Mục Thần

Chương 815: Nhân vật bí ấn.




Hắn đã từng nghe nói về loại khế ước này, nếu võ giả đã ký kết mà có ý sát hại hay phản bội thì sẽ bị tiêu diệt ngay, thật sự rất bá đạo.

Không ngờ bây giờ tiểu thế giới Tam Thiên cũng có kiểu khế ước này.

“Điều kiện này hấp dẫn đấy, với thân phận của ngươi thì sau này chắc chắn sẽ trở thành trưởng tộc, thế chẳng phải nhà họ Chu là của ta ư? Được, được đấy!”

Mục Vỹ cười lớn nói: “Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi buộc phải nghe lời ta, nếu không thì ta cũng chịu”.

“Được, thế bây giờ chúng ta làm gì đây?”

“Ờm, bây giờ thì ta chưa nghĩ ra!”

“…”

Gào…

Lúc hai người đang trò chuyện, từng tiếng gầm khủng khiếp vang lên từ phía xa, chân trời dâng lên một màu đỏ máu.

“Là sói lông đỏ, đồng loại bị giết nên nó đang nổi điên đấy, chạy thôi!”

Một người đầy lông lá ở phía sau Chu Á Huy vội nói.

“Sợ gì chứ, có ta đây thì ta sẽ giết nó luôn!”

Mục Vỹ rút thanh trường kiếm ra rồi xoay người nhìn ra đằng sau.

Làn sóng màu đỏ bất tận như biển máu đang tiến gần về phía họ.

Nếu không nhìn kỹ thì sẽ chỉ thấy một biển máu đang cuộn trào tới, các con thánh thú chồng chéo lên nhau nên không nhìn rõ hình dáng từng con.

“Khụ khụ, Chu Á Huy, ban nãy ngươi nói là có cứ điểm đúng không? Chúng ta lượn đi thôi!”

Mục Vỹ lại quay người rồi ho khan nói.

Đùa nhau à, cả đống Huyết Mao Lang thế này thì đến cường giả mười tầng cảnh giới Vũ Tiên còn chết nữa là.

Bọn chúng đông như kiến cỏ.

“Chạy thôi!”

Mục Vỹ không nhiều lời, lập tức cất kiếm Tiềm Long đi rồi chạy như bay.

Nhóm Chu Á Huy đứng một bên nhất thời không phản ứng lại kịp.

“Nhìn gì mà nhìn, các ngươi định làm mồi cho chúng à? Chạy nhanh!”

Chu Á Huy hạ lệnh rồi vội vã đuổi theo Mục Vỹ.

Lũ sói lông đỏ đang ùn ùn kéo đến không phải đang chạy, mà là lăn, chúng đang lăn tới gần nhóm Mục Vỹ.



Di chỉ Cổ Long được núi Huyền Không phát hiện ra từ một nghìn năm trước, nơi này vô cùng nguy hiểm. Chỉ có võ giả dưới một trăm tuổi mới vào được bên trong nên dù núi Huyền Không đã tìm hiểu bao năm, cũng không có thành quả gì.

Vì thế lần này, họ đành phải mở di chỉ, hi vọng sẽ có thu hoặc gì đó nhờ vào thực lực của tất cả võ giả ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Rừng núi mọc lên liên tiếp trên một khoảng đất mênh mông, các tiếng gầm gừ cũng vang vọng.

Có nhiều người đang đi qua đi lại ở đây, bọn họ đều là các võ giả thiên tài tiến vào di chỉ Cổ Long lần này.

Thiên tài của các thế lực lớn đang dùng mọi tài năng của mình, bắt đầu dò tìm bên trong.

Núi Huyền Không không thể khai phá được điều bí ẩn ở đây, không có nghĩa là họ cũng vậy.

Nhà họ Kim đang lập một nhóm.

Gia tộc họ chuyên luyện khí nên đã có chút thu hoạch nhờ tài năng của mình.

Nhưng bây giờ, Kim Triết dẫn đội đang lấm lem mặt mũi, ngoài ra còn có vẻ ủ rũ.

“Mẹ kiếp! Rõ là đi tìm mỏ vàng, thế nào lại tìm được một đám Kim Giác Mãng, đúng là xúi quẩy!”, Kim Triết không nhịn được mắng nhiếc.

Lâm Hối Anh ảo não nói: “Xem ra di chỉ Cổ Long này đúng là không đơn giản, hèn chi núi Huyền Không chịu mở ra”.

Một người thanh niên mặc trường sam màu xám ở cạnh họ khàn giọng nói: “Lần này, ta tới đây không phải vì bảo bối, mà là để giết người, hễ gặp đệ tử của Thiên Kiếm Sơn thì sẽ giết ngay!”

“Thạch Đồng Minh, dù nhiều con cháu nhà họ Thạch đã bị Mục Vỹ giết hại, nhưng lần này ngươi xuất quan, phải vượt qua cửa ải chín mươi chín tuổi mới tới được đây. Ta nói cho ngươi biết, đệ tử của Thiên Kiếm Sơn không dễ động vào đâu!”

Lần trước, đệ tử thiên tài của nhà họ Thạch gần như đã bị Mục Vỹ giết hết ở núi Thiên Tuyển, không sót một ai.

Mà Thạch Đồng Minh là thiên tài đời thứ hai, cảnh giới Vũ Tiên tầng ba, thực lực mạnh mẽ.

Kim Triết và Lâm Hối Anh cũng biết điều này.

Nhưng so với Thạch Đồng Minh thì người khiến họ sợ hãi hơn là Mục Vỹ.

Họ sẽ không bao giờ quên được đường kiếm ấy, hắn đã giết Tước Thải Y bằng một chiêu, đúng là quá khủng khiếp, điều này khiến họ luôn phải run sợ khi nghĩ tới cái tên Mục Vỹ.

“Ta biết cần phải làm gì, không cần các ngươi phải dạy!”

Thạch Đồng Minh ngang ngược nói, giọng điệu cứng nhắc như người máy.

“Giờ Mục Vỹ không ở Thiên Kiếm Sơn nữa, Cừu Xích Viêm và Chu Tử Kiện không phải đối thủ của ta nên ta không sợ họ!”, Thạch Đồng Minh hừ nói: “Ta phải giết thiên tài của Thiên Kiếm Sơn để Mục Vỹ tới tìm ta báo thù, nghe nói hắn có quan hệ khá tốt với Chu Tử Kiện, ta sẽ giết gã!”

“Được rồi, cứ gặp được đã rồi tính!”

Dù nói vậy, nhưng Kim Triết thầm hiểu một điều.

Nếu Thạch Đồng Minh gặp Mục Vỹ thì chưa biết ai giết ai đâu!

Cùng lúc đó, trong một rừng cây ở phía khác.

Phần thân của một cây cổ thụ cao cả trăm mét đã bị khoét một lỗ sâu.

Có một bóng người đang đứng khom người ở đó.

Có một dòng máu chảy từ bên trong cái lỗ ấy ra, dưới mặt đất thì có cả đống gạch đá.

Những viên đá này trông rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy những điểm kỳ lạ.

Dẫn Thiên Thạch!

Dẫn Thiên Thạch là vật liệu mà thầy linh trận thích nhất, loại đá này có thể tự hấp thu linh khí của đất trời để tăng uy lực cho trận pháp.

Một viên đá to bằng ngón tay cái cũng đủ khiến các thầy trận pháp ở tiểu thế giới Tam Thiên phải tranh giành điên cuồng. Nhưng bây giờ, phía trước người ở dưới cái cây đó có tất cả chín viên, mỗi viên đều to như nắm đấm.

Giữa chín viên đá ấy có một huyết trì, một tấm gương đang trôi lơ lửng bên trên.

Một bóng người hư ảo chợt đứng bật dậy trong chiếc gương ấy.

“Thánh chủ đại nhân!”

Người đó nhìn vào bóng hình trong gương rồi cung kính chào hỏi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận