Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 41.




Sau khi Cố Bồng có được thông tin thân phận, lập tức có thể trình thông tin này lên trường học để xét duyệt.


Văn Tắc đã sớm chào hỏi qua, không cần lo lắng về việc không qua xét duyệt.


Tối nay, Hạ Thời Sơ và Echo đến nhà họ liên hoan, ở trong vườn hoa tổ chức BBQ, Cố Bồng cầm một lon đồ uống nhỏ giọng lẩm bẩm: “Haiz, vốn định đi nhà hàng thay đổi khẩu vị, nhưng vì một lý do mà không thể đi được.”


Nếu bị chụp lại thì không hay, Văn Tắc vừa bị Cầu Tuyết Nhỏ đá xong đã có người mới, chắc chắn sẽ bị mắng chửi xối xả, cư dân mạng là tiêu chuẩn kép như vậy đấy.


Vẻ mặt Echo lạnh tanh dùng hai tay lật đồ ăn, nghe vậy lập tức nể tình mà cười cười, khiến cho Hạ Thời Sơ phải hoa mắt, bình thường anh ta muốn chọc cho Echo cười khó lắm, quả nhiên Cầu Tuyết Nhỏ vẫn là nhất.


Chỉ có điều anh ta học không nổi, bởi vì Cầu Tuyết Nhỏ thực sự rất hài hước, còn vì quá khứ đen tối của mình mà cố ý giả vờ “đá” Văn Tắc…


Biết trước thì đã không làm như vậy!


Nhưng Hạ Thời Sơ hiểu, khi đó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, làm gì cũng là bình thường.


“Khụ, trước cậu kiên nhẫn chút đi, qua một thời gian nữa sóng yên biển lặng rồi, cậu có thể quang minh chính đại yêu đương với Văn Tắc.” Hạ Thời Sơ giơ ly bia của mình lên, cụng ly với Cố Bồng: “Nào, cụng ly, để Cầu Tuyết Nhỏ trở thành quá khứ đi!”


Cố Bồng: “Được rồi! Hãy để Cầu Tuyết Nhỏ trở thành quá khứ!”


Văn Tắc cũng đang nướng đồ ăn, thuận miệng nhắc nhở đám ngốc này: “Ở đây có rất nhiều hàng xóm đi ngang qua, hai người nhỏ giọng chút đi.”


Cố Bồng và Hạ thời Sơ lập tức im lặng, đúng vậy đúng vậy, nhỏ giọng một chút.


“Con mực này đã nướng chín chưa?” Cố Bồng thích ăn hải sản, cúi đầu nhìn chằm chằm vào món mà Văn Tắc đang làm.


“Cũng sắp rồi, để anh lấy một miếng nhỏ cho em nếm thử.” Văn Tắc nói, gắp một miếng nhỏ ở giữa, thổi nguội rồi đưa tới miệng Cố Bồng.


Cố Bồng trực tiếp há miệng cắn một miếng, nói: “Ngon quá, tay nghề của anh đúng là tuyệt đó Tắc.”


Vừa dứt lời mặt đã bị nhéo một cái, Văn Tắc nhẹ nhàng sửa lại: “Không có lớn nhỏ, gọi anh Tắc.”


Đậu má?


Không đợi Cố Bồng kịp phản ứng, Hạ Thời Sơ đã không chịu nổi, nhìn hai người đối diện rải cơm chó, sau đó lại nhìn người lạnh lùng bên cạnh mình, anh ta buồn bã, buồn đến muốn ôm lấy bản thân an ủi.


“Nhìn gì? Anh cũng muốn anh Tắc đút anh à?” Echo vẫn rất tôn trọng Văn Tắc.


“…” Hạ Thời Sơ – người luôn được gọi bằng tên đầy đủ giờ lại càng bi thương hơn.


Anh ta to gan yêu cầu: “Em đút anh.”


Echo cười khẩy một tiếng, nhét xiên đồ nướng nhét vào tay anh ta: “Thích thì ăn, không thì vứt đi.”


Hạ Thời Sơ: “Huhuhu.”


Nhìn anh ta diễn trò, Cố Bồng mỉm cười, thừa nước đục thả câu* nhìn Echo yêu cầu: “Vậy đút tôi được không?”


(*落井下石 –  lạc tỉnh hạ thạch.)


Cũng không có ý nào khác, chỉ muốn thử Hạ Thời Sơ sẽ phản ứng sao. 


Echo: “Ừm.” Cậu ấy chọn một miếng nhỏ, duỗi tay đưa đến bên miệng Cố Bồng.


Cố Bồng đắc ý cười, dùng ánh mắt khiêu khích Hạ thời Sơ: “Hahaha.”


Quả nhiên phản ứng của đối phương là tức giận trừng mắt với cậu: “Cầu Tuyết Nhỏ, chúng ta có còn là anh em tốt nữa không đấy?”


Cố Bồng nhìn xung quanh: “Anh đang nói ai? Tôi là Cố Bồng, ở đây không có Cầu Tuyết Nhỏ nào cả.”


“Cẩn thận tôi vạch trần cậu trên internet, Cầu Tuyết Nhỏ cậu quả là thừa nước đục thả câu.” Hạ Thời Sơ uy h**p nói.


“Đừng đừng đừng, tôi sai rồi.” Cố Bồng đưa cho anh ta một xiên mực nướng mà Văn Tắc vừa nướng xong: “Anh Thời, mời anh dùng.”


Văn Tắc nghe vậy, chậm rãi phản đối: “Lấy thành quả lao động của anh để mượn hoa dâng Phật, em cũng không nói trước với anh một tiếng?”


Cố Bồng: “Vậy bây giờ nói với anh nè, em lấy.”


“Bồi thường không phải kiểu đó.” Văn Tắc cười cười, chỉ chỉ vào miệng mình.


Cố Bồng nói không nên lời, bạn bè đều đang ở đây mà Văn Tắc lại muốn yêu thương công khai, đúng là điên rồi, chuyện này kín đáo thì không sao, nhưng trước mặt người khác thì tốt nhất là nên kiềm chế đi.


Cậu nói có sách mách có chứng: “Anh làm anh Thời không chịu nổi rồi kìa, chúng ta đừng kí.ch thích anh ta nữa.”


Hạ Thời Sơ Nằm không cũng dính đạn, nói: “Hôn đi, các cậu cứ mạnh dạn hôn đi, tôi không chết được.” Cùng lắm cũng chỉ ghen tị chút thôi!


“Nghe thấy không?” Văn dùng dùng mắt ra hiệu cho Cố Bồng, nhanh lên nào.


Đã nói đến nước này rồi, Cố Bồng điều chỉnh cảm xúc một chút, nhanh chóng đứng lên hôn vào môi Văn Tắc một cái, đối phương còn chưa kịp cảm nhận, cậu đã một lần nữa ngồi xuống, ngửa đầu uống một ngụm nước.


Dưới ánh đèn lờ mờ không thấy rõ gương mặt đỏ bừng của cậu, tuy nhiên người có mắt thì sẽ nhìn ra, bầu không khí giữa cậu và Văn Tắc có hơi rạo rực quá mức.


Hạ Thời Sơ vừa nãy nói không sao đã có hơi ghen tị, thừa dịp Echo không chú ý, cũng bay nhanh qua hôn lên mặt Echo một cái.


“…” Echo liếc anh ta một cái, vô cùng hung dữ.


Hạ Thời Sơ như rùa rụt cổ cười hì hì làm lành.


“Cầu Tuyết Nhỏ đã trình thông tin lên trường chưa?” Echo quan tâm hỏi.


“Trình rồi.” Cố Bồng nói: “Sau khi được phê duyệt thì tôi có thể đi học cùng cậu, bình thường cậu đi học thế nào?”


Echo: “Vậy tôi tiện đường đón cậu nha?”


Cố Bồng: “Được đó, đi học vui không? Bạn cùng lớp có hòa đồng không?”


Echo dừng lại, trường học có vui hay không cậu ấy chưa tìm hiểu qua, đi học thì chỉ đi học thôi, bạn cùng lớp cũng không chú ý: “Cậu đi sẽ biết.”


“Được, giữ chút bí mật cũng hay.” Cố Bồng tràn đầy mong đợi.


Hạ Thời Sơ hiểu rõ Echo nhất, nhất định là tên nhóc này không biết trả lời sao: “Phụt.”


Mới vừa cười xong đã bị đá một cái, Echo đưa việc đang làm cho anh ta, bảo anh ta nói ít làm nhiều.


“Cầu Tuyết Nhỏ thích ăn cá lăn bột không? Tôi chiên cho cậu.” Echo nhìn thấy có dụng cụ chiên, đứng dậy tìm hiểu.


“Anh cũng muốn.” Hạ Thời Sơ giơ tay, khó lắm mới thấy Echo vào bếp, bình thường toàn là anh ta phục vụ vị đại gia này. 


“Được rồi, cậu cân nhắc lượng đồ ăn chút, không cần quá nhiều, ăn không hết đâu.” Cố Bồng uống xong đồ uống, muốn vào phòng lấy kem.


Văn Tắc như tâm linh tương thông với cậu, còn nhanh hơn cậu một bước: “Em muốn lấy cái gì? Anh đi lấy cho.”


Cố Bồng sửng sốt: “Ừm, muốn kem, cho bớt ngấy.”


“Ăn lẫn lộn vậy…” Có lẽ sẽ đau bụng, nhưng nhớ tới Cầu Tuyết Nhỏ có cái bụng sắt, Văn Tắc cũng không nói gì nữa, đứng dậy trở về phòng lấy.


Cố Bồng thở dài nhìn bóng lưng anh, bạn trai này thật sự khá tốt, dịu dàng ân cần, chín chắn kiên định.


Chẳng trách mình lại thích đến vậy.


Hai ngày sau bữa liên hoan, thông báo của trường được gửi về, Văn Tắc báo tin này cho Cố Bồng, có hơi ngập ngừng mà nói: “Anh muốn đưa em đi học.”


Cố Bồng  chưa nghĩ đã buột miệng: “Vậy thì đưa thôi…” Nói xong mới phản ứng kịp, lập tức lắc đầu: “Em ngốc thật, không thể đưa được, em mới vào học, anh đứng cạnh em, ai cũng biết em là ai.”


“Cũng đúng.” Văn Tắc khẽ thở dài: “Không thể đưa, chỉ là cảm thấy tiếc.”


Đưa bạn trai mình đi khai giảng, lãng mạn biết bao.


Cố Bồng nhìn Văn Tắc, hoàn toàn hiểu được tâm tình của đối phương, đột nhiên cậu cảm thấy có chút có lỗi với Văn Tắc, cho dù chỉ là tạm thời, nhưng dựa vào cái gì mà Văn Tắc phải làm người yêu bí mật để chiều cậu?


Muốn ra ngoài ăn một bữa cơm cũng không thể quang minh chính đại, thế này mà gọi là yêu đương sao?


Nếu đổi vị trí, Cố Bồng cũng sẽ tức giận.


“Tắc…”


“Gọi anh.” Lời thổ lộ trìu mến đột nhiên bị cắt ngang.


Đầu óc Cố Bồng trống rỗng, nghĩ không ra mình muốn nói cái gì, thôi bỏ đi.


“Đang suy nghĩ gì vậy? Tại sao lại không nói nữa?” Văn Tắc còn đang chờ cậu nói chuyện, không thấy động tĩnh nên ghé lại gần hỏi.


Cố Bồng nằm dài trên sô pha, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nghiêng đầu hỏi Văn Tắc: “Em sắp đi học rồi, anh có sợ trong trường nhiều trai đẹp dụ dỗ em không?”


Văn Tắc như đang nghe chuyện hoang đường, bình tĩnh nói: “Em chưa tìm hiểu à? Bạn trai của em tuy đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng vẫn là nam sinh đẹp trai nổi tiếng nhất trường đấy.”


“Anh nói phét?” Thấy anh bình tĩnh như vậy, Cố Bồng không phục, quay người gối đầu lên đùi đối phương: “Thế mà trên mạng anh bị em hạ bệ?”


Văn Tắc rất hưởng thụ cách nói chuyện phiếm này, nhưng vị trí gối đầu của bạn trai có chút nhạy cảm, anh nhịn không được điều chỉnh: “Đúng vậy, anh đấu không lại em, biết đâu em vào học rồi lại vượt mặt anh cũng nên.”


“Vậy là anh lo lắng thật à?” Cố Bồng hỏi.


“Lo chứ.” Văn Tắc thản nhiên đáp.


“Vậy làm sao anh mới không lo nữa?” Cố Bồng cố gắng dẫn dắt, nếu như tên này đưa ra yêu cầu gì quá đáng, cậu cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý, coi như là bồi thường.


“Thế nào anh cũng lo.” Văn Tắc vuốt tóc Cố Bồng, nghiêm túc tự hỏi, đáp án vẫn như cũ: “Trừ khi tóc bạc ngay lập tức.”


Cố Bồng hiểu ra, suy nghĩ của cả hai không cùng kênh, cậu nhìn Văn Tắc, đoán không ra đối phương là đang cố tình chính trực hay là thực sự vô cầu vô dục*.


(*无欲无求 – vô dục vô cầu – Không có ha.m muốn.)


“Anh không có yêu cầu gì với em sao?” Cố Bồng làm ra vẻ, chỉ cần anh nói, chắc chắn em sẽ đập nồi bán sắt thỏa mãn anh.


“Không có.” Văn Tắc đúng là bộ dáng vô dục vô cầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn thế nào thì thế đấy.”


Nếu như anh không phải đàn ông, Cố Bồng nhất định sẽ tin anh.


“Thật không?” Cố Bồng lập tức bò dậy, vòng tay ôm cổ anh, một tay mò xuống vùng cấm.


Quả nhiên Văn Tắc để ý tới phương diện này, lập tức bắt lấy tay cậu: “Em việt vị* rồi.”


(*越位 – việt vị – một trong những điều phạm luật bóng đá.)


Cố Bồng tức giận cười lớn, cái gì mà việt với chẳng vị, cậu áp sát bạn trai mình mà đã bị phạt thẻ vàng, còn có lý không đấy?


“Vậy anh có muốn phạt em không?” Cố Bồng kiên cường nhìn anh, ánh mắt nóng rực, vừa khiêu khích vừa e thẹn, cảm giác mâu thuẫn như vậy lại càng hấp dẫn người khác.


Hầu kết Văn Tắc lên xuống, không nhịn được âm thanh có chút khàn: “Không phạt…” Anh phạt cái gì, rõ ràng anh rất thích sự cám dỗ giống như tán tỉnh của Cầu Tuyết Nhỏ.


Cố Bồng áp sát vào anh, thấp giọng hỏi: “Vậy em có thể ghi bàn không?”


Nghe sự so sánh này, Văn Tắc nói: “Kí.ch thích vậy sao?”


Toàn thân anh đều căng chặt, nghiêm túc tự hỏi “ghi bàn” là ám chỉ gì.


Chờ đã, không phải là Cầu Tuyết Nhỏ…


Văn Tắc hỏi rõ ràng: “Em ghi bàn?”


Nhìn vẻ hoảng hốt của anh, trên mặt Cố Bồng nở nụ cười xấu xa, suýt chút nữa cười ngã trên vai người ta.


“Anh không chịu sao?” Hiếm lắm mới thấy Văn Tắc biến sắc, Cố Bồng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội xem anh bối rối.


Văn tắc suy nghĩ một chút, bình tĩnh mà cười rộ lên: “Vậy thì em tới đi.” Anh nằm về phía sau, sẵn sàng đón tiếp.


“…” Trong nháy mắt Cố Bồng mất sạch niềm vui, nghiêng đầu nhìn anh, tên này sao có thể nghĩ thoáng như vậy? Đùa à?


Cậu thử duỗi tay chạm vào khóa quần nút quần đối phương, không nhận được bất kỳ sự kháng cự nào, đáng ghét.


“Không làm nữa, mệt rồi.” Cố Bồng thu tay lại, kỳ thật cậu không có ý nghĩ đó, chỉ muốn xem thái độ thôi. Sự bướng bỉnh này chứng tỏ, có thể cậu không phải sinh ra đã là gay, chỉ là thích Văn Tắc mà thôi.


“Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy mà em lại không tới, anh khó chịu quá đi.” Văn Tắc ngồi dậy thở dài, chuẩn bị vào phòng tắm tắm nước lạnh.


Cố Bồng ở phía sau anh, ôm gối nói: “Chẳng lẽ em ngại mệt anh cũng ngại mệt sao? Em không tới anh cũng không tự mình tới à?”


Văn Tắc xoay người lại, hai ánh mắt giao nhau, anh khẽ ho một tiếng, không tìm được lý do nào hợp lý hơn: “Chúng ta chưa chuẩn bị gì cả.”


“…” Cố Bồng cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ, vô cùng bất lực: “Vậy thì đáng đời, anh cứ tiếp tục khó chịu đi.”


“Đừng, hiện tại anh chuẩn bị.” Một phút sau, Vấn Tắc lập tức nói với cậu rằng anh đã đặt hàng xong, sẽ được giao trong vòng nửa tiếng.


Cố Bồng khiếp sợ: “Anh chọn đồ nhanh vậy á?”


“Không nhanh.” Đã chọn từ lâu rồi, vẫn luôn để sẵn trong giỏ hàng, Văn Tắc nói: “Chọn đồ không nhanh, đặt hàng thì nhanh.”


Cố Bồng thầm nghĩ trong lòng, nếu nói về ngoài lạnh trong nóng, ai có thể sánh được với Văn Tắc chứ.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận