Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 32.




Không lâu sau, Hạ Thời Sơ và Echo túi lớn túi nhỏ đi đến, người với người chào nhau, lông xù với lông xù chào nhau.

Sau đó mới nói chuyện.

“Anh Cầu! Chào buổi sáng!” Vẻ mặt Hạ Thời Sơ sáng lạn, đi tới trước mặt Cầu Tuyết Nhỏ ngồi xổm xuống.

Bình thường hai người bọn họ sẽ giống như anh em thất lạc nhiều năm bắt tay chào nhau nhiệt tình, nhưng hôm nay họ lại chào nhau một cách dè dặt.

Chủ yếu là Cầu Tuyết Nhỏ đã thay đổi… Trầm hơn?

Thần thái và hành động dần dần tiến lại gần Echo, hai móng vuốt nhỏ khép lại một cách đoan trang.

“A Tắc.” Hạ Thời Sơ đánh giá từ trên xuống dưới, khiếp sợ hỏi: “Cậu mời giáo viên lễ nghi cho Cầu Tuyết Nhỏ à?”

Nếu không chuyện hôm nay là như thế nào?

Anh ta sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng Echo trên người Cầu Tuyết Nhỏ, mặc dù rõ ràng là cậu đang giả vờ.

“Hả?” Giáo viên lễ nghi gì? Văn Tắc lúc đầu không hiểu, anh quay sang nhìn tư thế của Cầu Tuyết Nhỏ, lập tức hiểu ý của Hạ Thời Sơ, anh cười cười: “Không có.”

“Vậy sao cậu ấy…” Hạ Thời Sơ không dám nói thêm gì, chỉ dám dùng biểu cảm khoa trương để Văn Tắc hiểu ý.

“Không biết.” Đương nhiên Văn Tắc sẽ không vạch trần vết sẹo của Cầu Tuyết Nhỏ, hại người không có lợi cho mình.

Huống hồ anh cảm nhận được có đôi mắt đang theo dõi mình, giống như đang cảnh cáo anh nói chuyện cẩn thận một chút.

Văn Tắc mỉm cười, cho dù Cầu Tuyết Nhỏ không cố tình cảnh cáo, anh cũng sẽ không nói gì.

Câu “Không biết” này được thốt ra khiến Cố Bồng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hừ, nếu Văn Tắc không nói thì không có gì phải sợ Hạ Thời Sơ, về sau tránh làm trò xấu hổ ở trước mặt người này là được.

Đối tượng khiến tâm trạng Cố Bồng phức tạp nhất chính là Echo, thì ra con lông xù thon dài tao nhã này là thú nhân, nghe nói một năm sau là có thể biến thành người.

Haiz, vũ trụ quả là rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có.

Cố Bồng thừa nhận là kiến thức của mình quá ít.

Echo tinh ý nhìn ra hôm nay Cầu Tuyết Nhỏ có vẻ không ổn, giống như bị thứ gì đó trói buộc không thoát ra được.

Có chuyện gì sao?

Bây giờ bọn họ không có công cụ liên lạc, lại không thể hỏi trực tiếp.

Suy nghĩ một hồi, Echo quay đầu lại tìm trong ba lô Hạ Thời Sơ một gói đồ ăn, bảo Hạ Thời Sơ mở ra cho mình.

“Thèm ăn sao?” Hạ Thời Sơ bất ngờ, Echo thế mà lại chủ động đòi đồ ăn vặt.

Nhưng anh ta rất nhanh phát hiện mình suy nghĩ nhiều, Echo lấy đồ ăn vặt để dỗ Cầu Tuyết Nhỏ, mình không ăn một miếng nào.

Cố Bồng cũng không có tự kỷ bao lâu, có đồ ăn có thức uống, cuộc sống này không phải rất tốt sao?

Cậu đoan trang không tới vài phút đã bỏ cuộc, đó không phải phong cách sống của Cố Bồng cậu, phong cách của cậu là tận hưởng niềm vui trước mắt, làm người quan trọng nhất chính là vui vẻ.

Hơn nữa, bối cảnh hiện tại là thời đại tinh tế.

Những điều mới mẻ khiến người ta choáng ngợp, khao khát được chạm tới.

Chờ cậu học văn hóa xong, cả thế giới đều sẽ nắm trong lòng bàn tay.

Vì thế sau đó mọi người nhìn thấy, Cầu Tuyết Nhỏ vừa rồi còn chán nản, bây giờ hai chân dang rộng, ngồi chẹp chẹp ăn với Echo.

Echo vốn chỉ muốn cho cậu ăn còn mình thì không ăn, vậy không được.

“Ngao ngao!” Cậu cũng ăn đi, Cầu Tuyết Nhỏ ngũ giảng tứ mỹ* không phải là quỷ ích kỷ ăn một mình.

(*năm điều hay, bốn điều đẹp)

Hai lông xù xù đút cho nhau ăn, Hạ Thời Sơ nhìn không nổi, đi tới bên cạnh Văn Tắc nói: “A Tắc, cậu nói xem có phải hai người bọn họ quá tốt rồi không, cậu không ghen tị à?”

Văn Tắc ngước mắt, nói trúng tim đen: “Cậu ghen sao?”

Hạ Thời Sơ: “Tôi ghen cái gì?”

“Ghen vì Echo không đút cho cậu ăn.” Văn Tắc nói, siết chặt dây thừng rồi quấn vài vòng.

Hạ Thời Sơ cười ha hả: “Chẳng lẽ Cầu Tuyết Nhỏ từng đút cho cậu ăn sao?” Mọi người không phải đều là người thấp kém à?

Đúng là chó chê mèo lắm lông.

Buộc dây xong, Văn Tắc ngẩng đầu sờ cằm: “Ít nhất mỗi ngày tôi đều đút Cầu Tuyết Nhỏ ăn.”

Dứt lời, anh lập tức cảm thấy loại tranh cãi này quá trẻ con, sao mình lại bị Hạ Thời Sơ dắt mũi nhỉ, Văn Tắc nói: “Mau đi dựng lều của cậu đi.”

Hàm ý là không có việc gì thì đừng phiền.

“Móe…” Hạ Thời Sơ bị đâm trúng tim, tại sao một người có tính cách bá đạo như Văn Tắc lại có thể ngọt ngào yêu đương hơn anh ta chứ!

Thiên lý ở đâu?

Giải pháp cho tâm trạng xấu là gì?

Ăn đồ ăn, ăn xong một gói đồ ăn vặt, cả người Cố Bồng đều thoải mái vui vẻ, cậu xúi giục Echo đi lấy thêm một gói, Hạ Thời Sơ quản Echo không nghiêm, không giống Văn Tắc…

Echo không dễ dàng bị xúi giục như vậy, thấy tâm trạng Cầu Tuyết Nhỏ tốt lên, hai người bọn họ đến hòn đá cuội bên bờ sông chơi đùa.

Nước sông trong veo, có thể nhìn thấy cá tôm nhỏ bơi lội trong khe đá.

Ý định ban đầu của Cố Bồng chỉ là muốn xem xem, không nghĩ tới sẽ làm gì, một người trưởng thành như cậu thì có thể làm gì chứ? Kết quả là bản năng bắt cá trong người được kích hoạt, trong vô thức vồ lấy một cái.

Cá không bắt được, mặt lại ướt hết.

“Này?” Văn Tắc đều nghe thấy động tĩnh thì nhanh chân bước tới, lập tức túm gáy Cầu Tuyết Nhỏ giơ lên trước mặt, vốn định răn dạy vài câu, chú ý an toàn, kết quả nhìn thấy mặt Cầu Tuyết Nhỏ ướt tèm lem, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, chuyển sang thành cố gắng đè nén khóe miệng, vài giây sau mới nói: “Đừng mạo hiểm, muốn ăn cá thì tôi sẽ câu cho em.”

Cố Bồng rất hối hận, vừa rồi không phải cậu cố ý, nhưng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà làm vậy.

Không nói nên lời, bộ dạng bây giờ của cậu chắc buồn cười lắm.

“Không sao, để tôi lau cho em.”

Cố Bồng được bế trở lại ghế, lấy một chiếc khăn bông thấm nước, cẩn thận lau sạch nước trên mặt Cố Bồng.

Lúc trước được người này chăm sóc, Cố Bồng không cảm thấy có gì kì lạ, con sen hầu hạ hoàng thượng là điều hiển nhiên.

Bây giờ cậu nhìn người đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt lộ ra vẻ hốt hoảng, chỉ hận mình không có tay, không thể giật lấy khăn tự lau.

“Được rồi.” Văn Tắc theo thói quen sờ đầu Cầu Tuyết Nhỏ, bỗng nhiên tay dừng lại, anh quan sát biểu cảm của Cầu Tuyết Nhỏ, cảm giác không có gì thay đổi, vì thế xác định đối phương không ngại.

Không thể trách anh cứ băn khoăn, dù sao lúc trước nhóc con này còn cho rằng mình là thú cưng, ai biết bây giờ cậu có cắn ngược lại hay không.

Văn Tắc bỏ khăn giấy đã dùng vào thùng rác, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ câu cá.

Trước khi Hạ Thời Sơ dựng lều, anh ta đặt dụng cụ câu cá của mình ở vị trí tốt nhất, Văn Tắc chỉ có thể lùi lại một bước, đặt ổn định ở vị trí bên cạnh anh ta.

Sau khi dọn dụng cụ xong, Văn Tắc lại quay về một chuyến, hỏi Cố Bồng: “Em có muốn qua xem tôi câu cá không?”

Cố Bồng yên lặng gật đầu, sau đó cậu thấy mình cùng chiếc ghế dựa bị Văn Tắc bưng lên.

Vừa ngẩng đầu đã vô tình nhìn thấy Hạ Thời Sơ đang làm mặt quỷ với bọn họ, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.

Nếu không phải không thể nói chuyện thì cậu đã hỏi một câu: Sao thế?

Hai cái ghế được đặt cạnh nhau, Văn Tắc ngồi xuống, thành thạo xoay dụng cụ câu cá, nơi này rất nhiều cá, móc câu quăng ra không bao lâu đã có động tĩnh.

Cố Bồng nhìn thấy thì vội vã đứng lên, hai mắt trừng to.

“Đừng vội, cá đang thử, còn chưa cắn câu.” Văn Tắc nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, âm thanh truyền đến một sự trấn an ‘kiên nhẫn một chút’.

Chiếc mũ che khuất đi nửa khuôn mặt anh, cùng với bộ quần áo rộng thùng thình trên người khiến anh trông vô cùng thoải mái và giản dị.

Cố Bồng không có kinh nghiệm câu cá, nên khi nhìn thấy chiếc phao di chuyển là nghĩ rằng cá cắn câu rồi, cậu nghiêng đầu nhìn Văn Tắc, tại sao lại không thu dây?

Vài giây quý giá trôi qua, chiếc phao yên tĩnh trở lại.

Cố Bồng cảm thấy tiếc nuối, trừng mắt nhìn Văn Tắc một cái, nhưng sau đó mới hiểu ra, nếu phao không chuyển động tức là cá đã bỏ chạy, cá còn chạy được tức là vẫn chưa cắn câu.

Xí hổ quá đi.

Văn Tắc mỉm cười không nói gì, trong bầu không khí quỷ dị, chiếc phao lần nữa di chuyển, lần này thật sự cắn câu, Văn Tắc không chút do dự giơ gậy thu dây, một con cá to bằng bàn tay bị kéo ra khỏi mặt nước.

Đơn giản vậy sao?!

Cố Bồng thấy có thu hoạch, tâm trạng phấn khởi, nóng lòng muốn nhìn xem đây là cá gì?

Ngon không?

“Cá đuôi đỏ, ăn ngon lắm, nấu canh cá cho em ăn.”

Trên sông rất nhiều cá, hai người cùng nhau câu sẽ câu được rất nhiều, hôm nay ăn không hết có thể mang về nhà từ từ ăn.

Ngoài ra còn có thể tặng hàng xóm.

Tỷ lệ mắc câu thường xuyên như vậy, Cố Bồng nhìn đến phấn khích.

Đáng tiếc là kết thúc khá nhanh, Văn Tắc cầm theo dụng cụ câu cùng cậu quay về nhóm lửa nấu cá.

Công tác chuẩn bị còn rất nhiều.

Cố Bồng đang nghĩ đến việc ăn uống, theo sát Văn Tắc nửa bước cũng không rời, thấy đối phương ở bờ sông thành thạo xử lý đống cá, cậu vô cùng nể phục, tên này hình như chuyện gì cũng làm được.

“A Tắc, cá của cậu làm món gì?” Hạ Thời Sơ chạy tới hỏi.

Văn Tắc: “Làm canh cá.”

Hạ Thời Sơ: “Vậy tôi sẽ làm cá nướng.” Bọn họ mang dụng cụ nướng tới.

“Ừ, thanh đạm một chút, mọi người đều có thể ăn.”

Hai con người phụ trách làm việc, còn hai lông xù phụ trách ăn uống vui chơi, không bao lâu, canh cá và cá nướng đều làm xong, khu cắm trại vô cùng yên bình và vui vẻ.

Đi ra ngoài chơi quả nhiên có thể làm cho tâm trạng người ta tốt hơn, ăn xong bữa cơm này, Cố Bồng mới hoàn toàn sống lại.

Ở đời có ăn có uống thì không còn gì quan trọng nữa.

Văn Tắc nói đúng, chờ sau này cậu biến thành người, ai mà biết quá khứ cậu đã làm những gì, tất thảy đều theo gió mà biến mất.

“Ngao ngao ngao!” Sáng nay có rượu sáng nay say, chỉ cần tui không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác.

Văn Tắc nghiêng đầu nhìn, có chút kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy mình chưa thật sự hiểu Cầu Tuyết Nhỏ cho lắm, mấy ngày hôm trước còn muốn chết muốn sống, hôm nay sao lại nghĩ thông suốt rồi?

Thái độ bất chấp tất cả thế kia thật làm người ta lo lắng.

Cố Bồng không bất chấp gì cả, chỉ là đột nhiên cậu nghĩ thông suốt, mình còn có một lớp vỏ bảo vệ mà, từ giờ trở đi, khi vén chiếc mũ trùm đầu lên, cậu muốn yêu ai thì yêu.

“Anh Cầu, làm một cái không?” Nhìn anh Cầu cao hứng như vậy, Hạ Thời Sơ bưng ly của mình chạm vào ly nước của đối phương.

Hai người bọn họ lại bắt đầu la hét ầm ĩ.

“Cảnh sắc xung quanh đẹp như vậy, chúng ta ăn uống no nê xong rồi leo núi được không?” Hạ Thời Sơ đề nghị.

Echo không thích náo nhiệt, nhưng thích gần gũi với thiên nhiên, cậu ấy gật đầu đồng ý ngay lập tức.

“Được.” Văn Tắc cũng đồng ý.

Chỉ có Cố Bồng là loại vật nhỏ bé yếu ớt, bốn cái móng không thích hợp để leo núi.

“Tôi bế em đi.” Văn Tắc nói, chờ cậu gật đầu.

Mặc dù Cố Bồng làm vật trang sức sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cậu cũng chỉ có thể như vậy.

Văn Tắc: “Tôi đi chuẩn bị.”

Khi leo núi, anh mang theo một cái ba lô và một chiếc gậy chống, trong ba lô đa số là đồ của Cầu Tuyết Nhỏ, của anh không có bao nhiêu.

Văn Tắc phát hiện Cầu Tuyết Nhỏ nằm ở trên ba lô thì nhắc nhở: “Ôm chặt một chút.”

Cố Bồng nghĩ thầm: Không cần quan tâm, tui tuyệt đối ổn.

Kết quả là khi Văn Tắc bắt đầu leo núi, ba lô đột nhiên nghiêng mạnh, Cố Bồng thuận thế trượt xuống, cậu hoảng sợ tột cùng, vội vàng ôm lấy cổ Văn Tắc, cảm thấy nằm trên vai người này vẫn là an toàn nhất.

Cánh tay lông xù vòng lên cổ, Văn Tắc dừng lại một chút, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, tập trung đi tiếp.

Hạ Thời Sơ ở phía sau nhìn thấy cảnh này, lẩm bẩm: “Đây có phải là sự khác biệt về vóc dáng trong truyền thuyết không?” Còn rất dễ thương nữa chứ.

Cặp đôi phía trước ngọt ngào như vậy, anh ta bỗng nhiên cũng ngứa ngáy trong lòng, nhìn Echo nói: “Em có mệt không? Có muốn anh cõng em không?”

Echo trợn mắt, có người bình thường nào khi leo núi ôm hơn mười mấy cân đồ đạc không?

Hạ Thời Sơ bị trợn mắt rất chán nản: “Haiz, Cầu Tuyết Nhỏ thích trợn trắng mắt thì em học được rồi, cậu ấy còn thích làm nũng kìa em biết không?”

Nhìn bàn tay nhỏ bé kia ôm Văn Tắc tình cảm biết bao.

Echo chạy chậm về phía trước, mặc kệ Hạ Thời Sơ còn đang lẩm bẩm.

Chương trình buổi chiều là leo núi.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, tất cả mọi người đều mệt mỏi, chỉ có Cố Bồng là ngoại lệ, người khác là mười ngón không dính dương x**n th***, cậu là bốn chân không chạm đất ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh.

(*ý nói không làm việc nhà)

Tối nay không phải không về sao?

Hai con người kia toát mồ hôi toàn thân, sau khi quay về trại, họ chuẩn bị ra sông tắm rửa, lông xù lảng tránh.

Chỉ có lông xù Cố Bồng không hiểu, tất cả mọi người là nam, tại sao phải tránh?

Chỉ là bơi lội thôi mà!

Dù sao Echo cũng không đi, trở về đã lập tức nằm trong lều nghỉ ngơi.

“Ngao ngao.” Tui đi tui đi.

Cố Bồng sợ Văn Tắc bỏ lại cậu, nhanh chóng dọc theo ống quần của đối phương trèo lên người.

“...” Văn Tắc không ngờ Cầu Tuyết Nhỏ lại muốn đi theo, anh theo bản năng nhìn về phía Hạ Thời Sơ.

Bị ánh mắt kia nhìn tới, Hạ Thời Sơ nổi da gà, thông minh ho nhẹ nói: “Vậy hai người đi trước, tôi về trại ở cùng với Echo.”

Cố Bồng khó hiểu nhìn bóng lưng kia, sao tên này lại đi rồi?

Đi cùng đi, nhiều người vui mà.

Văn Tắc: “Dã ngoại không có máy sấy lông cho em, em chỉ được ở trên bờ, không được xuống.”

Cố Bồng hiểu cái này, điều kiện có hạn nên cậu chỉ có thể dùng móng vọc nước.

“Cầu Tuyết Nhỏ, em thật sự muốn ở đây nhìn tôi tắm sao?” Văn Tắc đang c** q**n áo, cởi được một nửa lại buông xuống nói, chủ yếu là vì anh không thể làm lơ ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.

Như vậy thật sự thỏa đáng sao?

“Hay là tôi đưa em về?” Anh cúi người thương lượng.

Cố Bồng đi theo để thỏa mãn con mắt, nhưng cái tên trước mặt này lại lề mề, giống như một cô gái nhút nhát, cậu hất cằm về phía sông, ý bảo làm nhanh lên.

Nếu còn không tắm nữa mặt trời sẽ xuống núi.

Đến lúc đó xung quanh tối đen như mực, không sợ có nguy hiểm gì trong nước sao?

“Được rồi.” Nếu đối phương đã kiên trì, Văn Tắc cũng không miễn cưỡng.

Đương nhiên anh không phải là người nhút nhát, chẳng qua là sợ Cầu Tuyết Nhỏ sẽ hối hận… Anh không biết tại sao mình lại có cảm giác này.

Đang mất tập trung, Văn Tắc cởi áo ra, từng đường nét đẹp đẽ trên tấm lưng anh lập tức lộ ra trước mắt Cố Bồng. Vì Cố Bồng đang nhìn lên nên khoảnh khắc này đối với cậu không kém gì bức tượng điêu khắc trong sách lịch sử mỹ thuật.

Thì ra đây chính là kết quả luyện tập mỗi ngày của Văn Tắc, Cố Bồng và Văn Tắc ở chung đã được nửa năm, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cơ thể người này sau lớp quần áo.

Cậu khá ghen tị, đều là tập luyện hằng ngày nhưng sao lúc trước cậu không bao giờ đạt được hiệu quả như này.

Văn Tắc cảm nhận được ánh mắt của Cầu Tuyết quá rõ ràng, môi mấp máy nhưng lại không biết nên nói cái gì, anh thở dài, dù sao Cầu Tuyết Nhỏ nhìn anh như vậy cũng là điều hiển nhiên.

“Tôi đi xuống nước, em ngồi đó ngoan ngoãn đợi.” Văn Tắc thấp giọng nói, nhàn nhã bước xuống nước.

Cố Bồng còn tưởng rằng anh sẽ tìm một chỗ cao rồi trực tiếp nhảy xuống, như vậy sẽ rất kí.ch thích, đi bộ như thế này chẳng thú vị chút nào.

Cố Bồng thôi nhìn Văn Tắc, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt nước bên cạnh chân của mình, trời ơi, chất lượng nước ở đây tốt như vậy, chờ cậu biến thành người nhất định phải tới nơi này bơi cho đã.

Văn Tắc đi tới chỗ nước sâu, quay đầu lại nhìn xem Cầu Tuyết Nhỏ ở bên bờ làm gì, có ngoan ngoãn đợi hay không.

Chỉ thấy... Quả bóng nhỏ màu trắng kia đang chặn những con cá tôm nhỏ trong khe đá kia, trông có vẻ giật mình.

Văn Tắc cười cười, bơi lội đúng là rất thú vị, nhưng anh lại không có hứng thú, chỉ lau sạch mồ hôi trên người rồi đi lên.

Một bóng người cao lớn tới gần Cầu Tuyết Nhỏ, cánh tay vươn qua đầu cậu, nhặt lấy chiếc khăn tắm đặt trên đá, lau khô mái tóc đang nhỏ giọt của mình.

Sau đó tùy tiện khoác lên vai.

“Cầu Tuyết Nhỏ, đi thôi.” Văn Tắc gọi Cố Bồng, phát hiện đối phương còn đang chơi đùa với cá tôm nhỏ, anh không nói gì trực tiếp nhấc cậu lên đặt lên vai.

“Ngao ngao.” Bốn móng vuốt của Cố Bồng đều ướt, mặt cũng ướt, đều là dấu vết của việc nghịch nước vừa rồi.

“Chúng ta trở về trại. Em chơi muộn như vậy, Hạ Thời Sơ còn chưa tắm rửa.” Văn Tắc nói.

Bọn họ trở lại, Hạ Thời Sơ mới đi.

Văn Tắc thay quần áo xong thì nhóm lửa nấu cơm tối trong trại, Cố Bồng và Echo cùng nhau xem video.

Ăn uống no say, hôm nay mọi người ở trên đường trò chuyện đã đủ nhiều rồi nên cũng không muốn nói chuyện nữa, vào lều nghỉ ngơi sớm.

Lúc này Cố Bồng mới phát hiện, Văn Tắc chỉ dựng một cái lều. Tức là đêm nay cậu sẽ ngủ chung với Văn Tắc… Điều này cũng không có gì, dù sao ở nhà bọn họ cũng chung một phòng.

Chỉ là đêm nay đặc biệt gần, Cố Bồng không sợ điều gì, chỉ sợ đối phương đè lên mình.

Cậu nhìn chằm chằm Văn Tắc, nghĩ thầm: Tư thế ngủ của anh có ổn không đấy?

“Hả?” Văn Tắc khó hiểu, đây là có ý gì.

Cầu Tuyết Nhỏ đặt một cái gối nhỏ ở chính giữa, tượng trưng cho con sông biên giới giữa nước Sở và nước Hán, đêm nay ai cũng đừng hòng vượt qua ranh giới.

Văn Tắc trầm mặc, anh cũng không có ý kiến gì về việc phân chia ranh giới, nhưng vấn đề là phân không công bằng: “Em chỉ có một chút xíu như vậy lại muốn chiếm nửa cái lều, lương tâm của em không cắn rứt sao?”

Biết Cầu Tuyết Nhỏ nghe không hiểu nên Văn Tắc dịch gối nhỏ ra phía sau, tỏ ý phân chia lại.

Cố Bồng vừa thấy liền tức giận, một góc nhỏ này còn không bằng ổ của cậu, bình thường cậu đã quen lăn lộn trong ổ rồi.

“Ngao!” Không được!

Cầu Tuyết Nhỏ đặt gối lại vị trí cũ, tỏ vẻ cứ chia như vậy đi, không phục cũng kệ.

“Ai chiều em.” Văn Tắc tức cười, lấy gối đặt về chỗ ban đầu, không quan tâm, ngủ hay không tùy thích: “Nếu em không hài lòng, tự mình đi ra ngoài làm ổ đi.”

“Ngao?” Cố Bồng không dám tin, Văn Tắc đây là có thái độ gì, thật quá đáng: “Ngao ngao ngao!”

Trong lều họ có chút ồn ào, Hạ Thời Sơ càng nghe càng lo lắng, đi tới hỏi: “A Tắc, Cầu Tuyết Nhỏ làm sao vậy, la hét lớn như vậy?”

Văn Tắc: “Không sao, em ấy tức giận cãi nhau với tôi.” Thấy Hạ Thời Sơ vẫn lo lắng, đành phải nói rõ: “Haiz, phân chia lãnh thổ chưa xong.”

“Hả?” Thì ra là chuyện chăn gối, Hạ Thời Sơ biết mình xuất hiện không đúng lúc, vội vàng nói: “Được được được, như vậy hai người từ từ chia, nghe được âm thanh gì tôi cũng không tới nữa.”

Khóe miệng Văn Tắc giật giật, quay đầu nhìn Cầu Tuyết Nhỏ đang không phục, nói: "Do em lựa chọn, để người khác chê cười, ngoan ngoãn ngủ đi.”

“Hừ!” Cầu Tuyết Nhỏ ngậm gối của mình, lạnh lùng tao nhã nằm một góc cách xa Văn Tắc nhất. 

Văn Tắc thản nhiên nói: “Em nằm xa như vậy, coi chừng rắn ngửi thấy mùi sẽ tấn công em.”

Tất nhiên không phải sự thật, bọn họ đã thực hiện các biện pháp an toàn khi cắm trại, chỉ là muốn dọa Cầu Tuyết Nhỏ một chút.

Bọn họ đều đã học qua rất nhiều từ vựng về động vật, trong đó có loài rắn, có thể những loài khác Cố Bồng nghe không hiểu, nhưng khi nhắc đến rắn cậu sẽ lập tức xù lông, vội vàng đứng dậy nhìn về phía sau.

Văn Tắc thấy Cầu Tuyết Nhỏ bị dọa sợ như vậy, trong lòng có chút hối hận, nhẹ nhàng vỗ vỗ bên cạnh: “Lại đây, cho em nằm chính giữa.”

“Hừ.” Cố Bồng có chút dè dặt, nhưng vẫn không chịu được cám dỗ, chậm rì rì đi qua.

Văn Tắc giúp cậu trải gối, vẻ mặt như mời hoàng thượng chuẩn bị đi ngủ.

Cục bột mũm mĩm lúc này mới nằm xuống, lúc đầu cậu còn cuộn tròn, sau đó mới từ từ thả lỏng.

Văn Tắc liếc mắt nhìn cảm giác cậu đã ngủ, cũng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Sáng hôm sau, Văn Tắc bị đồng hồ sinh hoạt đánh thức, anh ngủ rất ngon, tư thế ngủ của anh vẫn duy trì từ tối hôm qua đến nay.

Cho nên Cầu Tuyết Nhỏ lo lắng bị anh đè bẹp là không thể nào.

Tuy nhiên Cầu Tuyết Nhỏ tối hôm qua ngủ ở giữa giờ đã không ở vị trí ban đầu.

Văn Tắc nhìn sang bên cạnh, phát hiện cũng không có, theo bản năng nhíu mày, nhưng lều lớn như vậy, anh ngồi dậy nhìn một vòng: “Cầu Tuyết Nhỏ?”

Cục lông nhỏ màu trắng đang mơ mơ màng màng kia khi được gọi tên thì cử động, nhưng thay vì suy nghĩ về điều đó thì cậu lại cuộn mình sâu hơn.

“...” Cậu vừa động, anh lập tức biết cậu đang ở đâu.

Văn Tắc chậm rãi vén chiếc chăn mỏng g*** h** ch*n lên, chỉ thấy tối hôm qua Cầu Tuyết Nhỏ còn muốn phân chia ranh giới giờ đây đang bám chặt lấy chân anh.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận