Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 41.




Editor: Chupachups

 

--------------

 

Ban đêm, ánh đèn trong thành phố lần lượt tắt dần, từng con phố chìm vào giấc ngủ yên bình.

 

Dưới tầng trệt của dãy nhà bốn tầng, chỉ còn tiếng "tích tắc" đều đặn của chiếc đồng hồ treo tường và thỉnh thoảng vọng xuống âm thanh bước chân từ căn hộ tầng ba.

 

Ôn Hinh ngồi bên bàn, mượn ánh đèn điện mà chăm chú đọc sách. Một cây bút cài hờ trên tóc, tay vẫn cầm chặt một chiếc khác, mắt khẽ nheo lại, vừa đọc vừa đánh dấu những điểm quan trọng. Ban đầu, cô nghĩ rằng chỉ cần ôn tập sơ qua là đủ, bởi dù sao đây cũng là sách lịch sử của thời đại mà mình từng sống. Nhưng không—khi mở sách ra, cô mới bàng hoàng nhận ra mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết hư cấu!

 

Lịch sử trong sách thoạt nhìn rất giống với thời đại trước khi cô xuyên qua, nhưng thực chất có vô số điểm khác biệt. Không chỉ mốc thời gian bị thay đổi mà ngay cả những nhân vật quan trọng, thậm chí là tên của các lãnh đạo, cũng đã bị chỉnh sửa. Cô gần như muốn khóc ròng—chính trị mà cũng phải học lại từ đầu sao? Còn chưa kể đến địa lý! Khi lật đến quyển "Kinh tế địa lý Trung Quốc", cô cảm thấy như muốn đập đầu vào bàn—*ĐM! Toàn bộ thế giới đều bị đảo lộn! Đừng nói là địa lý, ngay cả ngữ văn cũng khác biệt...

 

*Nguyên văn: MMP (媽賣批: mā maì pī) nghĩa tương tự son of a bi*** nhé :))) từ này bắt nguồn từ Tứ Xuyên. Mình để ĐM cho nó thân thương

 

Càng đọc, cô càng thấy tuyệt vọng, mái tóc rối tung vì liên tục vò đầu bứt tai. Cô nghiến răng nghiến lợi, hận không thể túm cổ Tống Thiến—tác giả cuốn sách này mà lắc mạnh một trận: Cô viết ra cái thứ gì vậy hả?! Nếu không phải tác giả là nữ, cô đã muốn đánh chết người ta từ lâu rồi! Giờ đây, cầm trên tay cuốn lịch sử hoàn toàn xa lạ này, Ôn Hinh thực sự khóc không thành tiếng.

 

Mà khổ nỗi, thời đại này không có sách giáo khoa chính quy, học sinh phải mượn tài liệu chép tay của người đi trước để học. Đám đàn anh đàn chị lớp trên gom hết sách vở hỗn tạp lại, chép thành một quyển, rồi bán cho cô với giá nửa đồng bạc. Trong đó không chỉ có ghi chú lung tung, còn xen lẫn các trích dẫn đủ thể loại, thậm chí cả bài xã luận từ báo chí. Tất cả những thứ này đều phải học sao? Nghĩ đến thôi mà cô đã thấy mệt mỏi.

 

Buổi tối, nhìn đống tài liệu chằng chịt chữ, đầu óc Ôn Hinh như muốn nổ tung. May mà ít ra ngôn ngữ trong thế giới này vẫn giống như trước, nếu ngay cả ngôn ngữ cũng bị sửa đổi, có lẽ cô đã gục xuống sàn mà khóc thét.

 

Nhìn thêm một lúc, cô bực bội ném bút xuống bàn rồi dọn dẹp mọi thứ. Ban ngày, cô có mua ít vải và len để mang cho bà Ngụy. Lúc đưa đồ, bà cụ lại trách cô tiêu xài hoang phí, dặn lần sau đừng mua nữa, nhưng ánh mắt thì không giấu nổi vẻ vui mừng. Bà lục lọi trong thùng gỗ, lấy ra một chiếc áo khoác màu xanh lục và đưa cho cô:

 

"Cái này là áo cũ của người nhà, trước kia chưa kịp may xong đã thất lạc, nhà bà cũng không có con gái nên con giữ mà mặc. Nếu không thích thì cứ cất đi, vải tốt lắm, đừng nhìn kiểu dáng có chút lỗi thời mà coi thường nó."

 

Ôn Hinh định từ chối, nhưng bà cụ cứ dúi vào tay cô, không còn cách nào khác đành phải nhận lấy. Khi dọn dẹp lại bàn, cô tiện tay cầm áo lên ngắm nghía—đây là một chiếc áo khoác dài kiểu sườn xám, rất giống với phong cách phu nhân danh gia vọng tộc thời Dân quốc. Tuy kiểu dáng đơn giản, không có hoa văn thêu, nhưng chất vải thì lại vô cùng tốt.

 

Lớp lụa xanh dưới ánh đèn phát ra ánh sáng mịn màng như ngọc trai, nhẹ nhàng phủ lên da thịt mà không hề gây cảm giác ma sát. Vừa mềm mại, vừa mát lạnh, như thể đây chính là làn da thứ hai của người mặc. Dù Ôn Hinh không rành về vải vóc, cô vẫn có thể nhận ra—đây chắc chắn là lụa tơ tằm thượng hạng!

 

Chỉ tiếc rằng thời đại này không ai mặc lụa nữa. Nếu cố tình diện nó ra ngoài, có khi sẽ bị người ta xầm xì bàn tán. Cuối cùng, cô quyết định dùng nó làm áo ngủ cho tiện.

 

Trước khi đi ngủ, Ôn Hinh kiểm lại tiền tiết kiệm—chỉ còn bảy trăm sáu mươi đồng. Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng bất an. Tiền sinh hoạt trong bảy tháng tới, cộng thêm chi phí thi đại học, dù có trợ cấp thì cô cũng phải để dành thêm một khoản phòng thân. Số tiền này rõ ràng là không đủ!

 

Nghĩ đến đây, cô bắt đầu xem xét hệ thống của mình. Nó cho phép cô rút tinh chất từ nguyên liệu thực phẩm, chẳng hạn như gừng—khi rút ra, hệ thống sẽ giữ lại phần tinh túy nhất, loại bỏ tạp chất. Một củ gừng bình thường có thể bị loại bỏ tới 70% tạp chất, chỉ để lại phần tinh chất thuần khiết nhất.

 

Thời gian trước, khi đến chợ, cô đã mua một rổ đầy cá tôm giá rẻ chỉ với hai đồng bạc. Sau đó, cô dùng hệ thống để chiết xuất tinh dầu cá và nước mắm, rồi đem phần tôm cá còn lại bán rẻ với giá sáu xu. Tinh dầu cá sau khi rút ra chỉ cần nhỏ hai giọt vào canh là đã có mùi thơm đậm đà. Nhưng khổ nỗi, nó không bán được giá cao!

 

Càng nghĩ, Ôn Hinh càng cảm thấy chán nản. Nếu hệ thống này có chức năng tích trữ vật phẩm, cô có thể mua thật nhiều gạo và mì để bán dần khi cần tiền. Nhưng rốt cuộc, nó chỉ có chức năng rút tinh chất, vậy thì kiếm tiền kiểu gì đây?

 

Mà thôi, dù sao đi nữa, nếu phải lựa chọn, cô vẫn thích hệ thống rút tinh chất hơn. Bởi vì nó không chỉ giúp cô kiếm tiền, mà còn khiến những món ăn cô nấu trở nên ngon tuyệt hảo. Cô rất thích cảm giác nhìn người khác kinh ngạc khi ăn món mình nấu, rồi sau đó lại thòm thèm mà không thể ăn thêm. Trước kia, bạn cùng phòng đại học của cô từng rơi nước mắt vì cảm động khi ăn món cô nấu, rồi vừa ăn vừa gọi cô là "ba ba".

 

Hệ thống này, cô chủ yếu dùng để bồi bổ bản thân, chứ không định lấy nó ra làm công cụ kiếm tiền. Dù vậy, thời đại này quá thiếu thốn, bán thực phẩm cao cấp cũng không dễ. Nếu là thời hiện đại, cô chỉ cần bán dầu ô liu nguyên chất hay dầu dừa ép lạnh là đã kiếm bộn tiền. Ngay cả khi có người hoài nghi về nguồn gốc sản phẩm, chất lượng của cô vẫn đảm bảo cao cấp nhất trên thị trường.

 

Nhưng hiện tại... chẳng lẽ cô phải đi mua đậu phộng và hạt trà, rồi chiết xuất tinh dầu để bán sao?

 

Ừm... cũng không phải là không thể thử!

 

Hôm sau, Ôn Hinh mang theo một chiếc túi lớn đến cửa hàng lương thực thứ hai của thành phố Lung, đi một vòng quanh đó. Thành phố Lung tuy không lớn, nhưng gần các thành phố lớn xung quanh Hương Cảng, hàng hóa vẫn khá đầy đủ. Cửa hàng lương thực nằm cạnh bưu điện, người ra vào rất nhộn nhịp.

 

Cô xếp hàng một lúc mới đến lượt. Cửa hàng lương thực rộng vài chục mét vuông, đầy tủ và bao tải, chất đầy lương thực. Bên trong có một nhân viên ghi sổ, hai nhân viên thu tiền và bốn nhân viên giao hàng.

 

Lương thực gồm gạo, mì, đậu đỏ, đậu nành. Đến lượt Ôn Hinh, cô trực tiếp mua đậu nành. Trước đây, khi mua dầu cung đình và quần áo ở Kinh Đô, thiếu tiền nên cô đã đổi phiếu, trong tay có không ít phiếu lương toàn quốc, vừa lúc dùng để mua đậu nành.

 

Giá lương thực trong tiểu thuyết hư cấu này không hề rẻ, bột mì trắng một đồng tám hào năm, dầu nành tám đồng một hào tư, gạo tùy theo cấp bậc, có loại một đồng tám hào năm, cũng có loại một đồng bảy hào năm, bột ngô, hạt cao lương đều chín hào năm, đậu nành một đồng một hào sáu.

 

Ôn Hinh tính toán trong đầu, một cân đậu nành hệ thống có thể chiết xuất hai lượng dầu, chiết xuất xong vẫn còn dầu, chỉ là hệ thống chiết xuất ra loại dầu kém chất lượng, tỷ lệ chiết xuất thấp hơn một nửa, bình thường khoảng bốn lượng, đến lúc đó cô có thể bán đậu nành với giá thấp hơn một nửa, khoảng bốn, năm hào một cân, như vậy cô có thể kiếm được hơn một nửa tiền.

 

Vụ này vẫn khá lời.

 

Đến lượt Ôn Hinh, cô cười với nhân viên thu tiền: "Làm phiền chị, mười cân đậu nành." Nói xong, cô đưa tiền và phiếu lương thực. Nhân viên giao hàng nhìn Ôn Hinh, ít ai mua nhiều đậu nành như vậy. Ôn Hinh dùng túi lớn đựng đậu nành, không ngờ lại nặng đến thế.

 

Ra khỏi cửa hàng lương thực, cô tìm một con hẻm vắng người. Thực ra có người cũng không sao, vì người khác không thể nhìn thấy hệ thống chiết xuất này của cô đâu nha.

 

Ôn Hinh gọi hệ thống ra, chỉ định chiết xuất vật phẩm, hệ thống tự động chiết xuất. Chiết xuất xong, cô mở túi đậu nành ra xem. Đậu nành vốn đầy đặn, tròn trịa, cầm một hạt lên xem kỹ, sẽ thấy bề mặt hơi nhăn nheo, phần tinh hoa của hạt đậu đã bị chiết xuất, phần còn lại là tạp chất hệ thống không cần.

 

Cũng không thể nói là tạp chất, phần còn lại vẫn ăn được, chỉ là hàm lượng dinh dưỡng thấp hơn một chút. Ôn Hinh mang đậu nành trở lại, tìm một người phụ nữ, cô kéo tay người đó. Người phụ nữ liếc nhìn Ôn Hinh.

 

Cô nhỏ giọng nói: "Có mua đậu nành không, tám cân, năm hào một cân, có phiếu lương."

 

Người phụ nữ tóc ngắn ngang vai, đôi mắt sắc như dao, vừa rồi còn đang tính toán từng hào từng xu với người quen, muốn mua lương thực tốt. Nhưng nghe Ôn Hinh nói bán đậu nành, cô ta định từ chối ngay, vì cô ta muốn mua lương thực tốt. Nhưng nghe Ôn Hinh nói năm hào một cân, cô ta nuốt lời lại.

 

Người phụ nữ kia quay lại, thò tay vào túi đậu nành của Ôn Hinh, cảm thấy hạt đậu nhỏ hơn một chút, nhưng năm hào một cân, quá rẻ, đây là đậu nành đấy, cửa hàng lương thực bán một đồng một hào sáu, rẻ hơn một nửa.

 

Cô ta lập tức huých người quen đứng trước mặt, rồi ra hiệu cho Ôn Hinh đi sang một bên, cuối cùng đi đến chỗ ngoặt cạnh cửa hàng lương thực.

 

Hai người phụ nữ ngồi xổm trước túi đậu nành, sờ tới sờ lui, xác định đậu nành không có vấn đề gì, nhìn nhau một cái, xác định Ôn Hinh bán năm hào kèm phiếu lương, thế là hai người thoải mái tìm một chỗ có thể cân, mỗi người mua bốn cân.

 

Bốn cân đậu nành chỉ có hai mươi hào, ăn không hết thì mua về chia cho người thân, coi như mình mua một đồng một hào sáu, giúp được một người, người ta còn không trả lại quà cáp tương đương sao.

 

Như vậy, Ôn Hinh mua đậu nành với giá khoảng bảy hào một cân, mười cân đậu nành chiết xuất được hai cân dầu. Vốn là bảy đồng, một cân dầu cửa hàng lương thực bán tám đồng một hào tư, cô bán bảy đồng, một chuyến kiếm lời gấp đôi.

 

Cũng tạm được vậy, có còn hơn không. Ôn Hinh đã hỏi qua rồi, chợ đen gần đây nằm ngay con hẻm thứ hai ở phía nam, cô về nhà họ Ngụy mặc kín mít, rồi tìm một cái lọ nhỏ và dụng cụ đong dầu, mang theo chạy tới đó.

 

Trước đây chợ đen là bất hợp pháp, nhưng mấy thành phố gần Hương Cảng đã đón nhận làn sóng cải cách mở cửa đầu tiên. Lương thực và các loại nông sản phụ ngày càng nhiều, hai năm nữa là phiếu lương sẽ xu hướng ngày càng mất giá, nhiều quán cơm không còn nhận phiếu lương nữa, để có thể danh chính ngôn thuận thu nhiều tiền hơn.

 

Nên chợ đen bây giờ là thị trường giao dịch tự do, người giao dịch tuy vẫn lén lút, nhưng số lượng rõ ràng đông hơn, có cả một con phố, trên phố cũng nhắm mắt làm ngơ, không mấy khi bắt người.

 

Ôn Hinh không ngờ dầu lại bán chạy như vậy, chỉ một lúc sau đã bị một người đàn ông mặt chữ điền mua hết. Mười bốn đồng, cửa hàng lương thực một cân đã tám đồng, lại còn không cần phiếu dầu, người ngốc mới không mua.

 

Cô bán xong đi dạo một vòng, lại thấy có người bán đậu nành, mười mấy cân, cô tiện tay mua luôn. Người đàn ông kia vội nói: "Cô gái, cô trả lại túi cho tôi nhé, cô không mang đồ đựng à?"

 

Ôn Hinh nhận lại túi, lập tức gọi hệ thống ra, chiết xuất ngay, chiết xuất hai cân rưỡi dầu, vừa chiết xuất vừa cười nói với người đàn ông kia: "Anh chờ tôi một chút, tôi bán đậu nành xong sẽ trả lại túi cho anh."

 

Người đàn ông kia nhìn Ôn Hinh: "Gì?" Anh ta có chút không hiểu.

 

Lúc này, một người phụ nữ trùm khăn lén lút tiến đến, "Đậu nành giá bao nhiêu?"

 

Ôn Hinh vội nói nhỏ: "Nửa giá, năm hào, chị lấy hết đi, em bán không được lát nữa lại phải mang về, không có chỗ nào bán giá này đâu."

 

"Năm hào?" Người đàn ông chủ túi bên cạnh nhìn Ôn Hinh như nhìn kẻ ngốc. Anh ta vừa bán cho cô gái này một đồng một cân, chớp mắt cô ta bán lại năm hào, cô ta, cô ta có phải là đồ ngốc không trời??!

 

"Năm hào? Thật sao?" Người phụ nữ kia lập tức mở miệng túi của Ôn Hinh ra, bốc một nắm xem xét, không thấy có vấn đề gì, hạt đậu nhỏ hơn một chút, giống như mất nước, nhưng bán năm hào là có lời thật. Ôn Hinh mượn cân của người đàn ông kia, bán hết đậu nành trong nháy mắt.

 

Người phụ nữ kia, thoạt nhìn là người khỏe mạnh, tự mình lấy túi đựng đậu nành, vác lên vai, nhanh chóng rời đi.

 

"Cô gái, cô, cô không lỗ sao?" Người đàn ông kia nói chuyện run rẩy, từng thấy người ngốc, nhưng chưa thấy ai ngốc như vậy luôn? Mua một đồng bán năm hào? Làm vậy để làm gì?

 

"Không lỗ, không lỗ." Ôn Hinh cười nói, "Anh có muốn mua dầu không? Bảy đồng một cân, em có hai cân rưỡi, anh trả mười lăm đồng là được."

 

Hàng của hệ thống, nhất định là hàng tốt. Ôn Hinh bán dầu, màu sắc trong suốt, nhìn là biết dầu tốt.

 

Cuối cùng, Ôn Hinh xách theo cái lọ nhỏ trống rỗng, tung tăng nhảy nhót về nhà theo con hẻm nhỏ. Không ngờ một chuyến đi kiếm được mười mấy đồng. Trên đường về, cô đi ngang qua một khách sạn quốc doanh, thực đơn có cả hải sản, cua lớn, thịt mỡ đầy đặn, Ôn Hinh mua ba con, ăn một con, hai con còn lại gói mang về, chỉ tốn có ba đồng.

 

...

 

Buổi tối về nhà, ông Ngụy vừa gặm cua lớn vừa nói chuyện với Ôn Hinh: "...Vợ nhà họ Cố nói canh đầu cá cháu nấu rất ngon, một nồi cho cháu hai đồng, ta thấy giá đó cũng được, đến lúc đó cháu chuẩn bị nguyên liệu, ta sẽ giúp cháu trông coi, cháu cứ về mà học bài."

 

Hai ông bà biết Ôn Hinh sang năm thi đại học, đều rất ủng hộ.

 

"Nếu cháu không muốn làm, ta sẽ nói lại với vợ nhà họ Cố." Ông Ngụy thấy Ôn Hinh đang nhặt cơm, chắc là không muốn làm.

 

Hai đồng thì hơi ít, nhưng Ôn Hinh nghĩ, cũng không mất nhiều công sức, cô chuẩn bị nguyên liệu, ông Ngụy trông coi lửa là được. Dù hôm nay cô đi chợ đen bán được mười mấy đồng, nhưng dù sao dầu đậu nành cũng không phải là loại hàng tiêu dùng số lượng lớn như gạo và mì, không thể ngày nào cũng đi bán, cách ba năm ngày đi một chuyến thì được.

 

Đến cái thời đại này, cô vẫn phải tiếp tục kiếm tiền học phí đại học và sinh hoạt phí, nghĩ đến mà rơi nước mắt, cô đã kiếm bao nhiêu tiền học phí đại học rồi? Liệu cô có học xong đại học không đây?

 

Hai đồng một ngày, sáu mươi đồng một tháng, bảy tháng hơn bốn trăm đồng, tính ra trước khi nhập học cũng là một khoản thu nhập không tệ, hơn nữa bên trong không biết có khách nữ hay không, cô còn có thể tiện thể bán một ít dầu cung đình, đông người mới buôn bán được, cô lại chân ướt chân ráo đến đây, lạ nước lạ cái, quen biết ít người, rất cần khách hàng lớn.

 

"Có ạ, ông nói với bà chủ kia, cháu đi!" Ôn Hinh cười tươi rói nói với ông Ngụy, sao lại không đi? Phải đi chứ, bà chủ họ Cố kia, là người đầu tiên dám ăn cua đấy.

 

Phương thức kinh doanh hiện tại của cô là tiền thân của quán cơm tư nhân nhỏ, khoảng sang năm là có thể đến cục công thương xin giấy phép mở cửa hàng, chợ đen bên kia đều sẽ phát triển thành thị trường tự do, doanh nghiệp tư nhân rất nhanh sẽ được hợp pháp hóa.

 

...

 

Hôm sau, thời tiết không tốt lắm, mưa phùn lất phất, cả Lung Châu chìm trong màn mưa bụi dài dằng dặc, trông như tranh vẽ, như mộng như ảo, thành tường trắng ngói đen trong hẻm nhỏ, đá trên đường bị mưa rửa sạch khôi phục màu đá xanh, trong thành, đâu đâu cũng có vẻ đẹp mê người và mờ ảo.

 

Ôn Hinh thấy thành phố này rất đẹp, cô theo ông bà Ngụy vào tòa nhà ba tầng nhỏ, bước vào phòng chính cổ kính mà giản dị, người khác nhìn thấy cô cũng thấy đẹp.

 

Cầm một chiếc ô giấy dầu, theo ông Ngụy đi qua hẻm nhỏ, vừa vào nhà, ông Ngụy vừa tránh ra, Cố Thanh Đồng thấy cô liền sáng mắt, tóc dài như thác nước búi cao, khuôn mặt nhỏ nhắn, mày mắt sáng ngời, khóe miệng mỉm cười, môi đỏ như anh đào dại tháng năm, da dẻ như tuyết, mặc một chiếc sườn xám cách tân kiểu dân quốc, một chiếc váy dài, khi đi eo nhẹ nhàng lay động, ba phần thục nữ bảy phần quyến rũ, nhưng theo con mắt của Cố Thanh Đồng, tuy rằng cô gái nhỏ này có bảy phần ngây thơ ba phần quyến rũ, nhưng không có một phần d*m d*c, vừa nhìn dáng đi là biết vẫn còn là con gái, chỉ là đi ra cái dáng vẻ đó thôi.

 

"Đây là đứa cháu ngoại của ta, Ngụy Hân à, đây là vợ của nhà họ Cố, cô nương họ Cố, cháu cứ gọi là chị Cố." Ông Ngụy nói.

 

Cô nương? Gì vậy trời? Thời đại nào rồi còn gọi thế, nhưng mà thời này gọi gì cũng có, Ôn Hinh thấy nhiều mỹ nhân hiện đại rồi, nên thấy Cố Thanh Đồng cũng bình thường, chỉ là thấy khí chất của đối phương rất đặc biệt, khí chất thứ này rất hư ảo, nhưng khi tiếp xúc với người có khí chất thì sẽ nhận ra ngay, rất khác biệt với những người xung quanh, tự thành một phong cách.

 

Nếu nói Ôn Hinh như bước ra từ tạp chí hiện đại, thì Cố Thanh Đồng như bước ra từ tranh cung nữ, Ôn Hinh không câu nệ tiểu tiết, đối phương thì kín đáo lễ độ.

 

Cố Thanh Đồng thấy Ôn Hinh rất hồn nhiên trẻ con, Ôn Hinh thấy Cố Thanh Đồng rất thoải mái khi ở cùng.

 

"Chào chị, bà chủ." Ôn Hinh đưa tay ra.

 

"Chào cô Ngụy."

 

"...Cứ gọi em là Ôn Hinh đi." Ôn Hinh suýt xoa trán, tiểu thư, thời này gọi như công chúa nhỏ, thời hiện đại thì không phải từ hay ho gì, người hiện đại toàn gọi là chị gái thôi.

 

Cố Thanh Đồng cười nhẹ, "Vậy cô cũng gọi tôi là Thanh Đồng đi."

 

"Vâng, chị Thanh Đồng."

 

Ôn Hinh ở đây khá vui vẻ, vì có ông Ngụy ở đây, luôn chăm sóc cô, Cố Thanh Đồng ít nói, thêm vào đó môi trường ở đây thanh tịnh, lúc không có ai, cô có thể vào phòng trong đọc sách, lúc hầm đầu cá thì cô vừa trông lửa vừa học bài.

 

Cố Thanh Đồng rất hiểu quy tắc ứng xử, cô ấy xây cho Ôn Hinh một cái bếp riêng, ngăn ra một gian, không khiến người ta cảm thấy bị nhìn trộm tay nghề, ông chồng câm làm việc rất nhanh nhẹn, nửa ngày đã xây xong bằng gạch xanh.

 

Lúc đầu Ôn Hinh đến thì chuẩn bị nguyên liệu rồi bỏ vào nồi, châm lửa rồi đi, ông Ngụy sẽ trông lửa, sau đó cô lười đi tới đi lui, ngày nào cũng xách cặp sách như đi học.

 

Vừa đọc sách vừa hầm, tối thì cùng ông Ngụy về.

 

Lúc trong quán bận thì cô cũng giúp một tay.

 

"Ôn Hinh..." Chị Thanh Đồng đang gọi cô.

 

"Dạ!" Ôn Hinh nhanh chóng múc canh cá bưng tới.

 

Bên này cô có một cái bếp hai nồi, nồi hầm canh cá không lớn, chính là loại bình gốm cũ khá lớn, không biết dùng bao nhiêu năm rồi, chỉ có loại bình này hầm mới ngon.

 

Bếp bên cạnh trống, Ôn Hinh là người siêng năng, không hề lười biếng, hơn nữa cô có đầu óc buôn bán, đương nhiên cũng không hẳn là đầu óc, chỉ là ngành ăn uống hiện đại đều kèm theo tặng kèm, cô tiện tay lấy cái nồi đổ chút nước, rắc chút muối biển tinh túy hệ thống chiết xuất, nhỏ vài giọt nước mắm hệ thống chiết xuất, trong hệ thống cô còn tồn không ít dầu quả khô, như dầu đậu phộng, dầu hạnh nhân, dầu mè, dầu óc chó, có mười mấy loại, trước kia Diêm ma đầu kiếm một túi hạt phỉ bảo cô bóc vỏ, sau đó cô cũng không bóc hết, đơn giản chiết xuất dầu, nên bên trong còn có dầu hạt phỉ.

 

Ôn Hinh tùy tiện nhỏ vài giọt hai loại dầu, ném một nắm hành thái, một nồi canh suông liền ra lò, hoàn toàn miễn phí, khách hàng yêu cầu liền tặng một chén thanh thanh miệng.

 

Cô cũng không ngờ, canh suông lại được hoan nghênh như vậy, một nồi không mấy chốc đã hết.

 

Những người đến đây đều không phải là dân thường, người bình thường đều đi khách sạn quốc doanh ăn cơm, khách hàng của Cố Thanh Đồng đều là bạn bè giới thiệu, ăn một lần thấy ngon, dẫn bạn bè đến ăn, bạn bè thấy ngon, dẫn đồng nghiệp đến.

 

Vịt của cô làm quả thực là độc nhất vô nhị, nơi khác không có, hiện tại quán ăn tư nhân ít, hương vị quốc doanh thì bình thường, bên này của Cố Thanh Đồng dựa vào danh tiếng, dân thường không nỡ đến ăn, cô cũng không tiếp đãi, đến đều là công chức, thu nhập không tệ, thỉnh thoảng đến ăn bữa ngon, cùng bạn bè ăn bữa cơm gì đó, dần dần liền có chút thích thú nên rất hay đến.

 

Hôm nay có bốn bàn, hai phòng bên trái bên phải đều ngồi kín, canh suông đã nấu ba nồi, lúc đầu canh suông bưng lên, mấy vị lãnh đạo nhỏ của ủy ban thành phố đều cho rằng là nước tráng nồi, sắc mặt đều không được tốt lắm.

 

Dù là miễn phí, bát canh chỉ có vài giọt nước sôi, ném vài cọng hành thái, nhìn một phát là thấy đáy, bên trong không có gì ngoài nước, đây không phải là nước tráng nồi thì là gì?

 

Tráng nồi rồi bưng lên?

 

Mấy người không uống, sau đó có một người ăn no bụng, uống một ngụm, ồ, sau đó uống cạn, còn muốn thêm một chén nữa, không có gì cả, hương vị lại tuyệt vời như vậy, ăn vịt dầu mỡ uống một ngụm, hết sạch dầu mỡ, còn có thể ăn thêm một miếng nữa.

 

Mọi người đều ăn rất nhiều, Cố Thanh Đồng cười cười bước vào, đưa cho Ôn Hinh mười đồng, sáu đồng tiền công hầm ba nồi đầu cá, còn lại là tiền canh suông.

 

Cố Thanh Đồng là người rất tinh tế, đương nhiên nhìn ra canh suông không phải nước tráng nồi.

 

Ôn Hinh hiện tại thiếu tiền, ngược lại không hề ngại ngùng nhận lấy, "Cảm ơn chị Thanh Đồng." Nghĩ đến điều gì, cô quay lại cười tươi rói hỏi Cố Thanh Đồng, "Chị Thanh Đồng hiện tại dùng đồ gì dưỡng da mặt vậy? Em có dầu dưỡng da mặt rất tốt, chị dùng thử xem, nếu thấy tốt em sẽ bán giá hữu nghị cho."

 

Cố Thanh Đồng dùng hai ngày, đã đưa cho cô mười đồng, mua hai hộp, Ôn Hinh kiếm được mấy chục đồng chỉ trong hai ba ngày.

 

Chỉ tiếc là, đến ăn cơm toàn là đàn ông, phụ nữ hơi ít, nếu không đề cử họ mua cho vợ thì sao? Chắc mỗi người thà ăn quà vặt còn bỏ tiền ra mua.

 

...

 

Ôn Hinh ở nhà họ Cố rảnh rỗi thì đọc sách, mệt thì giúp một tay vận động, thỉnh thoảng đông khách thì bưng khay, đưa bát đũa, cô phục vụ nhiệt tình, nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ quyến rũ, khiến người ta cảm thấy vừa thoải mái vừa dễ chịu.

 

Việc buôn bán của Cố Thanh Đồng càng ngày càng tốt.

 

Hôm qua, một bàn khách, một phó phòng bên ủy ban công thương thuận miệng nói với Cố Thanh Đồng: "Đồng chí Thanh Đồng, đồng chí Ngụy này có người yêu chưa?"

 

Cố Thanh Đồng cười nói: "Cái này tôi không rõ, trưởng phòng Lưu hỏi vậy là sao?"

 

"Tôi thấy đồng chí Ngụy không tệ, muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy."

 

"Cái này..." Vừa lúc có người gọi cô từ phòng bên cạnh, cô cười rồi đi ra ngoài.

 

Từ khi Ôn Hinh đến nhà họ Cố, việc buôn bán của nhà họ Cố lại lên một tầm cao mới, trước đây, một ngày chỉ có hai ba bàn, nhiều nhất là ba năm bàn, nhưng bây giờ một ngày có thể có tám chín bàn, mỗi bàn ăn xong đều để lại hai mươi ba mươi đồng tiền boa, bây giờ một ngày thu nhập hai ba trăm đồng, trừ tiền công và tiền nguyên liệu, lãi ròng hai trăm đồng.

 

Đây là một khoản tiền lớn, trong khi lương tháng trung bình là năm mươi đồng, công nhân cao nhất cũng chỉ bảy tám mươi đồng, cán bộ hơn một trăm đồng.

 

Trước khi Ôn Hinh đến, nhà họ Cố một ngày chỉ được năm sáu chục đồng, bây giờ gấp ba lần.

 

"Em đúng là thần tài nhỏ mà!" Cố Thanh Đồng nói với cô.

 

Ôn Hinh cầm mười đồng cô đưa, mấy ngày nay mỗi ngày cô đều nhận mười đồng tiền công, nghe vậy liền cười nói: "Nếu là thần tài nhỏ, vậy thì tăng lương đi bà chủ."

 

"Còn chê ít nữa à?" Cố Thanh Đồng nói: "Em thử hỏi xung quanh xem có ai nhận mười đồng một ngày không?"

 

Ôi! Ôn Hinh thở dài, cô cũng muốn tranh thủ làn sóng ăn cua này, tiếc là không đủ sức lực, ngày nào cũng đọc sách, mở sạp không phải chuyện một hai ngày, vẫn là đợi thi đỗ đại học rồi tính sau.

 

. . .

 

Sáng hôm sau, trời rất lạnh, Ôn Hinh mặc chiếc áo len mỏng màu hồng nhạt do bà Ngụy đan cho cô. Cô đan chậm quá, bà lão ở nhà rảnh rỗi, chỉ một ngày là đan xong. Tay bà lão rất khéo, đan theo đúng kiểu dáng Ôn Hinh đưa, không sai một chút nào, rộng rãi thoải mái, cổ áo tròn lớn, quần ống suông màu xanh lam, trông cô vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.

 

Chiều tối, Ôn Hinh tranh thủ mang một ít thịt vịt từ nhà họ Cố về cho bà Ngụy nấu cơm tối, lát nữa cô lại quay lại nhà họ Cố, lúc này bên đó đang bận, vừa vào ngõ, quả nhiên, ông Ngụy và người chồng câm đang bưng thịt vịt và đồ nhắm đưa cho khách trong hai phòng.

 

Ông Ngụy mấy ngày nay chân cẳng không được thoải mái, Ôn Hinh nhanh chóng nhận lấy, bảo ông nghỉ ngơi một lát, mang thịt vịt đến phòng khách, vừa ra khỏi phòng, ra đến ngõ, cô nghe thấy tiếng xe ô tô từ bên ngoài vọng vào.

 

Ai lái xe đến đây vậy? Thời này ô tô vẫn còn rất hiếm, Cố Thanh Đồng từ bếp bước ra.

 

Khách đến đây đều là bạn bè và mấy cán bộ, lãnh đạo nhỏ từ các đơn vị sự nghiệp của bạn bè, có khả năng chi trả, phần lớn đều quen biết, nhưng lái xe đến thì chưa có ai.

 

Qua tấm rèm trúc ở ngõ, cô thấy có người xuống xe.

 

Đó là một chiếc xe hơi màu đen sản xuất trong nước, có hai người bước xuống xe.

 

Hai người đó ăn mặc rất thời trang, một người dáng người cao ráo, tướng mạo đường hoàng, nhìn từ xa đã thấy ăn mặc rất bảnh bao, ngay cả Ôn Hinh với con mắt của người hiện đại cũng thấy rất thời trang, áo khoác dạ mỏng màu xám nhạt, cổ áo dựng đứng, áo len trắng, quần tây đen, giày bốt quân đội màu đen, nhất là khoảnh khắc người đó bước ra từ ghế phụ, hơi cúi đầu, đôi chân dài bước xuống, liếc mắt nhìn sang bên này, khi đứng thẳng lên, thật sự là khó tả, nhất là khi được tôn lên bởi bộ quần áo quê mùa thời này, trông như tiên giáng trần.

 

Sân vốn đã không lớn, xuống xe đi vài bước là tới, vén rèm lên, hai người bước vào, người cao lớn đeo kính đi trước, người phía sau cởi khuy áo khoác, ánh mắt trong veo, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, mặt mày u ám, khi bước vào liếc nhìn cô gái tóc dài đang đứng ở sảnh, má hồng, vài sợi tóc mềm mại rủ xuống, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, ngây người nhìn anh.

 

Cố Thanh Đồng cũng không rõ thân phận người phía sau, nhưng cô thấy người đó khí phách hơn người phía trước nhiều, người phía trước cô nhận ra, từng đến một lần, là phó phòng của cục giáo dục, bố anh ta cũng có chút quyền lực, "Mời hai vị vào nhà dùng bữa." Cố Thanh Đồng niềm nở dẫn hai người vào phòng khác.

 

Khi hai người đi ngang qua Ôn Hinh, người phía sau bước đến trước mặt cô, đột nhiên dừng bước.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận