Editor: Chupachups
--------------
Phòng khách chính là căn phòng nhỏ phía sau chỗ lính gác đứng, có điện thoại. Nếu có người nhà đến thì ở đây gọi điện, người nhà của ai thì người đó sẽ ra đón.
Khi người lính gác quay lại, thấy Ôn Hinh đang đứng ở phòng khách, tươi cười rạng rỡ. Anh ta hơi ngượng ngùng gãi đầu không dám nhìn, đây chính là vợ của đoàn trưởng mà.
Trông thật xinh đẹp, cười lên thật ngọt ngào.
"Đoàn trưởng đang tổ chức huấn luyện, bảo cô đợi ở đây một lát."
"Ồ." Ôn Hinh tỏ vẻ hơi thất vọng, "Anh ấy bận vậy sao, tôi có làm phiền anh ấy không?"
Người lính cao một mét tám, da đen rám nắng, thấy Ôn Hinh đứng một mình ở đó không có ai đón, vẻ mặt thất vọng. Anh ta hơi luống cuống, không biết phải an ủi cô thế nào.
"Không, không phải đâu, huấn luyện xong đoàn trưởng sẽ ra đón cô, nhanh thôi."
Người lính gác này trông cao lớn đen nhẻm, không ngờ nói chuyện lại dịu dàng như vậy. Ôn Hinh không khỏi muốn trêu chọc anh ta, "Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Tôi, tôi mười chín tuổi." Nhìn đôi mắt to tròn long lanh của Ôn Hinh nhìn mình, người lính gác hơi lắp bắp.
"Bằng tuổi tôi, tôi cũng mười chín tuổi." Ôn Hinh cười ngọt ngào với anh ta, mặt dày nói.
"Thì ra cô nhỏ vậy à."
"Tôi trông già lắm sao?"
"À, không không không già, tôi phải đi gác rồi." Người lính gác vội vàng quay lại vị trí, đứng thẳng tắp. Vợ của đoàn trưởng thật đáng sợ, bom đạn anh ta còn không sợ, chỉ sợ phụ nữ như vậy. Chắc chỉ có cô ấy mới có thể làm vợ của đoàn trưởng ma quỷ, chỉ cười một cái thôi cũng khiến anh ta run rẩy cả da đầu, nhưng mà, cô ấy thật sự rất xinh đẹp.
Ôn Hinh đâu dễ dàng bỏ qua cho anh ta, cô không muốn một mình ở phòng khách, buồn chán, cô bước đến bàn của lính gác, nói chuyện với anh ta để giết thời gian.
"Anh gác lâu như vậy, có cô gái nào tìm đoàn trưởng của các anh không?" Ôn Hinh dịu dàng dò hỏi.
"Lính gác chúng tôi luân phiên, mỗi ca chỉ gác hai tiếng thôi." Người lính gác mặt đen nói, vừa nói vừa giữ tư thế ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, nhìn dáng vẻ của anh ta, Ôn Hinh thấy anh ta khá đáng yêu.
"Vậy trong thời gian anh gác, có cô gái nào tìm đoàn trưởng của các anh không?"
Người lính gác mặt đen nghẹn lời, anh ta không biết nên nói có hay không.
"Nói đi chứ?"
"Không có!" Anh ta kiên quyết trả lời: "Chưa từng có người phụ nữ nào đến tìm đoàn trưởng chúng tôi, đoàn trưởng chúng tôi rất giữ mình."
Ôn Hinh "phụt" một tiếng bật cười.
"Anh thật đáng yêu."
...
Bên doanh trại vẫn còn bụi mù trời, Diêm ma đầu nhìn chằm chằm một lúc lâu, vừa liếc mắt nhìn về phía cổng, đã thấy bóng dáng màu đỏ tươi đẹp từ xa, không còn đợi ở phòng khách, mà đang đứng ở bên vọng gác, phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang.
Ánh mắt anh quay trở về đám gà mờ. Bọn họ đã kiệt sức, mồ hôi đầm đìa ướt sũng quần áo, chắc vắt ra được cả vốc nước, nhưng theo huấn luyện của đoàn trưởng ma quỷ, không vắt kiệt giọt sức lực cuối cùng của họ, anh sẽ không bỏ qua, họ cho rằng còn phải chống đỡ đến trước bữa trưa, kết quả không lâu sau, buổi huấn luyện đột kích kết thúc.
Ôn Hinh ở bên kia chán đến suýt nữa moi móc hết bí mật của người lính trẻ.
Diêm ma đầu và chính ủy Diệp đã đi tới, chính ủy từ xa chào Ôn Hinh: "Đồng chí Ôn, đến chơi à, để trưa nay Trạch Dương dẫn cô đến nhà ăn ăn cơm."
Gặp lại chính ủy Diệp, Ôn Hinh hơi ngượng ngùng, "Vâng ạ, tôi chưa ăn cơm ở nhà ăn quân khu bao giờ, không biết đồ ăn thế nào."
"Lần này đến thì nếm thử cho kỹ vào, đảm bảo cô nhớ mãi không quên." Chính ủy Diệp cười ha hả, nói đùa với Diêm Trạch Dương bên cạnh: "Bảo lão Dương ở nhà ăn làm riêng cho người yêu cậu đi, đừng dọa cô ấy, sau này cô ấy còn dám đến nữa không?" Nói xong, anh ta cười rồi đi.
Tất nhiên đó chỉ là nói đùa, ở dã chiến đoàn, khi huấn luyện tiêu hao thể lực lớn, thức ăn phải được đảm bảo. Diêm ma đầu có thể tăng cường huấn luyện, nhưng về mặt thức ăn ở nhà ăn mỗi ngày thì rất nghiêm túc, vào ăn là biết, ngon đến mức người ta ngạc nhiên, lính tráng lúc ăn cơm là hạnh phúc nhất, đều nói là ngon hơn thức ăn ở đơn vị cũ của họ nhiều.
Lính gác vừa thấy đoàn trưởng đến thì đứng thẳng tắp, nhìn không chớp mắt, chào đoàn trưởng.
Diêm ma đầu gật đầu, rồi nhìn Ôn Hinh, mặt không biểu cảm, cũng không cười.
"Đi thôi." Nói xong quay người đi.
Tuy anh thường mặt lạnh nghiêm nghị, nhưng Ôn Hinh vẫn phân biệt được khi nào anh ta giận, khi nào vui, hơn nữa cô cũng từng thấy anh làm mặt xị, nhưng trong mắt vẫn lấp lánh nhìn cô.
Chỉ là giờ đây, Ôn Hinh cảm thấy anh thấy cô không vui lắm, chẳng lẽ không muốn cô đến sao?
Ôn Hinh chạy đến bên cạnh anh, váy đỏ tung bay, lụa mỏng lay động, cô ngước mặt nhìn anh, "Trạch Dương, anh không vui à..." Nói xong định nắm tay anh.
Anh nhìn cô, nói một câu: "Để ý người xung quanh."
Lúc này, từng tốp lính dừng lại chào anh, Diêm ma đầu cũng dừng lại đáp lễ.
Ôn Hinh có chút bối rối.
Doanh trại mới xây dựng, cơ sở vật chất chưa hoàn thiện, còn khá đơn sơ. Phía trước có hai dãy nhà lính đã xây xong, nhà để xe, khu nhà ở gia đình cũng đã xây một tòa nhà ba tầng. Diêm ma đầu dẫn cô đi không phải tòa nhà gia đình, mà là một tòa nhà khác, ký túc xá dành cho cán bộ cấp đại đội trở lên ở.
Diêm ma đầu không nói một lời, bước vào một căn phòng bên phải tầng một, mở cửa.
Ôn Hinh theo sau, hơi buồn bã bước vào. Căn phòng rất đơn giản, chỉ có giường và bàn làm việc. Trên bàn có sách, mọi thứ được sắp xếp rất gọn gàng, chăn gối được gấp vuông vắn như kẻ chỉ, sách vở trên bàn cũng vậy, xếp ngay ngắn từng góc.
Cô đứng đó quay lại nhìn Diêm Trạch Dương. Ở bên ngoài, anh là đoàn trưởng, cô hiểu anh phải giữ gìn hình ảnh. Nhưng sau khi vào phòng, anh lập tức đi đến bàn rót nước.
Rót xong, anh cầm cốc nước đứng đó, không đưa cho cô, cũng không nói gì.
Nỗi ấm ức trong lòng Ôn Hinh trào dâng, mắt cô rưng rưng: "Anh không thích em đến đây sao?" Cô đã đợi rất lâu ở bến xe chỉ để gặp anh một lần, không ngờ anh lại có thái độ như vậy.
Cô cảm thấy vô cùng tủi thân, chẳng lẽ mình đã sai, hiểu lầm ý anh? Vậy cô đi là được, cô khó chịu quay người, định mở cửa ra.
Vừa mới nắm lấy tay nắm cửa, cô đã cảm thấy cánh tay mình bị ai đó nắm chặt, lực đạo mạnh mẽ khiến cô ngã vào một lồ ng ngực cứng rắn mà quen thuộc.
"Đi đâu?" Giọng nói trên đỉnh đầu cứng ngắc.
Ôn Hinh giận dỗi: "Về."
"Từ đây về Hỗ Châu sáu mươi dặm, không có xe thì về kiểu gì?"
"Em có chân, em đi bộ về!" Ôn Hinh cố gắng nói cứng, nhưng khi bị anh kéo vào lòng, cô vẫn không kiềm được nước mắt, vùi mặt vào ngực anh, dụi đầu vào áo quân phục của anh, ôm chặt eo anh, vừa khóc thút thít vừa ấm ức hỏi: "Sao anh lại hung dữ với em, em đợi xe lâu lắm, em chỉ là nhớ anh..."
Ôn Hinh ngay lập tức được ôm chặt.
A, đây là vòng tay ấm áp quen thuộc của anh, khoảnh khắc đó, hai người đứng trong căn phòng nhỏ, tim kề tim, cùng nhau rung động.
Ôn Hinh sống một mình trên đời, trong lòng rất cô đơn, nên cô thích vòng tay của anh, cũng tham luyến sự ấm áp này, nhưng chưa được bao lâu, cô đã bị buông ra.
Khoảng trống lạnh lẽo bao quanh cô, cô vô thức bĩu môi, nước mắt trào ra.
Diêm ma đầu lúc này không còn vẻ lạnh lùng như lúc ở ngoài, anh nhìn cô, giọng khàn khàn hỏi: "Khóc cái gì? Không có anh, em ở trường cũng chơi với mấy bạn nam khác vui vẻ lắm mà? Lúc đó, em để anh ở đâu?" Anh buông cô ra, quay người bước đến bàn, mở ngăn kéo lấy thuốc lá, rồi im lặng bước đến bên cửa sổ, quay lưng lại châm lửa.
Ôn Hinh đang khóc thút thít, nghe xong thì ngớ người, ủa? Sao anh ấy biết mình chơi thân với bạn nam?
Cô lau mắt, bước đến sau lưng anh, vừa tủi thân vừa vui sướng hỏi: "Anh ghen à? Em có làm gì đâu, em với bạn nam chỉ trao đổi bài vở thôi, không có tình cảm gì hết, em chỉ thích mình anh, chỉ yêu mình anh thôi, tối nào em cũng nhớ anh..."
Diêm ma đầu: "..."
"Nếu chỉ là trao đổi bài vở, sao em lại nhận khăn lụa của cậu ta?" Diêm Trạch Dương quay đầu lại, môi mỏng mím chặt, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm chiếc khăn lụa đỏ trên cổ tay cô.
Ôn Hinh: "Khụ khụ khụ..." Cô sặc, nhăn nhó mặt mày.
Anh nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau mới dập tắt điếu thuốc vừa châm, đặt vào gạt tàn.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, ánh mắt nặng nề.
Dù lạnh lùng và âm trầm, anh cũng không thể che giấu được sự dịu dàng ẩn sâu trong lòng. Anh nhìn Ôn Hinh đứng trước mặt mình, "Phụ nữ nhận quà của đàn ông, em không biết có ý nghĩa gì sao? Em còn dám đeo nó trên người?"
"Tháo cái thứ trên cổ tay em ra cho anh!"
Anh nhìn chiếc khăn đỏ chói mắt trên cổ tay Ôn Hinh, người kiêu ngạo như anh, câu sau không nói ra được, đời này của cô, chỉ được dùng đồ của anh, đừng hòng mơ tưởng đến đồ của người đàn ông khác.
----
Đến giờ cơm trưa, chính ủy Diệp định gọi Diêm Trạch Dương, nhưng chưa vào đến nơi đã thấy cảnh tượng "nhức mắt".
Anh ấy thấy gì vậy? Thật là "đau mắt" quá đi!
Anh ấy thấy Diêm ma đầu đang dỗ dành người yêu đang khóc thút thít. Cô gái mặc váy đỏ ngồi trên bàn làm việc của anh, còn anh chàng cao lớn thì đang nửa quỳ gối trên sàn, cầm chân cô ấy xỏ giày.
Ngoài cửa sổ còn có chiếc khăn lụa đỏ treo trên cây.
Tại sao giày lại bị vứt lung tung thế kia?
Chính ủy Diệp ho khan vài tiếng, quay người đi ngay, còn dặn mọi người xung quanh tránh xa, đừng làm phiền đoàn trưởng và người yêu riêng tư.
Anh ta cũng là vì Diêm Trạch Dương thôi, thử nghĩ xem nếu cảnh này bị lính tráng nhìn thấy thì còn uy tín gì nữa?