Lúc này, Mục Vỹ đã lên đến đỉnh núi.
Đỉnh núi này rộng rãi giống hệt đỉnh núi thứ ba, có một khoảng trống cực rộng như thể bị ai gọt mất phần chóp.
Sấm sét giăng đầy ở đây, các tiếng xẹt xẹt vang lên không ngớt.
Nhưng khi nhìn kỹ thì Mục Vỹ đã trông thấy có một cái quan tài đang nằm lặng lẽ ở giữa khoảng trống.
Dù chỉ đứng nhìn từ xa, nhưng Mục Vỹ cảm thấy toàn thân mình đều đang run rẩy.
Cái quan tài này dài gần một nghìn mét, rộng thì cỡ vài chục thước, chiều cao cả trăm mét, xung quanh có hắc khí điên cuồng bủa vây.
Nhưng điều đáng sợ nhất không nằm ở đó, mà là có một khe hở ở trên quan tài, hắc khí không ngừng toả từ khe hở ấy ra ngoài.
Hơn thế nữa, thi thoảng lại có sấm sét đen kịt xẹt qua bầu trời, đánh xuống chiếc quan tài ấy, khiến người ta sợ phát khiếp.
“Quan tài… quan tài gì mà to thế…”
Mục Vỹ cẩn thận tiến lại gần, luôn đề phòng nguy hiểm.
Uỳnh…
Song, đúng lúc này lại có một tiếng động vang lên, một tiếng hét vang vọng khắp đỉnh núi.
“Tìm thấy rồi, Vỹ Mộc đang ở trên đỉnh núi!”
Tiếng hô này truyền ra từ đỉnh núi, tiếng sấm sét cũng không thể che lấp.
“Kim Triết!”
Trông thấy mấy người đó, Mục Vỹ loé lên tia sát ý.
Nhưng đã có các tiếng xé gió vang lên từ những phía khác.
“Đến đây, để xem các ngươi có gan giết ta không”.
Mục Vỹ nở nụ cười điên cuồng rồi chạy về phía cái quan tài.
“Hắn định làm gì vậy?”
Trông thấy hành động này của Mục Vỹ, mọi người đều đờ ra.
Sấm sét màu đen khủng khiếp bao quanh quan tài khiến bọn họ dù nhìn từ xa đã thấy khó thở, vậy mà Mục Vỹ vẫn dám chạy về phía đó.
“Tự tìm chết!”
Kim Triết cười lạnh rồi nói khi nhìn thấy hành động này của Mục Vỹ.
Cùng lúc đó, nhóm Phần Phiêu Tuyết cũng đã đuổi đến nơi.
Thấy vậy, bọn họ cũng ngẩn ra.
Thấy có người tiến lại gần, sấm sét lập tức giáng xuống đùng đoàng.
Tiếng sấm sét cùng vang lên buộc mọi người phải lùi bước.
Đoàng…
Một tia sét giáng xuống rồi nổ tung, mọi người không chịu được phải nhắm tịt mắt.
Lúc này, Mục Vỹ chỉ sợ bị nổ banh xác.
Nhưng cảnh tượng đó không hề xuất hiện, mọi người mở mắt ra thì thấy xung quanh người Mục Vỹ có bảy chùm sáng kỳ lạ.
Bảy chùm sáng này ánh lên những tia sáng khác nhau, khi sấm sét đánh xuống, có hai chùm sáng bay lên rồi tập trung hết lên những tia sét ấy.
“Hắn đang… nâng cao thực lực kìa!”
Thấy Mục Vỹ có thể rèn luyện cơ thể bằng sức mạnh sấm sét, mọi người đều ngạc nhiên không thôi.
“Quái vật!”
Tất cả chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.
“Không phải muốn giết ta sao? Đến đi!”
Mục Vỹ lạnh lùng nhìn đám người đó rồi mỉm cười, Thụ Tâm và Bổ Thiên Thạch đã xuất hiện trong tay.
Thụ Tâm ánh lên tia sáng xanh nhàn nhạt, Bổ Thiên Thạch thì hiện ra màu vàng đất.
Mục Vỹ bấm ngón tay, khắc ấn kỹ lên chúng, hai món pháp bảo dung nhập vào người hắn, sau đó chùm sáng thứ tám và chín đã xuất hiện.
Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí!
Chín nguyên khí đã đủ!
“Mau chặn hắn lại!”
Tinh Bắc ở trong đám đông hô lên: “Hắn định luyện hoá Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm đấy!”
Nghe thấy vậy, mọi người đều phát điên.
Cả Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm đều là pháp bảo vô thượng, nếu mang ra ngoài thì đến chưởng môn của bảy thế lực lớn cũng phải phát cuồng.
Nếu cứ trơ mắt nhìn Mục Vỹ luyện hoá chúng thì tim họ sẽ như bị dao cứa mất.
Uỳnh…
Ngay sau đó, đám người đang xông lên còn chưa kịp phản ứng thì đã có tiếng sét vang lên.
Sấm sét cứ thế giáng xuống, các tiếng hét thảm thiết vang lên, các đệ tử cảnh giới Tam Chuyển đều bỏ mạng.
Còn các đệ tử cảnh giới Vũ Tiên cũng không khá hơn là bao, họ cảm thấy người mình tê dại nên buộc phải lùi bước.
Trong người Mục Vỹ có sẵn Cửu Thiên Chân Lôi và tia sét bảy màu nên vừa hay có thể hấp thu chỗ sấm sét này, để tăng sức mạnh cho nguyên khí sấm và nguyên khí sét.
Những người khác thì không thể đến gần.
“Xông lên tiếp đi!”
Mục Vỹ nhìn mọi người rồi cười nói: “Muốn lấy được bảo vật thì phải xem thực lực của mình ra sao đã!”
“Bọn họ không có, nhưng ta thì sao?”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một giọng nói thanh cao đã chợt vang lên.