Mô Phỏng Trại Mồ Côi Cyberpunk

Chương 15.




G8273 rõ ràng không thích.

Việc nắm lấy mã cốt lõi của một AI rõ ràng vượt quá giới hạn hơn là nắm lấy những xúc tu tinh thần có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào, giây tiếp theo Hastur bị túm lấy vạt áo choàng, hung hăng hất mạnh xuống đất, cảm giác thịt da sinh sôi mà tối qua mới trải nghiệm một lần lại lan ra khắp cơ thể từ vạt áo choàng bị túm chặt.

Lăn lộn và quấn lấy nhau trên mặt đất, dù là đối với AI hay đối với Ngoại Thần, đều là một việc vô cùng mất mặt và mất bình tĩnh.

Lý do duy nhất ngăn cản họ tiến xa hơn trong việc tấn công, chỉ đơn thuần là buộc đối phương mắc kẹt trong cơ thể vật chất, là cả hai bên đều không có ý định lặp lại vết xe đổ đêm qua, vô nghĩa cùng kẻ thù đồng quy vu tận.

G8273 nhìn chăm chú Hastur, dùng sức rút xúc tu đang c*m v** ngực hắn ta ra, sống mũi rắn chắc do bị ô nhiễm mà ngưng tụ lướt qua chiếc mặt nạ xương trắng, thế nhưng khiến Hastur cảm thấy lạnh buốt, như thể chiếc mặt nạ chỉ là một lớp da của hắn:

"Không có cuốn sách nào ghi chép, Hastur có khả năng điều khiển thời gian."

Hắn ta thậm chí còn cúi thấp người lần nữa, đôi mắt xanh quang học tràn ngập công nghệ và trật tự gần như chạm vào đôi mắt vàng đục với hoa văn đồng tử hỗn loạn của Hastur:

"Cậu có cảm thấy tiếc nuối vì điều này không? Không thể làm thời gian của tôi ngừng lại."

Hastur cảm thấy mình như bị kẹp giữa hai bức tường cứng rắn, việc khiến hắn, người có chỉ số phòng thủ cao đến mức phải dùng lưỡi cưa vonfram nguyên khối mới có thể cắt xuyên qua da, cảm thấy áp lực, chắc chắn không phải do trọng lượng, G8273 nhất định đã trực tiếp thiết lập tọa độ của mình trong không gian:

"Cũng không có cuốn sách nào ghi chép, AI thông minh còn có khả năng đọc suy nghĩ chính xác?"

Đây là một sự bế tắc vô nghĩa, cả hai bên nhanh chóng lùi lại.

Hastur đóng bảng trò chơi, Dustin tiếp tục cuộc đối thoại sau khi thời gian trở lại bình thường: "Chúng ta có lẽ phải nói chuyện riêng về cách vượt qua... ***! Sao anh lại thực thể hóa rồi?! - G8273???"

Đối với Hastur mà nói, sự thực thể hóa của hắn và sự tồn tại của G8273 đều thuận lý thành chương, nhưng đối với những người khác bị dừng thời gian, đây lại là biến hóa thành người sống.

Thám tử Dustin và lão Neil đồng thời kinh ngạc trố mắt há mồm, tuy nhiên chức năng logic của G8273 hiển nhiên không có cái mục "chăm sóc cảm xúc của người khác" này, hắn trực tiếp nhặt con mèo robot dưới chân lên, sải bước đi ra khỏi tầng hầm.

"Không... sao..." Lão Neil nói năng lộn xộn.

Dustin nhanh chóng phản ứng, vội vàng đuổi theo vài bước: "Khoan đã, anh đi đâu? Không đi cùng chúng tôi đến khu Lovend tham gia nghi lễ sao?"

"Nguyên tắc cốt lõi của tôi là bảo vệ con người khỏi sự can thiệp từ bên ngoài, không bao gồm can thiệp vào cuộc chiến nội bộ của con người." Bước chân của G8273 dừng lại vài giây, "Vì quý ông Corin Domino kia không thực sự có ý định triệu hồi tà thần, thì dù ông ta muốn làm gì, tôi cũng không có nghĩa vụ can thiệp."

Hắn ta quay người lại, lịch sự gật đầu chào mọi người, rồi không quay đầu lại mà bước ra khỏi tầng hầm.

Thám tử Dustin ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lối ra ba giây, quay đầu hỏi Hastur một cách khó hiểu: "Chuyện gì vậy? Tôi cứ nghĩ vừa nãy hắn ta dùng đuôi trêu chọc anh, là có ý định giúp chúng ta lo phương tiện đi lại, bảo chúng ta đi theo hắn, sao chớp mắt đã không vui rồi?"

Hastur không thể hiểu được một số tâm lý đồng cảm thừa thãi của con người: "Một máy tính sẽ có chức năng tâm lý 'không vui' sao?"

"Anh—" Thám tử Dustin có lời muốn nói nhưng nói không nên lời, thực sự không biết làm sao để trách móc một phi nhân loại sao lại không có chút tình người nào.

Lão Neil thì khác.

Lão Neil cảm thấy tất cả những người đứng trước mặt ông ta đều không có tình người:

Cho nên — sau trận đánh kinh hoàng đêm qua — máu thịt như mưa văng khắp trời, Ngoại Thần thật sự ôm con mèo do kẻ thù biến thành, giúp kẻ thù lẻn vào khu vực bị chặn tín hiệu sao??

Không phải — hả??

Ngoài rất nhiều sự khó hiểu, ông ta cảm thấy chính là mặt mình bị vả chan chát. Trước đây có bao nhiêu tự tin "chút chuyện này, trong lòng tôi còn chưa rõ sao?", thì bây giờ mặt liền đau bấy nhiêu.

Đáng tiếc là, vị thần mà ông ta tin tưởng không phải là loại thần thân thiện như Thượng đế, có thể an ủi tín đồ. Sau khi hít thở sâu vài hơi như nghẹt thở, lão Neil cay đắng tự mình điều chỉnh lại tâm trạng:

"Còn chưa đầy nửa tiếng nữa là nghi lễ chính thức diễn ra. Để kịp đến đó, trừ khi có thể lập tức mượn được một chiếc Merlin."

"Nhưng dòng phi hành khí Hồ Tiên Nữ này, công ty Babylon chỉ sản xuất được bảy chiếc, tất cả đều bán cho cá nhân hoặc chính phủ. Muốn thuê tạm thời, dù với mối quan hệ của tôi, cũng không thể có được một chiếc trong vòng nửa tiếng."

"Tuyệt vời, giờ sao đây? Tôi gọi điện hỏi sở cảnh sát nhé?" Thám tử Dustin nói một cách vô vọng.

"Không cần."

Hastur vươn những xúc tu màu nâu sẫm đã thực thể hóa, nhấc thám tử Dustin lên như nhấc một con mèo con, nói ngắn gọn và rõ ràng: "Chúng ta sẽ không đến muộn."

Hắn mở giao diện trò chơi, lại một lần nữa dừng thời gian.

Một lượng lớn năng lượng tinh thần bao bọc quanh thám tử Dustin, dưới sự điều khiển tập trung và chính xác của Hastur, trở thành một cái "kén" bảo vệ Dustin, mà không chạm vào y.

"..." Dù Dustin không thể nhìn thấy "kén" ở xung quanh, nhưng y có thể nhìn thấy mọi thứ bị đứng yên khắp nơi.

Y nhìn chằm chằm vào lão Neil bất động nuốt nước bọt, dứt khoát tập trung vào việc chính: "—Tôi đi lái xe."

.

Dustin không bảo thủ trong việc điều tra, vừa ra ngoài liền trực tiếp "trưng dụng khẩn cấp" một chiếc xe huyền phù đỗ ven đường.

Quyết định này tương đối sáng suốt, sau khi vượt qua hàng chục đoạn đường tắc nghẽn, bọn họ cuối cùng cũng đến được khu Lovend.

"Nhìn cánh đồng oải hương đằng kia kìa!"
Giọng nói phấn khích của thám tử Dustin xua đi một chút buồn ngủ của Hastur.

Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe phía trước, theo hướng chỉ của thám tử Dustin, hắn nhìn thấy một biển hoa tím rộng lớn, đậm nhạt khác nhau.

"Đẹp lắm phải không?" Vị thám tử tóc xám khẽ thở dài, "Tôi trước đây chỉ thấy cánh đồng hoa này trong ảnh."

Hastur nhìn chằm chằm vào căn biệt thự độc lập giữa cánh đồng hoa phía dưới: "Đây là khu nhà giàu sao?"

"Khu nhà giàu trung cấp." Dustin sửa đúng, "Những lãnh đạo cấp cao thực sự của công ty, những ông trùm ngân hàng lớn, đều hay sống ở khu Nuri phía bắc hơn."

"Phía bắc hơn?" Hastur nhìn vào hơi nước đọng trên kính cửa sổ xe, "Sẽ không quá lạnh sao?"

"Nghiêm túc chứ? Anh đang lo lắng người giàu có bị lạnh cóng và gió thổi sao?" Dustin bắt đầu hạ độ cao, "Hãy nhìn cánh đồng oải hương phía dưới đi, khi có rất nhiều người không đủ ăn đủ mặc, phải 'hiến' nội tạng để sống sót, những người giàu có này vẫn còn thời gian rảnh rỗi để duy trì một cánh đồng oải hương lớn như vậy, để chúng vẫn nở rộ trong gió lạnh."

Dustin dừng xe ổn định tại bến cảng phía dưới, đẩy cửa xuống xe, mở cửa xe cho Hastur và mỉm cười: "Tôi tin rằng họ có số tiền nhàn rỗi và tấm lòng sẵn sàng chi tiêu, dù bên ngoài đóng băng ba thước, họ vẫn có thể sống sung túc dễ chịu hơn cả cánh đồng oải hương đó."

Hastur đồng tình với quan điểm của thám tử Dustin, ngồi trên xe đợi thêm một lát, cho đến khi xúc tu tinh thần đã thực thể hóa trở lại trạng thái vô hình, mới nhấc áo choàng vàng từ từ bay xuống xe.

Nhờ sự giúp đỡ của hệ thống (bị ép buộc), họ coi như đến địa điểm tập hợp khá sớm.

Đại đa số khách vẫn đứng bên bến tàu xã giao, một số người tụ tập trước một chiếc du thuyền riêng thì thầm to nhỏ:

"Tôi chưa từng nghe ai lại tổ chức nghi lễ thờ phụng Hastur vào ban ngày cả! Lại còn trên du thuyền! Corin rốt cuộc muốn làm trò gì vậy?"

"Ồ, tôi đã hỏi thủy thủ về chuyện này rồi. Họ nói, Corin chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc lớn, thờ cúng Hastur, bắt đầu bằng việc diễn kịch bản [Hoàng Y Vương] sau đó kết thúc bằng lễ vật cúng dường của Corin."

"Lễ vật cúng dường? Lễ vật cúng dường gì? Hắn ta không thể thật sự chuẩn bị hơn hai trăm bộ óc người chứ? Đó là - đó là bất hợp pháp! Giáo phái Cái Nôi chỉ là các vị thần mà họ tin thờ hơi kỳ lạ thôi, nhưng họ không bao giờ làm điều bất hợp pháp!"

"Yên tâm đi, bạn tôi. Hắn ta chỉ muốn cúng dường hồ Por - và chiếc du thuyền này trên hồ, cùng toàn bộ tài sản của mình cho Hastur, để thể hiện lòng thành kính của mình."

Hastur: "..."

Cúng dường... cái gì?

Dustin vừa đỗ xe trở về cũng sợ ngây người: "Hồ Por? Các người nói là, cái hồ *duy nhất* trong khu Lovend?? Tôi nhớ hồ đó hình như thuộc về chính phủ mà?"

"Ba ngày trước thì không phải vậy nữa." Người trả lời y là một người đàn ông mặc áo choàng vàng, đeo mặt nạ trắng – đây có lẽ là trang phục chung của tín đồ Hoàng Y Vương, vì những vị khách bên cạnh anh ta không ai nhìn anh ta một cách kỳ lạ, và ngoài người này, trên boong tàu còn có vài người cũng mặc trang phục tương tự:

"Corin đã mua nó từ chính phủ."

Hastur hỏi tiếp: "Cúng dường thế nào?"

—Hắn có thật sự nhận được không?

Gió biển cuốn đi sự kỳ lạ trong giọng nói của Hastur khiến nó có chút mơ hồ, người đàn ông áo vàng không vì thế mà nhận ra sự bất thường của "người" trước mặt, vẫn nhiệt tình trả lời bằng ngữ khí thân thiện:

"Thông qua — ký hợp đồng chuyển nhượng?"

"Theo lời thủy thủ giải thích cho tôi, Corin sẽ lên sân khấu sau khi vở kịch 'Hoàng Y Vương' kết thúc, trước mặt tất cả khách mời, ký hợp đồng chuyển nhượng hồ Por, du thuyền, và toàn bộ tài sản của mình —"

"Ồ ồ! Còn nữa, trước khi ký hợp đồng, hắn ta sẽ hoàn thành nghi lễ đổi tên hồ Por, đổi tên thành 'Hồ Harry'."

"Anh biết Hồ Hary phải không? Chính là hồ nước đen nơi Hoàng Y Vương vỹ đại, Hastur cư ngụ đó?"

*—Vậy ra nó tên là thế.*

Giọng nói trong lòng đột ngột vang lên, trong sự trầm thấp ẩn chứa càng nhiều cảm xúc sâu sắc:

*Hồ Harry...*

Hastur khó mà đa sầu đa cảm cùng giọng nói trong lòng, tràn đầy trong đầu hắn bây giờ đều là: những tài sản đó có thật sự sẽ chuyển giao cho mình không?

Hồ Harry – cái này hắn không định bán, nhưng du thuyền, toàn bộ tài sản, tất cả cộng lại có được 3500 vạn không? Có đủ để hắn cải tạo thành một ngôi trường độc lập cao cấp nhất không?

"Ô—"

Du thuyền vang lên tiếng còi dài. Vài thủy thủ cơ bắp cuồn cuộn, gần như đem vạt áo trước ngực bộ đồng phục xé toạc, từ cầu thang bên hông du thuyền đi xuống, đứng hai bên lối vào cầu thang: "Xin vui lòng xuất trình thiệp mời, lần lượt lên tàu."

"...Khoan đã, tôi cảm thấy chuyện này không đúng." Dustin túm lấy áo choàng vàng của Hastur, mắt dán chặt vào mấy người thủy thủ kia, "Anh thấy tư thế đứng của họ không? Hoặc là lính đánh thuê chuyên nghiệp, hoặc là cựu chiến binh từ chiến trường trở về. Một nghi lễ tà - một nghi lễ thờ phụng, tại sao lại phải mời những người như vậy đóng giả thủy thủ?"

"?" Hastur gạt cổ tay Dustin xuống, "Anh không nghe họ nói, bữa tiệc hôm nay là dành cho tôi sao? Còn có lễ vật cúng dường nữa."

Mặc kệ gã có âm mưu gì, từ khi hắn bước lên du thuyền, đây chính là lễ hội dành cho hắn, đây chính là lễ vật cúng dường dành cho hắn.

Hastur với tâm thái của một chủ nhân tương lai bay về phía lối vào cầu thang, Dustin đành phải cam chịu mà đuổi theo, đưa tấm thiệp mời của lão Neil cho thủy thủ, cảm thấy mình như một bà mẹ già dắt cậu chủ nhỏ ra ngoài.

“...” Thủy thủ cúi đầu nhìn thiệp mời, rồi liếc Hastur và Dustin, “Chúng tôi không chấp nhận những gì không đúng với mô tả trên thiệp mời —”

Thủy thủ đột nhiên cứng đờ. Một luồng sáng xanh lục lóe lên trong mắt hắn.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn đưa lại thiệp mời một cách trôi chảy, nhường đường cho Hastur: “Chào mừng quý khách lên tàu.”

“...” Đôi mắt xanh lè đó, giọng điệu chào đón hờ hững không chút thật lòng đó.

Thời gian nháy mắt ngừng lại.

Hastur từng chút một giật mạnh tấm thiệp mời ra khỏi tay thủy thủ cố tình nắm chặt: “Tôi tưởng anh không có thói quen thất hứa.”

“Đúng là không có.” Thủy thủ túm chặt thiệp mời, kéo Hastur lại gần hơn vài phần, “Tôi chỉ xuất phát từ thận trọng, sau khi rời đi đã tra xét Corin Domino, và biết được quý ông này dự định tối nay sẽ chuyển toàn bộ tài sản cho Hoàng Y Vương Hastur.”

Hastur hơi hơi dùng sức, cuối cùng cũng đem tấc thiệp mời cuối cùng giật ra khỏi tay thủy thủ: “Hợp pháp hợp lệ, có vấn đề gì không?”

“Nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ, đương nhiên không có vấn đề gì. Hoàng Y Vương nhận được lễ vật cúng dường, Corin chứng minh lòng thành kính của mình, tất cả đều vui vẻ.”

G8273 điều khiển thủy thủ nhướng mày: "Nhưng nếu không suôn sẻ thì sao? Hoàng Y Vương không nhận được lễ vật cúng dường, liệu có áp dụng một ít thủ đoạn 'cần thiết' để đảm bảo mình vẫn nhận được những vật tế này không?"

"..." Hastur không thể nói là mình chưa từng nghĩ đến ý nghĩ này, mà phải nói là hắn lên tàu chính là vì ý nghĩ này, "Vậy anh trông chờ tôi sẽ nhượng bộ vì có anh ở đây sao?"

Hơi thở nguy hiểm lan tràn trong không gian tĩnh lặng.

"..." Dustin đứng phía sau họ, nhìn trái nhìn phải, tuyệt vọng nhận ra dường như cả thế giới chỉ có một mình y có thể can thiệp vào cuộc cãi vã.

Y chết lặng vài giây, không thể không căng da đầu xen vào trung tâm lốc xoáy đang hình thành:

"Hay là mọi người đều lùi một bước, được không?"

"Ví dụ, chúng ta dùng cách của con người, đảm bảo tài sản tối nay có thể chuyển giao suôn sẻ? Như vậy cả hai bên đều hài lòng, mọi người cũng không cần đánh nhau, đúng không?"

Ánh mắt của vị thám tử có thể nói là cầu xin.

Hastur và G8273 nhìn nhau, đồng thời nói thành giao.

Thời gian một lần nữa trở lại bình thường.

Hastur lướt lên vài bước, bỗng quay đầu túm chặt cổ áo thủy thủ.

"?" G8273 vẫn chưa đi, lúc này vì hành động của Hastur mà lộ vẻ ngạc nhiên.

Hastur kéo người đến gần: "Anh có bao giờ nghĩ rằng, một AI như anh, đối với con người cũng là một dạng 'xâm lược từ bên ngoài' không?"

"..." G8273 nhướng cao lông mày, hồi lâu sau nhìn Hastur cười khẩy một tiếng, luồng khí mềm mại phả vào mặt nạ, không phân biệt được là chế nhạo hay cảm thấy thú vị:

"Cho nên, cậu đang đề nghị tôi và cậu cùng nhau tuẫn tình sao?"


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận