Editor: Chupachups
--------------
Một đêm triền miên, Ôn Hinh cả người mụ mị như nụ hoa đầu xuân đọng sương, hé nở kiều diễm.
Ôn Hinh ngày càng cảm nhận được, cuốn sách nhỏ Cố Thanh Đồng đưa cho cô không hề tầm thường. Cô càng dùng càng thành thạo, mỗi lần áp dụng phương pháp trong đó, đều cảm nhận rõ rệt sự căng thẳng của Diêm ma đầu.
Cô nàng sắc nữ Ôn Hinh này, đôi khi rất táo bạo trong chuyện ấy, không hề che giấu bản thân, nhưng đôi khi lại lòng dạ bất nhất, miệng nói không muốn, nhưng lòng lại vô cùng thích thú. Không người phụ nữ nào không thích cảm giác đó, bởi đó là cực hạn chưa từng trải nghiệm, cảm giác pháo hoa rực rỡ nổ tung, một lần là nghiện.
Diêm ma đầu vốn là người có khả năng kiềm chế cực tốt, nhưng hễ gặp Ôn Hinh, khả năng tự chủ liền tuột dốc không phanh, hận không thể hòa làm một với cô.
Ôn Hinh cảm nhận được, anh yêu cô đến tận xương tủy, đến cuối cùng vẫn muốn ghì chặt mặt cô, ghé sát tai cô, để cô nghe rõ tiếng thở d ốc của anh.
Mỗi lần nghe giọng anh như vậy, tai Ôn Hinh đều trở nên tê dại, cảm giác chỉ nghe tiếng thôi cũng có thể mang thai.
Sự hòa quyện và thăng hoa cả về thể xác lẫn tinh thần giữa hai người yêu nhau, trải nghiệm vừa hoàn mỹ vừa huyền ảo, khiến hai trái tim càng thêm gắn bó, họ đều biết rõ, đối phương là duy nhất của mình mãi mãi.
Mãi đến rạng sáng, khi Diêm ma đầu không thể không đi, anh mới âu yếm cô một hồi lâu, hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô và thì thầm dặn dò vài điều, rồi mới yên tâm thu dọn đồ đạc vội vã rời đi.
...
Sáng sớm mùa hè, không khí đặc biệt trong lành. Lâm viên Tùng Đào là khu dân cư cao cấp mới xây ở Hỗ Châu. Cây cối rậm rạp, có hoa viên và hồ nước, không ít người già sống ở Tùng Đào đang tản bộ trong hoa viên, vừa nghe tin tức buổi sáng trên radio.
Buổi sáng như vậy, đi dạo trên con đường nhỏ rợp bóng cây trong hoa viên, khiến lòng người thư thái. Chẳng trách nhiều người chen chúc muốn mua nhà ở khu này, tiếc rằng vừa xây xong đã bán hết, thực tế là khi chưa xây xong đã có người đặt mua rồi.
Ôn Hinh ngủ một giấc đến tận hai giờ chiều mới dậy. Cô ngồi trên giường một lúc lâu, mới tỉnh táo hơn, khoác chiếc sơ mi của Diêm Trạch Dương vào, rồi đứng dậy ra mở cửa sổ. Mở cửa sổ, đón ánh nắng chiều, hít một hơi thật sâu, cảm giác thật trong lành, thật ngọt ngào. Trong không khí dường như thoảng hương cỏ cây xanh mát, lại có hương hoa mới nở. Đây mới là thế giới thiên nhiên thuần khiết không ô nhiễm.
Cô nhắm mắt tận hưởng một lúc, rồi thoải mái vươn vai. Lúc này mới quay người dọn dẹp giường.
Chạy vào bếp ăn chút gì đó rồi đi tắm. Soi gương, cô thấy mình vẫn rạng rỡ, sắc mặt hồng hào, da dẻ cực kỳ tốt, như đóa hoa hút đủ dưỡng chất và nước, tỏa ra một lớp sáng bóng mềm mại. Chẳng lẽ yêu đương hòa hợp cả thể xác lẫn tinh thần có thể dưỡng nhan sao?
Cô cảm thấy trạng thái của mình đặc biệt tốt. Lần đầu tiên, khi tỉnh dậy cô gần như không thể ngồi dậy nổi, dung mạo tiều tụy.
Nhưng hiện tại, cô không dám nhìn mình trong gương, quá rạng rỡ, cô sợ người khác nhận ra. Thần thái của người phụ nữ được đàn ông yêu thương, được tình yêu nuôi dưỡng, không thể giấu được.
Cô rửa mặt, vui vẻ dùng mỹ phẩm dưỡng da. Trong phòng tắm, cô vừa thoa vừa hát vu vơ, khi thoa dầu dưỡng thể lên chân, cô cảm nhận làn da mịn màng đến khó tin, nước đọng trên da không chảy xuống thành vệt ướt.
Dù không thoa dầu, da chân cô vẫn có một lớp màng bóng nhẹ. Ôn Hinh sờ đi sờ lại, mịn màng đến mức chính mình cũng thích không buông tay.
Chẳng trách Diêm ma đầu mỗi lần về đều dính lấy cô, thà không ngủ còn thấy chưa đủ.
Ôn Hinh cười khúc khích, người đàn ông này xem như đã hoàn toàn thuộc về cô. Cô mặc chiếc sơ mi trắng của Diêm Trạch Dương để lại làm áo ngủ, từ phòng tắm bước ra, nhớ lại chuyện hoang đường của hai người ở phòng khách hôm qua, mặt cô hơi ửng hồng. Diêm ma đầu thật là kín đáo, bề ngoài nghiêm túc như quân tử, nhưng khi đóng cửa lại... thật có tiền đồ.
Ôn Hinh dù có lãng mạn, cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Lúc đầu cô còn chủ động một chút, sau đó thì gần như không thể chủ động được nữa, chỉ dám hôn hít vuốt v e, cho anh ấy nhìn. Nhưng chỉ vài ngày sau, trình độ của anh đã cao hơn cô hai ba bậc. Có thể nói, lúc đầu quyền chủ động thuộc về cô, nhưng khi anh nhập cuộc, quyền chủ động gần như không còn là chuyện của cô nữa.
Nói cách khác, những kiến thức lý thuyết và các tư thế trong các bộ phim người lớn, cô đều biết. Chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao? Những "kiến thức" này trong thế giới đầy áp lực hiện tại là vô cùng thiếu thốn.
Ôn Hinh thiếu kinh nghiệm thực tế, nhưng kiến thức lý thuyết thì rất phong phú. Nhưng cô chỉ có thể cung cấp kiến thức lý thuyết phong phú đó, còn lại, với khả năng thực hành đáng kinh ngạc của Diêm ma đầu, anh có thể làm được một trăm phần trăm, khiến Ôn Hinh sung sướng đến khóc.
Ôn Hinh không thể so sánh với Diêm ma đầu về việc dọn dẹp. Cô không bẩn, nhưng đồ đạc thì vứt lung tung. Mỗi lần Diêm ma đầu về, đều dọn dẹp cho cô, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, ngay cả chai lọ trong phòng tắm cũng được sắp xếp theo thứ tự từ cao đến thấp.
Chỉ là anh thường xuyên ở doanh trại, không thể về được. Nếu anh ở nhà mỗi ngày, việc nhà cơ bản không cần Ôn Hinh động tay. Anh cũng không ít lần dạy cô, đồ đạc không được vứt lung tung, đồ quan trọng phải để ở vị trí cố định, đồ trong ngăn kéo lấy ra dùng, phải để lại đúng chỗ, không được vứt lung tung.
Ôn Hinh: "..."
Người đàn ông nội vụ "ưu tú" như vậy, cô làm sao có thể câu được vậy nhỉ? Đến giờ cô vẫn còn mơ hồ, đây có lẽ chính là cái gọi là sắc đẹp mê hoặc.
Vào buổi chiều, cô tháo hết vỏ gối và vỏ sofa xuống, sau đó cuộn lại để giặt. Thảm lông cừu cũng được cuộn lại, định mang xuống lầu nhờ người giặt. Xung quanh khu lâm viên có dịch vụ giặt là chuyên nghiệp, sân rộng, có thể giặt được những thứ này. Còn có sàn nhà, bàn ghế ăn, cô dành cả buổi chiều để lau dọn sạch sẽ.
Những ngày tiếp theo, Ôn Hinh gần như vùi mình vào việc ôn tập trong lớp. Kỳ thi đại học chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa. Sau kỳ nghỉ này, các buổi ôn tập sẽ được sắp xếp dày đặc, ít khi được nghỉ. Dù ở thời điểm nào, các thí sinh thi đại học cũng đều khổ sở như vậy, giống hệt như việc học đêm hôm khuya khoắt để thi đại học ở thế giới cũ của Ôn Hinh, có gì thay đổi sao? Không hề! Các bạn học trong lớp ôn tập, nhiều người đã có nền tảng, hoặc đã học trung học, hoặc đã từng thi đại học, có kinh nghiệm, với họ, nội dung trên lớp chỉ là ôn tập lại.
Còn Ôn Hinh thì áp lực hơn một chút, cô tiến bộ chậm hơn, lại phải học lại một số môn, nhưng thành tích của cô vẫn luôn ổn định, mỗi lần thi thử đều tiến lên vài bậc, nên cô Trương vẫn khá hài lòng về cô.
Điều duy nhất cô Trương không hài lòng là cô không có sự nhiệt tình như các bạn học khác. Các bạn học mỗi ngày đến lớp học, ai nấy đều tràn đầy năng lượng, như có sức lực vô tận, ngồi vào bàn học như những miếng bọt biển khô khốc, đôi mắt tò mò đầy khát khao, sáng ngời và tham lam hấp thụ kiến thức thầy cô truyền đạt, như thể những kiến thức đó là cam lộ ngọt ngào.
Nhưng còn cô thì sao?Hàng ngày, cô đều cười tươi rói đến lớp, thỉnh thoảng còn mang đồ ăn tự làm đến cho cô Trương. Cô Trương không ghét cô, nhưng với tư cách là một giáo viên, cách hành xử của cô học sinh này trong lớp là không phù hợp.
Cách ăn mặc của cô ấy là thời thượng nhất lớp, người khác dùng túi vải cũ, cô xách chiếc túi vải bạt có quai đeo đặc biệt bắt mắt, hình vuông có thể đựng nhiều sách vở, khiến mấy bạn nữ trong lớp vừa tan học đã tụ tập quanh cô, ríu rít hỏi mua túi ở đâu, làm như thế nào, dùng vải gì, họ cũng muốn tự làm.
Chẳng bao lâu sau, mấy bạn nữ đó đều mang túi giống hệt đến lớp.Đây là việc ảnh hưởng đến thời gian và thái độ học tập, nhưng cô học sinh này thực sự biết cách cư xử, miệng cũng ngọt ngào, ba ngày hai lần mang đồ ăn đến để trên bàn làm việc của cô Trương.
Dù cô Trương có nghiêm khắc đến đâu, cuối cùng cũng phải nhắm một mắt mở một mắt, cho cô "đặc cách", phụ đạo thêm vài tiết học.Sau đó, bạn của cháu trai cô, chính là người yêu của Ôn Hinh, trực tiếp gọi điện thoại đến, khách sáo hỏi thăm tình hình gần đây của Ôn Hinh ở trường. Cô Trương nghe giọng người ở đầu dây bên kia có vẻ rất trẻ, nhưng nói chuyện lại cực kỳ điềm đạm.
Cô ấy há miệng nửa ngày, không nói ra được điều gì không tốt, nhưng ít nhiều vẫn phải nói một chút, cô ấy nói: "Thành tích của Ôn Hinh rất ổn định, khả năng thi đỗ đại học vẫn rất cao, chỉ là thái độ học tập của em ấy không tích cực bằng các bạn khác. Hiện tại chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, vẫn nên để em ấy tập trung tinh lực vào việc học, chứ không phải vào việc ăn mặc..."
Người ở đầu dây bên kia lắng nghe cô Trương nói xong, mới trịnh trọng nói: "... Yên tâm, sau khi về tôi sẽ nói chuyện với em ấy. Ôn Hinh còn nhỏ tuổi, có chỗ nào không hiểu chuyện, mong cô Trương thông cảm và giúp đỡ em ấy."Cô Trương lập tức đồng ý.
...
Tống Thiến gần đây cuối cùng cũng sống tốt hơn một chút. Sau khi thi đại học, cô ta và bố mẹ của thân thể này coi như đã hoàn toàn trở mặt, họ không cho cô ta một xu sinh hoạt phí nào, cô ta chỉ có thể dựa vào khoản trợ cấp ít ỏi của trường để ăn cơm. Sau đó, để thuận lợi tiếp cận nam chính trong truyện, cô ta lại mượn bạn học hai mươi đồng và một ít phiếu để trả lại cho Ôn Hinh.
Nào ngờ rằng, tiền không có, nam chính cuối cùng cũng không gặp được. Sau đó, cô ta nghiến răng nghiến lợi đến cổng doanh trại của nam chính để chặn đường. Cô ta chặn đường rất nhiều ngày mới gặp được xe của anh ta, lần này cuối cùng cũng thành công.
Nhưng không ngờ rằng, cô ta dựa theo lời thoại trong sách, nói lại y nguyên không sót một chữ, kết quả nam chính chẳng thèm đoái hoài, còn bảo cô ta sau này đừng làm những hành vi khiến người khác khó xử như vậy nữa.
Tống Thiến sao có thể chịu nổi, tâm trạng tụt dốc không phanh. Trở về ký túc xá, bạn học cho vay tiền lại đòi tiền, lúc đó cô ta không một xu dính túi, toàn nhờ một bạn nam học cùng trường thầm mến giúp đỡ, cho cô ta vay ba mươi đồng và một ít phiếu để trả tiền cho bạn cùng phòng.
Trong tay còn dư mười mấy đồng, nhưng đó là tiền vay mượn, người ta muốn rủ cô ta đi chơi, cô ta không thể từ chối, thế là có vài lần cô ta đi chơi với bạn nam đó, dần dần trường học lan truyền tin đồn hai người họ đang hẹn hò.
Đối với Tống Thiến, cô ta chẳng thèm để ý đến những chuyện như vậy, người trong trường này cô ta chẳng ưa ai cả. Nhưng bạn nam đó đưa cho cô ta phiếu cơm và một ít đồ ăn vặt, cô ta nhận. Cô ta thật sự tuyệt vọng với thế giới nghèo nàn đến mức ăn cơm như ăn cám lợn này, chỉ có mấy món đồ ăn vặt đó có thể làm thuốc an ủi.
Nhưng dù tuyệt vọng đến đâu cũng phải sống tiếp. Cô ta cũng nhận ra rằng, tất cả bàn tay vàng mà cô ta đặt cho nữ chính trong truyện đều biến mất sau khi cô ta xuyên không, bởi vì cô ta căn bản không có những kỹ năng mà nữ chính dưới ngòi bút của cô ta có.
Viết nữ chính là tổng tài, chẳng lẽ tác giả cũng là tổng tài sao? Tác giả mà làm được tổng tài thì còn thời gian viết truyện làm gì, toàn là mơ mộng hão huyền thôi.
Là một sinh viên trường nghệ thuật bình thường ở thế giới cũ, cô ta chỉ biết bán manh, trang điểm, livestream, chứ bảo cô ta làm món ăn ngon, may quần áo để kiếm tiền thì cô ta chịu chết.
Gia đình cô ta cũng coi như khá giả, từ nhỏ đã không lo ăn mặc, cô ta cũng lớn lên trong sự nuông chiều của bố mẹ.
Ở thế giới cũ, cô ta có thể ăn đồ ăn ngon, nhưng căn bản không biết nấu nướng, cũng chưa từng vào bếp, mười ngón tay không dính nước.
Quần áo thì cô ta có thể mặc, nhưng khi đến cửa hàng quốc doanh nhìn những tấm vải màu sắc rực rỡ, cô ta liền đau đầu, hoàn toàn không có manh mối, càng không biết vẽ, vẽ không ra kiểu dáng mong muốn, phối không ra màu sắc ưng ý. Cô ta thử mua một ít vải, tìm đến tiệm may để may, thợ may hỏi cô ta may như thế nào, cô ta căn bản không nói được, cuối cùng làm ra quần áo, đủ loại chắp vá, cô ta không dám mặc ra ngoài.
Ở cái thời đại lạc hậu này, những thứ cơ bản nhất có thể kiếm tiền cũng chỉ có ăn, mặc, ở, đi lại. Ăn và mặc cô ấy đều bó tay, hai thứ sau càng không cần phải nói, còn lại là đầu cơ trục lợi. Chợ đen cô ta cũng từng đến, đi vài lần liền biết mình căn bản không làm được.
Những người đầu cơ trục lợi thực sự đều là đàn ông, không chỉ ngồi xổm ở chợ đen, còn thường xuyên đi theo xe hàng đến những nơi khác. Đối với Tống Thiến, điều này gần như không thể.
Sau khi vấp ngã liên tục, tiền bạc tiêu hết, bất đắc dĩ cô ta lại mượn Lưu Phong mười đồng. Lưu Phong cũng dùng mười đồng này để xác định quan hệ yêu đương của họ.
Tống Thiến không thèm để ý, bạn trai thì sao? Chia tay là xong, cô ta cứ nhận lời trước, mượn được tiền rồi tính.
Cuối cùng, cô ta nghĩ đi nghĩ lại, những bàn tay vàng mà cô ta đặt cho nữ chính, bản thân cô ấy không có khả năng thực hiện, cũng không có cách nào khuấy đảo chợ đen, cô ta chỉ có thể làm lại nghề cũ, viết vài mẩu truyện ngắn, gửi cho tạp chí và báo chí, kiếm tiền nhuận bút.
Viết rất nhiều, đợi rất lâu, mười đồng gần tiêu hết, mới có một khoản nhuận bút nhỏ gửi qua bưu điện đến, bên trong có ba đồng.
Tuy không nhiều, nhưng mở đầu tốt đẹp, sau này viết nhiều hơn, mười bài có thể được đăng ba bài, mỗi lần được ba bốn đồng, mười đồng tám đồng, tiền trong tay cô ta dần dần đầy lên.
Đương nhiên, viết mấy tháng, vắt óc suy nghĩ, cũng chỉ tích cóp được mấy chục đồng. Cô ta không trả tiền cho Lưu Phong, mà định bụng khi nào rủng rỉnh sẽ trả.
Thời gian này, giai đoạn khó khăn nhất đã qua, Tống Thiến lấy lại được bình tĩnh, cô ta bắt đầu suy nghĩ về những bước đi của mình trong cuốn sách do chính mình viết, rốt cuộc đã sai ở đâu.
Lúc đầu, cô ta viết cuốn sách này là để kiếm tiền và trút giận, vì Ôn Hinh mà gia đình cô ta mất rất nhiều tiền, bao nhiêu năm tích lũy đều tan thành mây khói, còn nợ nần chồng chất, suýt chút nữa phải bán cả cửa hàng. Cuộc sống của cô ta cũng tụt dốc không phanh. Sau đó, cô ta hạ mình đến xin lỗi Ôn Hinh, muốn cô ấy giúp đỡ gia đình mình, tiết lộ nhà cung cấp hàng hóa, hoặc ký lại hợp đồng, chia năm phần lợi nhuận ở Thành Đô cũng được.
Nhưng Ôn Hinh từ chối thẳng thừng, không chỉ không tiết lộ nhà cung cấp, mà còn không hợp tác với gia đình cô ta nữa.
Dù Tống Thiến có cầu xin thế nào, Ôn Hinh vốn dĩ mềm lòng, lần này lại vô cùng kiên quyết.
Cô ta căm hận trong lòng, mẹ cô ta vì chuyện này mà ốm nặng, phải nằm viện, tiền tiêu vặt của cô ta cũng bị cắt giảm, các lớp học thêm cũng phải dừng lại vì không có tiền đóng học phí.
Thậm chí, cô ta phải đi làm thêm để kiếm tiền tiêu vặt.
Cuối cùng, cô ta bắt đầu viết tiểu thuyết trên mạng. Lúc đầu, cô ta viết để trút giận, cô ta xây dựng nhân vật nữ phụ giống Ôn Hinh, trong bản phác thảo, cô ta viết số phận của nữ phụ cực kỳ thảm hại, vị thành niên đã hư hỏng, yêu người mình thích mà không được đáp lại, bị bố mẹ phản bội, bị người lừa gạt, bị cưỡng h**p, rồi bị bán làm gái m** d*m, cuối cùng chết vì ung thư. Viết xong bản phác thảo, cô ta cảm thấy vô cùng hả hê, trút được cơn giận.
Nhờ chút hả hê đó, cộng thêm truyện sảng văn vô não về nữ chính gây dựng sự nghiệp, cùng với các loại Mary Sue, các kiểu tán tỉnh, cuốn sách của cô ta bất ngờ nổi tiếng.
Tống Thiến bình tĩnh lại, bây giờ nhìn lại, bàn tay vàng mà nữ chính sử dụng sớm nhất và lâu nhất chính là nam chính. Tuy rằng trong bản phác thảo, để nữ phụ Ôn Hinh nếm trải nỗi đau cầu mà không được, cô ta xây dựng nam chính theo hình mẫu người đàn ông mà Ôn Hinh từng nói là thích.
Nhưng Tống Thiến không viết được kiểu nam chính lạnh lùng, bản thân cô ta cũng không thích, nam chính xuất hiện rất ít trong truyện, gần như cưới xong là mỗi người một ngả, sau đó các loại nam phụ xuất hiện, người thì yêu nghiệt, người thì chu đáo, người thì như cún con, đó mới là kiểu nhân vật mà cô ta thích. Nam chính chỉ được nhắc đến khi nhớ tới hoặc cần thiết.
Thái độ không thích đó độc giả cũng nhận ra.
Đó là nam chính có độ hiện diện yếu nhất trong lịch sử.
Nhưng khi Tống Thiến xuyên vào cuốn sách của mình, cô ta mới nhận ra tầm quan trọng của nhân vật nam chính yếu ớt này, đặc biệt là đối với nữ chính, vô cùng quan trọng. Nếu không có anh ta, nữ chính không có tiền, không có thế lực, không thể triển khai kế hoạch kinh doanh của mình, và cũng không thể gặp gỡ các mỹ nam trẻ tuổi.
Đây thực sự là một vòng luẩn quẩn chết tiệt. Tống Thiến càng nghĩ càng không cam tâm. Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng phải đảo ngược tình thế, bởi vì cô ta biết rõ nam chính có bao nhiêu tiền. Với số tiền đó, dù cô ta không thể xây dựng sự nghiệp lớn mạnh như nữ chính trong truyện, cô ta vẫn có thể đầu tư.
Chỉ cần có tiền, cô ta tin rằng trong mười năm tới, cô ta có thể nhân số tiền đó lên gấp nhiều lần.
Nhưng hiện tại, có một vấn đề rất quan trọng, cô ta đã bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ nam chính tốt nhất trong giai đoạn đầu.
Thời gian này, Tống Thiến nhớ lại chuyện cũ, cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Lần thất bại trước, tuy có một phần lỗi của cô ta, nhưng thái độ của Ôn Hinh trong truyện, bây giờ nghĩ lại, cũng rất không phù hợp.
Truy tìm nguồn gốc, vấn đề nằm ở nhân vật nữ phụ. Ôn Hinh trong truyện phải ngoan ngoãn phục tùng nữ chính, tại sao lại có chuyện đoạn tuyệt quan hệ như vậy?
Tống Thiến lại không cam tâm, chạy đến khu quân sự, nhưng từ một cô bảo mẫu trong khu quân sự, cô ta biết được Ôn Hinh đã rời khỏi khu quân sự, không biết đi đâu.
Nam chính nghe nói cũng đã chuyển đi nơi khác. Cô bảo mẫu còn tiết lộ rằng nam chính và Ôn Hinh từng nộp đơn đăng ký kết hôn?
Chuyện này là sao?
Trong truyện, nam chính chắc chắn sẽ không để ý đến Ôn Hinh, anh ta thậm chí rất ghét nữ phụ, nhưng bây giờ cốt truyện lại thay đổi? Nam chính lại nộp đơn đăng ký kết hôn với Ôn Hinh?
Thật khó tin!
Tống Thiến thất thần trở về, nghĩ đi nghĩ lại, cô ta nhớ đến cảnh cuối truyện, khi nữ chính chế giễu nữ phụ đang mắc bệnh ung thư, không chỉ cảm ơn cô ta đã giật dây, mà còn nói rằng không thèm khát nam chính. Khi cô ta ném một tờ tiền trăm cho nữ phụ, cô ta muốn nữ phụ nhìn thấy gương mặt dữ tợn của mình, đại diện cho sự ghen tị và tuyệt vọng.
Vì có thể viết tiểu thuyết, trí tưởng tượng của Tống Thiến rất phong phú, nên cô ta nghĩ ra một ý tưởng đáng sợ.
Chẳng lẽ, Ôn Hinh này...
Là trọng sinh?
. . .
Bước vào tháng bảy, thời tiết bắt đầu nóng nực, mặt trời thiêu đốt mặt đất. Một chiếc xe buýt duy nhất đi đến đơn vị 137, đang lắc lư chạy về phía doanh trại, trên xe có mấy người nhà đến thăm người thân.
Trong đó có một người mặc váy liền áo trắng, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng làm nổi bật ngũ quan.
Người này không ai khác chính là Tống Thiến.
Tống Thiến ngồi cạnh một người phụ nữ cũng trang điểm nhẹ nhàng, cầm chiếc túi da nhỏ đang thịnh hành ở Hỗ Châu năm nay. Hai tiếng đồng hồ trên xe, hai người trò chuyện vài câu.
"Cô cũng đến đơn vị thăm người thân à?"
Tống Thiến hàm súc nói: "Tôi đến tìm một người."
"Tìm ai vậy?" Người phụ nữ kia hỏi.
"Đoàn trưởng đơn vị 137, cô có biết không?" Tống Thiến muốn dò la tin tức, người phụ nữ này nói rằng mình đến đây nhiều lần.
"Cô cũng tìm đoàn trưởng Diêm à?" Người phụ nữ kia lập tức đánh giá cô từ trên xuống dưới.
"Lần trước đến là người yêu của đoàn trưởng Diêm, cô là ai của anh ấy?"
"Người yêu?" Tống Thiến lập tức bỏ qua câu hỏi của người phụ nữ kia, chỉ chú ý đến hai chữ "người yêu".
"Đúng vậy, chuyện đoàn trưởng Diêm có người yêu ở đơn vị này ai cũng biết." Người phụ nữ kia nói với Tống Thiến, thấy sắc mặt cô ta không được tốt.
"Vậy cô có biết, người yêu anh ấy tên gì không?"
Người phụ nữ kia nghĩ ngợi, lần trước cùng ăn cơm ở nhà ăn, hình như có nhắc tên, à, cô ấy nhớ ra rồi, "Họ Ôn, tên là Ôn Hinh."
Tống Thiến nghe thấy cái tên này, nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên là cô ta!
Tống Thiến biết nam chính chuyển đi đâu, nhưng viết thì một chuyện, thực tế xuyên vào sách, cô ta không thể nhớ hết mặt mũi và tên tuổi nhân vật, huống chi là mấy cái địa danh cô ta bịa ra.
May mà cô ta biết tên và địa điểm của doanh trại này, hỏi thăm đường đi, tối ngủ ở nhà khách, tìm hai ngày mới bắt được chuyến xe này.
Cô ta muốn xoay chuyển cốt truyện, nhất định phải tìm cách khác.
Cô ta sờ mấy lá thư trong túi, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh. Trọng sinh thì sao? Chỉ cần ta đưa mấy lá thư này cho nam chính.
Nữ phụ có trọng sinh trăm lần cũng vô dụng.
Vì Ôn Hinh là loại con gái hư hỏng, mười sáu tuổi đã quan hệ với đàn ông. Trong truyện, nữ chính là bạn thân của nữ phụ, không chuyện gì không nói, nữ phụ chuyện gì cũng kể cho cô ta.
Đương nhiên là có viết thư cho cô ta, tuy viết rất mơ hồ, nhưng giữa dòng thư đều tràn ngập hình bóng người bạn trai kia, viết về việc người bạn trai kia ngày nào cũng đưa cô ta về nhà, có khi viết đến nửa trang giấy. Những lá thư này, sau khi nữ chính vào đại học vẫn giữ lại không vứt đi, cô ta vừa hay lấy được để đưa cho nam chính.
Nữ phụ muốn leo lên vị trí chính thất, nằm mơ đi!
Chỉ cần nam chính đọc thư, rồi điều tra ra chuyện quá khứ bê bối của cô ta, ha hả, đăng ký kết hôn thì sao? Nam chính sẽ không đời nào muốn một người phụ nữ có quá khứ ghê tởm như vậy.
Nghĩ đến vẻ mặt tức giận và tuyệt vọng của Ôn Hinh, tâm trạng bị đè nén của Tống Thiến từ khi đến thế giới này cuối cùng cũng thoải mái hơn.
Xe buýt chạy thẳng đến doanh trại.
Vì hầu hết đều là người nhà đến thăm, nên từ khi khu nhà ở cho người nhà được xây dựng, số lượng người đến thăm ngày càng nhiều.
Đến lượt Tống Thiến, người lính gác cổng nói: "Mời vào phòng khách nói rõ người cô muốn tìm."
Người lính gác ở phòng tiếp đón nhìn Tống Thiến, "Cô muốn tìm ai?"
"Tôi tìm đoàn trưởng Diêm, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh ấy, xin anh chuyển lời giúp."
Khi nhận được thông báo, Diêm ma đầu đang ở thao trường bắn bia xem lính tập luyện, nghe người lính truyền lời, anh khẽ nhíu mày, "Nữ? Tên gì?"
"Cô ấy nói tên là Tống Thiến, có chuyện quan trọng muốn tìm đoàn trưởng."
Tống Thiến? Trí nhớ của Diêm ma đầu rất tốt, anh nhanh chóng nhớ ra, người này là bạn của Ôn Hinh, cô sinh viên đã chặn xe anh ở khu quân sự, cô ấy đang học ở Kinh Đô, sao lại đến đây? Vì sao muốn tìm anh? Có chuyện quan trọng gì? Chẳng lẽ liên quan đến Ôn Hinh?
Diêm ma đầu bình tĩnh nói: "Anh đưa cô ấy vào phòng khách, lát nữa tôi qua."
"Vâng!"
Sau khi ba lượt tập bắn bia kết thúc, Diêm ma đầu vào phòng tiếp đón, nhìn thấy Tống Thiến, anh nhìn người lính gác bên cạnh, người lính gác chào rồi rời đi.
"Cô là Tống Thiến? Tìm tôi có việc gì?" Diêm ma đầu nghiêm túc hỏi.
Khi viết về nam chính, Tống Thiến miêu tả theo những đặc điểm mà Ôn Hinh đã nói, nên cô ta không biết người đó ngoài đời sẽ như thế nào. Lần trước cô ta chỉ vội vàng nhìn thoáng qua trong xe, bây giờ nhìn thấy nam chính, Tống Thiến có chút xao động.
Hiện tại Tống Thiến và nam chính không có liên hệ trực tiếp, cũng không có tình cũ.
Nên cô ta chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề: "Đoàn trưởng Diêm, chắc anh biết, tôi và Ôn Hinh từng là bạn thân nhất. Cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng sau đó chúng tôi bất hòa, tôi đã trả lại tiền và phiếu mà cô ấy đã giúp tôi. Tôi nghĩ không chừng, người nào không biết còn cho rằng tôi đỗ đại học liền quay lại làm kẻ tiểu nhân vong ơn bội nghĩa. Thực ra không phải như vậy, sở dĩ tôi không làm bạn với Ôn Hinh nữa là vì tôi không ưa nhân phẩm của cô ấy." Nói xong, cô ta lấy ba lá thư từ trong túi ra đưa cho Diêm đoàn trưởng.
Ánh mắt sắc bén của Diêm ma đầu nhìn cô ta một cái, rồi nhận lấy.
"Đây là những lá thư mà cô ấy viết cho tôi trước đây, anh đọc sẽ hiểu rõ con người cô ấy. Năm mười sáu tuổi, cô ấy đã qua lại với một bạn nam cùng lớp, luôn tơ tưởng đến cậu ta, tình cảm sâu đậm. Sau này, khi làm bảo mẫu, cô ấy còn viết thư cho tôi, nói rằng mẹ cô ấy ép cô ấy quyến rũ con trai nhà chủ, nhưng cô ấy không muốn, cô ấy có người trong lòng, cô ấy vẫn luôn nhớ đến cậu bạn kia..."
Tống Thiến nói rất nhanh, mạch lạc rõ ràng, cô ta muốn đánh một đòn chí mạng, nhắm thẳng vào hồng tâm. Cô ta không còn quan tâm đ ến ấn tượng của mình trong mắt nam chính, vì mục tiêu chính của cô ta là chia rẽ nam chính và nữ phụ.
Chỉ khi nam chính và Ôn Hinh chia tay, cô ta mới có một tia cơ hội, nếu không, cô ta sẽ không có cơ hội tiếp cận nam chính.
Cuối cùng, cô ta nói: "Diêm đoàn trưởng, có lẽ tôi đã xen vào chuyện người khác, nhưng nếu tôi không nói ra, lương tâm tôi sẽ bất an. Ôn Hinh đã làm chuyện sai trái mà giấu anh, điều này không công bằng với anh."
Tống Thiến nói xong, cảm thấy cái nóng bức của mùa hè bỗng dưng biến mất, phòng khách trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt u ám của Diêm ma đầu nhìn cô ta, sau một khắc im lặng, anh ta mở miệng: "Cô là Tống Thiến đúng không? Cô rất giỏi."
Anh ta cầm những lá thư trong tay, ánh mắt lạnh lẽo. Anh ta bình tĩnh nói: "Tôi đã nghe cô nói, tôi sẽ đọc thư, tôi sẽ xử lý chuyện này, cô có thể về rồi." Nói xong, anh ta quay người rời đi.
Tống Thiến vội vàng gọi anh ta lại: "Diêm đoàn trưởng, anh có thể cho tôi địa chỉ được không? Sau này tôi còn có thể viết thư cho anh."
Diêm ma đầu chậm rãi quay lại, nhìn cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng nếu nhìn kỹ, nụ cười không đến đáy mắt.
Tống Thiến nghe thấy anh nói nhẹ nhàng, "Được."
...
Ngày thi đại học càng đến gần, Ôn Hinh suốt ngày ôn tập. Cô có kế hoạch học tập rõ ràng, môn văn phải tăng cường phần Ngữ Văn, vì nhiều nội dung khác biệt so với thế giới trước của cô; môn Lịch Sử chỉ có thể học thuộc lòng, cô dùng "cây thời gian" để ghi lại các sự kiện quan trọng và từ khóa, liên tục ôn tập để ghi nhớ; còn môn Địa Lý và Chính Trị, cô học thuộc lòng các thuật ngữ. Các môn khác Ôn Hinh không quá lo lắng.
So với Ôn Hinh, mọi người khác đều căng thẳng hơn, không khí lớp ôn tập rất nặng nề.
Năm ngày trước kỳ thi, Ôn Hinh nhận được thẻ dự thi.
Sau ba ngày thi từ 7 đến 9 tháng 7, các bạn học lớp ôn tập lại tụ tập, bàn tán về kết quả của mình.
Dự đoán điểm chuẩn năm nay, nếu đề khó thì điểm sẽ thấp, nếu đề dễ thì điểm có thể cao hơn năm trước, mọi người đều lo lắng, ai thi không tốt thì mặt mày ủ rũ.
Chỉ có Ôn Hinh là vô tư, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.
Sau khi chào tạm biệt mấy bạn nữ ở cổng trường, bạn nam ngồi sau cô trong lớp bất ngờ xuất hiện và gọi cô lại.
Ôn Hinh thấy là cậu ấy thì cười nói: "Ồ, là cậu à." Trước đây, Diêm ma đầu từng ghen tuông vì chuyện cậu ấy tặng khăn quàng cổ cho cô, nên Ôn Hinh rất chú ý, cô cũng vô tình tiết lộ chuyện mình có người yêu trong lớp.
Quả nhiên, sau đó cậu ấy không còn thường xuyên hỏi bài nữa, thỉnh thoảng có hỏi nhưng không còn nhiều cơ hội nói chuyện riêng.
"Ôn Hinh." Cậu bạn nam khá cao nhưng gầy, có lẽ do mệt mỏi trong thời gian ôn thi nên hai má hóp lại, trông hơi đáng thương. Gia đình cậu ấy không khá giả, đại học là hy vọng duy nhất của cậu ấy, cậu ấy đã dốc hết sức vào việc học, cả lớp chỉ có cậu ấy là chăm chỉ nhất. Ôn Hinh rất đồng cảm và hy vọng cậu ấy thành công, thay đổi tương lai, vì người nỗ lực sẽ không mãi lận đận.
"Cảm ơn cậu, nếu tớ thi đỗ đại học, có phần công lao của cậu." Cậu ấy thành khẩn nói.
"Cậu nói vậy tớ không dám nhận đâu, đó đều là thành quả nỗ lực của cậu."
"Dù sao cũng phải cảm ơn cậu, sau này không biết chúng ta còn gặp lại không, cái này cho cậu." Cậu bạn nam vẻ mặt buồn bã, đưa cho cô một thứ, "Tạm biệt." Nói xong cậu ấy cúi đầu bước nhanh rời đi.
"Ơ, chờ chút đã, đây là cái gì vậy?" Ôn Hinh định đuổi theo, Diêm ma đầu của cô không cho cô nhận đồ của người đàn ông khác, cô đã hứa rồi, sao mà... Là một lá thư?
Cô đang do dự có nên đuổi theo trả lại cho cậu ấy không.
Cô liền nghe thấy giọng nói ma quỷ từ phía sau vang lên, "Ôn Hinh."
Cô giật mình sợ hãi, quay đầu lại thì thấy Diêm ma đầu không biết từ lúc nào đã lái xe đến cổng trường, đang đứng cạnh cửa xe, đóng sầm cửa xe, sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, và thứ đồ trong tay cô.
Ôn Hinh sợ hãi lập tức giấu lá thư ra sau lưng.