Editor: Chupachups
--------------
Ôn Hinh trở về nhà họ Ngụy ở được hai ngày, Triệu Nghiên đã đến hai lần, nói là bạn học cũ cố ý dặn dò anh ta chiếu cố Ôn Hinh.
Biết Ôn Hinh muốn tham gia kỳ thi đại học, anh ta cố ý nhờ bạn bè ở cục giáo dục tìm một đống sách và tài liệu. Những sách và tài liệu này còn đáng tin hơn nhiều so với những thứ Ôn Hinh tự mua từ một đứa trẻ với giá mười đồng, thậm chí còn khoanh vùng cả phạm vi đề thi.
Không chỉ vậy, anh ta còn tìm chút quan hệ ở Lung Châu, từ một người có thể tin cậy lấy được hồ sơ hộ tịch thật sự của đứa cháu ngoại của nhà họ Ngụy, sau khi xem xét, phát hiện ra vài lỗ hổng rõ ràng. May mà anh ta nhìn thấy trước, cũng kịp thời bổ sung, nếu không thì có chút chuyện không thể giải thích được.
Biến không thành có thì khó, nhưng biến hư thành thật lại không khó, chuyện này làm tốt, một khi có cơ hội, việc cha anh ta được triệu hồi về vẫn có khả năng rất lớn.
...
Ôn Hinh ở nhà học hành chăm chỉ được hai ngày, mỗi ngày học thuộc lòng sách vở đến chóng mặt, làm sao cô có thể ngồi yên được? Học tập cũng phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi chứ.
Vì thế, cô ngụy trang một phen, rồi chạy ra ngoài dạo một vòng, ghé thăm tất cả các chợ đen ở Lung Châu. Chỉ dạo một vòng như vậy, hai trăm đồng đã vào tay, dễ dàng như đi dạo chơi vậy.
Hàng hóa từ hệ thống mang ra, bán với giá nửa chừng, mọi người tranh nhau mua, giống như cướp vậy. Bán giá thấp hơn giá thị trường, vĩnh viễn rẻ hơn cửa hàng, nên bán rất chạy.
Ôn Hinh cầm một túi tiền nhỏ căng phồng. Cô vui vẻ đi mua đồ ăn ngon, trên tay còn xách hai dẻ sườn. Lúc trở về, ánh mắt của những người hàng xóm đều dán chặt vào miếng dẻ sườn của cô.
Ai cũng thèm thịt, nhưng tem phiếu thịt đều có hạn, không biết cô cháu ngoại nhà họ Ngụy lấy đâu ra nhiều tem phiếu thịt như vậy, ngày nào cũng mua thịt ăn.
Vào ngõ nhỏ, bà quả phụ sống trên lầu nhà họ Ngụy đi tới, mặc áo mỏng hoa nhỏ, eo thon, tôn dáng người, tóc chải mượt mà bóng loáng, không biết dùng loại sáp gì mà đen bóng như vậy.
Bà ta nhìn thấy Ôn Hinh thì cười.
"Cô Ngụy, người yêu cô đi rồi à?"
Ôn Hinh: "..."
"Ừ, anh ấy về rồi."
"Anh ấy làm gì vậy?" Bà quả phụ dừng lại, tỏ ý muốn nói chuyện với cô.
Nhưng họ đâu có quen nhau, trước giờ cũng ít khi nói chuyện.
"Anh ấy làm trong quân đội."
"Chức vụ gì?"
"... Đoàn trưởng."
Bà quả phụ cười nói: "Tuổi trẻ như vậy mà tiền đồ rộng mở, cô Ngụy, cô thật có phúc, tìm được người đàn ông tốt như vậy."
"Ngàn dặm mới tìm được một người đàn ông tốt."
Ôn Hinh tò mò: "Sao bà biết anh ấy là người đàn ông tốt?"
Bà quả phụ cười không nói: "Tôi là người từng trải."
Nói xong, bà ta nhìn Ôn Hinh cười đầy ẩn ý rồi bỏ đi.
Ôn Hinh: "..."
Sau khi về nhà, bà Ngụy thấy đồ ăn thì trách: "Ôi, bác quên mất chưa nói với cháu, đừng mua thịt về nhà nữa, sao lại mua thịt? Tiểu Diêm cho cháu tiền, cháu cứ giữ lấy, đừng lúc nào cũng mua cái này cái kia cho bọn bác, hai ông bà già đâu thể ngày nào cũng ăn thịt chứ."
Câu tiếp theo bà chưa nói, ngày nào cũng ăn ngon, hàng xóm láng giềng nói chuyện toàn lời chua chát, thật tình, ăn thịt thôi mà cũng ảnh hưởng đến mối quan hệ hòa thuận giữa những người hàng xóm cũ, thật không hiểu nổi.
"Cháu tiện tay mua thôi, còn thừa hai dẻ, rẻ mà bác." Ôn Hinh cười đưa thịt cho bà Ngụy, tay nghề nấu thịt của bà cũng không tệ.
Buổi tối ăn bữa cơm sườn thơm phức, Ôn Hinh liền chạy vào phòng đếm kho vàng nhỏ của mình.
Trong khoảng thời gian này cộng với thời gian ở Kinh Đô, cô đã có hai nghìn tệ.
Ở thời đại này mà có hai nghìn tệ tiền gửi là rất ghê gớm. Hiện tại người ta còn chưa có mấy nhà có đến vạn tệ, phần lớn đều rất nghèo, cô hiện tại có thể xem như có một phần năm của vạn tệ.
Hơn nữa, Diêm ma đầu lúc đi còn để lại cho cô một nghìn tệ, để cô dùng khẩn cấp.
Người đàn ông này thật hào phóng!
Một nghìn tệ đó! Ôn Hinh bẻ ngón tay tính toán, lương tháng của anh ấy là một trăm tám mươi lăm tệ, nghe nói trợ cấp quân ngũ là mười phần trăm, anh ấy còn có mấy khoản trợ cấp huân công hạng nhất, cộng lại cũng chỉ hơn hai trăm tệ, một nghìn tệ cũng là gần nửa năm lương của anh ấy rồi.
Ôn Hinh cầm tiền mặt mà vui vẻ, không phải cảm thấy có nhiều tiền, mà là cảm thấy vui mừng, có người đưa tem phiếu, có người nuôi cô, cảm giác thật sự rất tốt.
Quan trọng hơn là, anh còn để lại chìa khóa căn nhà gỗ ở Tùng Đào Viên, Hỗ Châu cho cô, Ôn Hinh nhìn chìa khóa, lòng rạo rực, nhớ đến căn nhà nhỏ xanh mướt, môi trường đó, rồi nhớ đến sự phồn hoa của Hỗ Châu, ước chừng tương đương với rất nhiều tiền mặt.
Điều quan trọng nhất là, anh không ở bên cạnh cô, vậy là Ôn Hinh không có ai quản thúc, giống như chim sổ lồng. Đến đó, có chỗ ở, tiện nghi xung quanh đầy đủ.
Cô hoàn toàn có thể ôn tập ở đó, tiện thể kiếm thêm chút tiền ở chợ đen bên đó, đợi đến sang năm chính sách thay đổi, tư doanh hợp pháp, vậy thì cô nhất định phải theo làn sóng làm giàu đầu tiên. Lúc đó, bất kể cô làm gì cũng kiếm được tiền, Ôn Hinh không trộm cắp, bằng bản lĩnh của mình kiếm cơm, thỏa mãn nhu cầu cuộc sống của bản thân là được.
Thu dọn "khoản tiền lớn" ba nghìn đồng trong tay, cô nằm trên giường mỉm cười chìm vào giấc ngủ đẹp.
Ngày hôm sau, cô nói với Cố Thanh Đồng rằng có thể thời gian tới sẽ không đến đây được nữa, cô muốn đến Hỗ Châu.
Cố Thanh Đồng im lặng một lát, rồi cười nói: "Cũng tốt, vốn dĩ em không thích hợp ở đây, sau này có thời gian thì đến chơi."
"Chị Thanh Đồng, thời gian qua cảm ơn chị đã chiếu cố em." Ôn Hinh tiến lên ôm cô.
Cố Thanh Đồng vỗ lưng cô, "Khách sáo với chị làm gì?" Cô hỏi: "Hai người định khi nào kết hôn?"
"Chắc là đợi em học xong đại học, có lẽ là hai năm nữa." Ôn Hinh thuận miệng nói.
Ánh mắt Cố Thanh Đồng phức tạp, muốn nói lại thôi, cuối cùng mới khẽ cười: "Ừ, cô gái xinh đẹp như em không thiếu người theo đuổi, em còn nhiều thời gian để chọn người phù hợp, chúc em hạnh phúc nhé. Kết hôn nhớ báo chị một tiếng, để chị may cho em bộ quần áo."
Tay nghề của Cố Thanh Đồng rất tốt, Ôn Hinh đã tận mắt nhìn thấy, cô ấy còn biết thêu thùa, may một bộ quần áo ít nhất cũng mất nửa tháng, may ra rất đẹp, vì rất tận tâm, thực sự may đo theo yêu cầu, kiểu dáng cũng rất đặc biệt, tóm lại là cực kỳ đẹp, Ôn Hinh muốn còn không được.
...
Ngày hôm sau, cô nói chuyện với bà Ngụy và ông Ngụy, họ có chút lo lắng, Ôn Hinh một mình đến Hỗ Châu có được không?
Ôn Hinh đảm bảo là được, cô cũng không phải lần đầu, hơn nữa đi tàu chỉ mất ba bốn tiếng, không có vấn đề gì.
Tuy đã đi một lần, nhưng lần này cô không mang nhiều đồ đạc, chỉ mang theo quần áo và sách vở, bỏ vào một cái túi.
Có lẽ là bị Diêm ma đầu huấn luyện hơi tàn khốc, bây giờ cô đi một mình cũng rất cẩn thận, cố gắng ăn mặc kín đáo, còn quàng một chiếc khăn nhung mỏng mua ở cửa hàng cảng Hỗ Châu, quàng quanh vai và đầu, che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt.
Dù vậy, vẫn có thể nhìn ra đôi mắt cô long lanh và vầng trán đầy đặn, mịn màng.
Dù trên xe người đi lại tấp nập, cô cũng không hề sợ hãi, không hề run sợ. Cô cảm thấy người thời nay tương đối bảo thủ, thật thà và đáng yêu. Người xấu đi tàu cũng rất ít, nhân viên trên tàu mỗi ngày đều tươi cười, còn chủ động giúp đỡ hành khách mang vác hành lý, họ rất chất phác và chuyên nghiệp, có chuyện gì tìm họ là được.
Cô không mua vé giường nằm, đương nhiên có muốn mua cũng chưa chắc mua được. Ôn Hinh đoán, chắc là phải có giấy chứng nhận của đơn vị mới được mua vé giường nằm, nếu không sao mỗi lần cô hỏi đều không có.
Tuy nhiên, cô cảm thấy một mình đi tàu ghế cứng vẫn an toàn hơn, vì có nhiều người hơn.
Đi tàu mất ba bốn tiếng, cô đọc sách trên xe, nhanh chóng đến nơi. Xuống xe, cô đi tàu điện, xem bản đồ tuyến tàu điện, sau khi đi nhầm hai lần, cuối cùng cô cũng đến được khu vực Tùng Đào Viên.
Lúc này trời đã gần tối, cô xách túi, mặc áo sơ mi hoa nhỏ và quần xanh, đầu quấn khăn quàng cổ màu nâu nhạt, trông giống như sự kết hợp giữa người thành phố và người nhà quê, chính cô cũng suýt nữa không nhịn được mà tự giễu.
Cuối cùng, cô cũng tìm thấy căn biệt thự ba tầng quen thuộc của Diêm ma đầu, Ôn Hinh vui mừng đến mức chân không còn đau nữa, cô nhanh chóng chạy lên, dùng chìa khóa mở cửa.
Bên trong đã được người ta dọn dẹp, mọi thứ vẫn như lần trước cô đến.
Cô ném túi xuống, nhào lên ghế sofa, nằm một lúc, nhìn quanh bốn phía, vẫn là nơi này thoải mái nhất. Cô đứng dậy chạy đến tủ rượu, lấy chai rượu vang đỏ năm 79 uống dở lần trước ra, để lâu không uống sẽ mất ngon. Đành phải rót cho mình nửa ly rồi ngồi nhấm nháp, hương vị đúng là tuyệt vời.
Lúc này, cô cũng lười nấu nướng, trực tiếp mở hệ thống, ép một ly nước ép rau tươi, những thứ này đều đã được trữ sẵn trong hệ thống từ trước, tiện cho cô uống bất cứ lúc nào, đương nhiên, đồ trong hệ thống sẽ không bao giờ bị hỏng.
Uống xong một ly nước ép rau từ hệ thống, cô đã no bụng, chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Thêm tinh dầu thư giãn vào nước, cô ngâm mình trong bồn tắm, sau khi tắm xong, toàn thân ấm áp.
Bước ra, cô lấy bộ đồ ngủ cotton mềm mại, gần giống như áo tắm (yukata) trong thực tế, khoác lên người, thắt đai lưng, eo nhỏ thon gọn, duyên dáng vô cùng.
Lau khô tóc ẩm, Ôn Hinh định bật TV, vừa đọc sách vừa xem TV vừa sấy tóc, đợi tóc khô gần xong thì đi ngủ. Cô đang nằm dài trên sofa, tay cầm sách, vừa liếc chữ, vừa xem tin tức TV nhàm chán.
Đại sảnh yên tĩnh, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, khiến Ôn Hinh giật mình tỉnh ngủ.
Điện thoại ở cạnh TV, cô bước tới, chẳng phải đây là nơi Diêm ma đầu ít khi ở sao? Sao lại lắp điện thoại? Hơn nữa sao lại có người gọi đến?
Cô có nên nghe máy không?
Do dự một hồi, thấy chuông điện thoại cứ reo liên tục, cô đơn giản nhấc máy: "A lô?"
Đối phương im lặng vài giây, rồi mới cất giọng trầm tĩnh: "Sao lâu thế mới nghe máy? Em đang làm gì vậy?"