẫn thích ăn ở nhà với Văn Tắc hơn, muốn nằm thế nào thì nằm thế ấy, muốn ăn thế nào thì ăn thế đó.

"Không đi?" Lần này đến lượt Văn Tắc ngạc nhiên, Cầu Tuyết Nhỏ thích náo nhiệt như vậy, anh còn tưởng rằng Cầu Tuyết Nhỏ nhất định sẽ muốn đi.

Cố Bồng gật gật đầu, xác nhận sự nghi ngờ của đối phương, sau đó tiến lên hai bước, gương mặt như muốn kề sát mặt Văn Tắc, rồi nghiêng đầu, trên mặt đầy dấu chấm hỏi.

Sao Văn Tắc lại không muốn cậu đi nhỉ?

Còn Văn Tắc thì làm bộ không hiểu sự nghi hoặc của Cầu Tuyết Nhỏ, không phải anh lười giải thích, mà là vì giải thích rất mệt.

"Được rồi." Văn Tắc hơi dời ánh mắt: "Nói về chuyện tiếp theo..."

Không được.

Gương mặt tròn của Cố Bồng tiếp tục đuổi theo nhìn chằm chằm vào đối phương, đầu vẫn nghiêng mạnh, như thể nếu anh không cho tui câu trả lời thì tui sẽ cứ nhìn chằm chằm anh.

Như này thì ai chịu nổi chứ.

Văn Tắc chơi xấu nói: "Không phải tôi không muốn nói, mà nói rồi em cũng không hiểu." Anh gõ nhẹ vào tai Cầu Tuyết Nhỏ, khoe khoang: "Em xem, giờ tôi nói gì em có hiểu không?"

Cố Bồng không hiểu, nhưng cậu cảm nhận được Văn Tắc đang khoe khoang với mình, đồ đáng ghét.

Cậu ngao ngao nhe răng ra, "hung dữ" cắn vào lòng bàn tay của Văn Tắc.

Không đau, chỉ là ướt một tay nước miếng, Văn Tắc lấy một tờ khăn giấy lau sạch.

Anh thực sự không thể giải thích.

Nếu là trước đây, khi nhận lời mời từ đội bóng, Văn Tắc chắc chắn sẽ rất vui, cho dù bận đến mấy cũng phải dành thời gian đến cuộc hẹn, sau đó tìm cơ hội mời lại.

Hiện tại thì khác, Văn Tắc nghĩ: Không biết Cầu Tuyết Nhỏ có thích cầu thủ nào không?

Cầu thủ thì không được.

Thứ nhất là cầu thủ không chăm sóc gia đình, thứ hai là cầu thủ thường khá lăng nhăng.

Anh vẫn nhớ rõ khi đội bóng lần đầu ra mắt, Cầu Tuyết Nhỏ nhìn họ với ánh mắt sáng rực.

Có nghĩa là Cầu Tuyết Nhỏ thích kiểu cầu thủ cao ráo, khỏe mạnh.

Nếu Cố Bồng biết được những suy nghĩ vớ vẩn của Văn Tắc thì cậu nhất định sẽ cho anh một cái tát thật mạnh.

Cố Bồng: Anh mới thích cầu thủ ấy!

Cậu cảm thấy mình là một người dị tính chính hiệu!

Còn về lý do tại sao cảm thấy như vậy, là vì cậu chưa từng yêu đương.

Chuyện thứ hai, Văn Tắc vẽ hình đại khái của Echo nhà Hạ Thời Sơ trên bảng trắng nhỏ, nói với Cầu Tuyết Nhỏ là ra ngoài đi chơi, sẵn tiện kết thêm bạn mới.

Phiên dịch qua não của Cố Bồng: Văn Tắc hẹn bạn cùng nhau dắt chó đi dạo.

Cố Bồng gật đầu mạnh: Tốt lắm, tốt lắm.

Cuộc sống thú cưng lý tưởng mà cậu mơ ước chính là như vậy, không có việc gì thì được dắt đi dạo, rồi quen một đám bạn lông xù xù.

"Được rồi, vậy thì quyết định như vậy nhé." Văn Tắc cũng hy vọng Cầu Tuyết Nhỏ có bạn bè.

Nhưng mà Cố Bồng nhanh chóng nhớ ra một chuyện, hình như ở nhà không có mua dây dắt chó.

Trước kia mỗi lần ra ngoài đều được Văn Tắc ôm trên người, cái đó thì tính là dắt chó sao, Cố Bồng muốn xuống đất chơi.

"Ngao ngao." Cố Bồng nhắc nhở Văn Tắc, đồ cần mua vẫn chưa mua mà.

"Làm sao vậy?" Trừ phi Văn Tắc có thuật đọc tâm, nếu không thì anh xé trời cũng đoán không ra yêu cầu của Cầu Tuyết Nhỏ lại là dây dắt chó.

Không thể câu thông được.

Cố Bồng sốt ruột xoay quanh, trong lòng nghĩ tên ngốc này, dây dắt chó mà cũng không biết chuẩn bị.

Bực mình quá, ngẫm lại mấy hôm nay Văn Tắc chưa từng đưa cậu ra ngoài khu dân cư đi dạo, đến giờ vẫn chưa gặp được một lông xù xù nào.

Cố Bồng cầm lòng không đậu mà nảy sinh chút cảm xúc: "Ngao ngao!"

Thanh niên nuôi thú cưng quả nhiên không đáng tin cậy.

Lúc đầu mà chọn một ông cụ bà cụ đã nghỉ hưu thì tốt rồi, đảm bảo có thời gian dắt cậu đi dạo ba lần một ngày.

Văn Tắc: "?"

Văn Tắc nhíu mày: "Em vừa mới nói tục đó à?"

Cố Bồng đang nghĩ đến dây dắt chó, đâu có thời gian để ý tới Văn Tắc, cậu nhanh như chớp nhảy xuống bàn, tìm kiếm khắp nơi ở trong nhà xem có gì thay thế được dây dắt chó không.

Văn Tắc không hiểu gì, chỉ cảm thấy Cầu Tuyết Nhỏ đột nhiên trở nên thần kinh, chạy qua chạy lại từng phòng trong nhà.

Đang tìm cái gì vậy?

Chẳng lẽ Cầu Tuyết Nhỏ đột nhiên quên mất đã giấu đồ ăn vặt ở đâu rồi sao?

"Này?" Văn Tắc đi theo cậu.

Cố Bồng chạy thở hồng hộc, há mồm để tán nhiệt.

Không tìm được dây, đành phải chấp nhận tình huống, ngậm một cái cà vạt của Văn Tắc; cái này cũng là để quàng quanh cổ, cậu cảm thấy Văn Tắc chắc sẽ get được.

"Cà vạt?" Cà vạt thì quá to và quá dài đối với Cầu Tuyết Nhỏ, Văn Tắc không cho rằng Cầu Tuyết Nhỏ muốn đeo cái này.

"Ngao!" Cố Bồng chạy tới chạy lui trong phòng thay đồ, mỗi bé lông xù xù đi chơi đều cần một sợi dây xích, nếu không sẽ không thể tự do xuống đất.

Văn Tắc tự hỏi một lát, cuối cùng đưa ra kết luận: "Em muốn tôi ra ngoài buộc cái cà vạt này?"

Khi nói chuyện, anh tự buộc cho mình.

Cố Bồng dừng lại, cảm giác cuộc trò chuyện đến đây đã gặp bế tắc, sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng kỳ quặc như vậy?

Nhưng bình tĩnh mà xem xét thì Văn Tắc buộc cái cà vạt này trông thật đẹp, Cố Bồng thở dài, nhắm mắt gật đầu tán thành.

Còn về dây xích, cậu đành phải tiếp tục tự nghĩ cách.

Sau giờ ngọ hôm nay, hai người bọn họ cùng nhau nghỉ trưa.

Cố Bồng thỉnh thoảng thò đầu ra khỏi ổ để thăm dò, Văn Tắc ngủ chưa?

Sau khi có cảm giác đối phương như đã ngủ rồi.

Cố Bồng rón ra rón rén bước ra khỏi ổ, lén lén lút lút đi đến thư phòng.

Trước đó Văn Tắc đi vội, quang não vẫn chưa tắt, giao diện vẫn là của cuộc họp trước đó, chỉ có điều camera đã tắt, hình ảnh đại diện của anh lúc này là màu đen.

Cố Bồng có chút kiến thức về việc điều khiển quang não, nhưng cái giao diện này cậu không quen lắm, chưa thử bao giờ, trước tiên phải thoát ra cái đã.

Móng vuốt chạm vào hai lần, không đúng.

Cố Bồng gãi gãi mặt, không biết tiếp theo nên chạm vào đâu, trong lúc suy tư, cậu nhìn thấy trên giao diện có hình bóng của mình, trắng như tuyết, tròn tròn.

Thật đáng yêu.

"?" Không đúng, Cố Bồng đứng lên, hình ảnh của cậu trên giao diện cũng đứng lên, cậu đã hiểu, vừa rồi mình đã không cẩn thận ấn vào công tắc nào đó rồi.

Giờ Cố Bồng phải tắt nó đi.

Cậu quay lại nhìn, lại phát hiện giao diện đã khác so với lúc nãy, khiến cậu không biết phải ấn vào đâu mới là công tắc.

Èo, một chút sự cố dở khóc dở cười.

Cố Bồng tiếp tục nghiêm túc nghiên cứu, nhất định không thể để Văn Tắc biết cậu đã động vào quang não, nếu không từ này về sau cửa thư phòng chắc chắn sẽ bị khoá chặt.

Cố Bồng nhìn tới nhìn lui, cảm thấy hứng thú với một dãy số trên giao diện, dãy số này đang thay đổi, từ số đơn vị lên đến số chục rồi đến số trăm, cứ thế tăng lên.

Là tốc độ mạng sao?

Chắc là không phải.

Cố Bồng lần theo dãy số đang thay đổi nhìn xuống, chỗ phía dưới thỉnh thoảng cũng được làm mới, Cố Bồng nhìn nhìn, lại thấy được cái tên quen thuộc của mình.

Cậu nhìn thấy dòng chữ "Cầu Tuyết Nhỏ".

Lúc này Cố Bồng rốt cuộc đã hiểu.

Có lẽ vừa rồi cậu mở chức năng camera, phần mềm mà Văn Tắc dùng để mở họp là một loại phần mềm có thể phát video ra ngoài.

Con số đang không ngừng tăng lên là biểu hiện cho người vào xem, theo đó là những dòng bình luận "Cầu Tuyết Nhỏ" của mọi người.

Nhưng số người này cũng thật sự quá kh*ng b*.

Nó cứ liên tục tăng lên mà không dừng lại, hơn nữa còn càng lúc càng nhanh.

Cố Bồng khi còn là idol cũng đã tham gia vào những hoạt động tương tự, số lượng fan của cậu khi đó cũng đã khá đáng kể, chỉ có khi có đủ quảng bá thì mới có nhiều người vào xem.

Hiện tại cậu căn bản không có tuyên truyền gì cả, toàn là người tự vào xem.

Cố Bồng cảm thấy rất khó hiểu: Cậu nổi tiếng đến vậy sao?

Nhưng mà hôm nay không có gì hấp dẫn để xem cả.

Cậu không chỉ để mặt mộc mà còn chẳng làm gì, chỉ đứng một chỗ nghiên cứu trang web, tiện thể ngẩn người ra.

Số người vẫn đang tăng lên với tốc độ quỷ dị.

Cố Bồng bắt đầu lo lắng, nếu mình cứ tiếp tục không làm gì, liệu có bị mắng không nhỉ?

Cậu không muốn có tâm lý như vậy đâu.

Làm idol lâu rồi, việc hoạt động đã ăn sâu bén rễ vào DNA.

Bây giờ cậu ngẫm lại, làm thế nào để tương tác với fan?

Nhảy nhót một chút thì có hơi mệt, Cố Bồng nghĩ thầm, hay là biểu diễn cho mọi người nghe tiếng của các loài động vật.

Đầu tiên chính là tiếng ếch đi, cái này đơn giản nhất.

Những người thích Cầu Tuyết Nhỏ nghe nói Cầu Tuyết Nhỏ đang livestream tương tác với mọi người thì lập tức thi nhau kéo đến.

Vào xem thì quả nhiên thấy được gương mặt dễ thương của Cầu Tuyết Nhỏ, ban đầu ánh mắt của nhóc con lơ đãng, không biết cái gì thú vị đã thu hút sự chú ý của cậu.

Sau đó cuối cùng cũng không lộn xộn nữa, bắt đầu đoan chính nằm xuống ngay ngắn.

Thật ra như vậy mọi người đã rất thoả mãn rồi.

Mấy nhóc thú nhân bán thành niên không biết nói, cũng không có thói quen phát ra tiếng, hiện tại bên cạnh Cầu Tuyết Nhỏ cũng không có người giám hộ, đương nhiên chỉ có thể yên tĩnh ở chung với mọi người.

Fans có thể nhìn thấy cậu là đã rất vui rồi.

Nhưng mà bọn họ ngàn lần không ngờ được, Cầu Tuyết Nhỏ lại đang vắt óc suy nghĩ, tìm cách để tương tác với họ.

Ít nhất cũng không thể để những người bạn vào đây một cách vô nghĩa.

Nhất định phải cười mà vào, cười mà ra.

"Ộp ộp ộp." Cố Bồng liên tục học theo tiếng ếch kêu: "Ộp ộp ộp."

Toàn bộ khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nháy mắt dại ra: ?

Vừa rồi chắc chắn bọn họ đã nghe thấy tiếng của Cầu Tuyết Nhỏ, nhưng đây không phải là tiếng ếch sao?

Có một người thông minh bỗng dưng hiểu ra, viết bình luận: Tôi hiểu rồi, Cầu Tuyết Nhỏ đang học tiếng kêu của các động vật nhỏ khác.

Thì ra là thế.

Cư dân mạng: Bé cưng học giống ghê!

Cư dân mạng: Thì ra là học tiếng ếch, đáng yêu tinh nghịch quá đi à, hahaha.

Cố Bồng nhìn vào khu bình luận, phát hiện mọi người đang tích cực bình luận, chứng tỏ sự tương tác này khá thành công.

Suy nghĩ một chút, cậu bắt đầu học tiếng của một loài động vật nhỏ thứ hai: "Kru kru kru, kru kru kru."

Cậu tự cho rằng mình đang học tiếng bồ câu.

Nhưng cả khu bình luận đều đoán là tiếng gà mái già.

May là Cố Bồng không hiểu chữ viết, nếu không cậu chắc chắn sẽ không thể tiếp tục hoạt động buôn bán này được, sao tiếng này lại có thể là tiếng gà mái già chứ?!

Cố Bồng ở chỗ này vô cùng vui vẻ chơi với mọi người, vui đến quên cả trời đất, chuyện dây xích đã nhanh chóng bị cậu quẳng ra sau đầu.

Văn Tắc ngủ ở cách vách, bỗng nhiên nhận được yêu cầu liên lạc từ Hạ Thời Sơ.

Văn Tắc ngủ không quá sâu, rất nhanh đã nhấc máy lên hỏi: "Có chuyện gì, sao gấp gáp vậy?"

Người này trong tình huống bình thường sẽ chọn gửi tin nhắn văn bản, trực tiếp liên lạc thì tương đối hiếm thấy.

Giọng nói Hạ Thời Sơ từ đầu bên kia truyền đến, có vẻ rất gấp: "A Tắc, cậu đang làm gì vậy? Cầu Tuyết Nhỏ nhà cậu đang ở trên mạng phát sóng trực tiếp học tiếng gà gáy kia kìa, cậu đi đâu rồi?"

Cái... Quần gì vậy?

Văn Tắc nhíu mày, cho đến khi anh nghĩ đi nghĩ lại lời Hạ Thời Sơ hai lần thì mới hiểu ra, lập tức không còn buồn ngủ nữa, lăn lộn bò dậy chạy ngay vào thư phòng.

Còn chưa mở cửa đã nghe tiếng bên trong vọng ra: "Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu..." Cầu Tuyết Nhỏ đang ở bên trong sủa rất hăng hái.

Cái tay đang chuẩn bị mở cửa của Văn Tắc bỗng cứng đờ, không thể tin nổi, anh cảm thấy không phải Hạ Thời Sơ mật báo sai, mà là Cầu Tuyết Nhỏ học xong tiếng gà lại học tiếng chó.

Lúc này trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: Mau ngăn cản người này tiếp tục làm chuyện mất mặt!

Nhưng Văn Tắc cũng không thể liều lĩnh xông vào như vậy.

Chỉ có thể giơ tay gõ gõ cửa, nhắc nhở người biểu diễn bên trong một vừa hai phải: "Cầu Tuyết Nhỏ."

Cố Bồng giật mình, mới nhớ ra mình đang lén lút chơi quang não.

Vừa rồi cậu vui bao nhiêu thì hiện tại lại chột dạ bấy nhiêu.

Cố Bồng nhảy xuống bàn, trưng vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội, nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, khi thấy Văn Tắc còn lắc lắc cái đuôi.

Ai cũng nhìn ra được cậu đã làm chuyện xấu.

Văn Tắc mặt không biểu tình, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, anh trước tiên đi đến trước quang não nói với mọi người: "Xin lỗi mọi người, Cầu Tuyết Nhỏ phải nghỉ ngơi một lát, lần sau gặp lại."

Tắt quang não, dư quang nhìn thấy Cầu Tuyết Nhỏ đang muốn chạy, Văn Tắc trầm giọng: "Cầu Tuyết Nhỏ, quay lại."

Cố Bồng đành phải quay về, ánh mắt đầy căng thẳng.

Văn Tắc ngồi xổm xuống trước mặt cậu, biểu cảm có hơi khó coi nói: "Học gà gáy trên mạng? Cầu Tuyết Nhỏ, em thật sự... Sau này em có còn muốn sống trên hành tinh này nữa không vậy?"

Cố Bồng không nghe hiểu, nhưng cũng biết là mình đang bị mắng.

"Ngao ô..." Cố Bồng chớp mắt, tiến lại gần cọ cọ Văn Tắc, biểu thị mình biết sai rồi, sau này sẽ không chạm vào quang não nữa.

Văn Tắc không dao động, vươn một bàn tay ra: "Chân."

Đây là kiểu chuẩn bị bị đánh đòn.

Cố Bồng do dự một chút, đặt chân lên.

Văn Tắc nhẹ nhàng chỉ ra: "Còn cái kia thì sao?"

Cái kia thì vô tội, Cố Bồng nghĩ thầm, cái chân đó không có chạm vào quang não, một chân có làm một chân không làm, nếu đánh thì đánh cái này.

Văn Tắc cũng không có ý định đánh cậu, chỉ là hù doạ cậu thôi, bảo lần sau không được làm cái chuyện ngớ ngẩn đó nữa.

Bẹp một tiếng, Văn Tắc đánh một cái vào cổ tay chính minh.

"Lần sau mà còn làm bừa thì bị đánh chính là chân của em."

Ngay lúc Văn Tắc vung tay, Cố Bồng đã sớm nhắm mắt lại, nhưng lại không đợi được cảm giác đau đớn, cậu mở mắt ra, chỉ thấy cổ tay của Văn Tắc đỏ lên một mảng.

Cậu mới ý thức được vừa rồi xảy ra cái gì, cùng với ý định của Văn Tắc là gì.

Trong lòng Cố Bồng không khỏi cảm thấy bứt rứt, cậu nghĩ: Sao lại ác với bản thân như vậy, chỉ cần diễn chút thôi mà, cần gì đánh thật như thế?

Như vậy khiến cho cậu càng thêm áy náy không yên.

Cố Bồng lại gần cổ tay bị đánh đỏ của Văn Tắc, dùng miệng nhẹ nhàng thổi một hơi, bày tỏ sự quan tâm và hối lỗi của mình.

"Không sao, không đau." Văn Tắc bị Cầu Tuyết Nhỏ thổi đến ngứa ran, cầm lòng không đậu rụt rụt cổ tay lại.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận