Editor: Chupachups
--------------
Ôn Hinh nghe thấy tiếng gõ cửa sổ thì sợ muốn chết, cả người co rúm trong chăn, tim đập thình thịch.
Đêm hôm khuya khoắt thế này, là người hay là ma?
Lúc cô đang sợ hãi không dám hé răng, người đứng ngoài cửa sổ hạ giọng nói: "Là anh, mở cửa ra."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tim Ôn Hinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cô nhanh chóng bò xuống giường, thậm chí quên mất mình đã chạy ra mở cửa như thế nào. Vừa mở cửa ra, nhìn thấy người quen thuộc, trong lòng cô trào dâng muốn mắng anh một trận, nhưng cuối cùng lại không kìm được mà nhào vào lòng anh. Cô thực sự rất sợ, chỉ có vòng tay của anh mới có thể xoa dịu cô.
Ngoài cửa, anh mặc quân phục, dáng người cao lớn, mang theo khí lạnh. Thấy cô tóc tai rũ rượi, mặt mũi trắng bệch vì sợ hãi lao vào lòng mình, anh không chút do dự ôm chặt lấy cô.
Trong đêm tĩnh mịch, ánh sáng mờ ảo từ phòng ngủ hắt ra qua cánh cửa hé mở, hai người đứng ở cửa, ôm chặt lấy nhau, không ai muốn buông đối phương ra. Những giận dỗi, hờn dỗi, khó chịu, thử thách trước đó, trong khoảnh khắc này, đều trở nên nhỏ bé trong lòng hai người yêu nhau.
Chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột cùng, sự an tâm tuyệt đối khi được anh ôm vào lòng, và sự nhẹ nhõm khi thấy cô bình an vô sự.
Diêm ma đầu đã lâu không ôm cô như vậy. Người trong lòng mảnh mai và mềm mại, dựa dẫm nhưng yếu ớt, là cô gái thuộc về anh, h@m muốn bảo vệ của Diêm ma đầu bị khơi dậy hoàn toàn.
Anh một tay bế bổng cô lên, sau đó quay đầu nhìn sân, vào nhà rồi đóng cửa lại.
Trước đây, vì những lời nói của Tống Thiến về sự thật, anh đã từng nghi ngờ, điều tra, xác minh và đau khổ. Nhưng nếu thế giới này thực sự là không gian hư cấu dưới ngòi bút của người phụ nữ kia, thì tại sao cô ấy lại phải chịu kết cục như bây giờ trong chính cuốn sách của mình?
Việc người từ thế giới thực có thể xuyên vào đây, có phải chứng minh rằng nơi này đã là một thế giới có thật?
Việc anh yêu Ôn Hinh và thay đổi cốt truyện gốc, có phải cũng chứng minh rằng anh không còn là nhân vật trong sách nữa, mà là một người "thật" tồn tại?
Nếu mọi thứ đều có thể thay đổi, vậy thì đây có còn là một cuốn sách được định sẵn số phận? Không, đây đã là một thế giới mới.
Trong khoảnh khắc anh suy nghĩ thấu đáo, cơ thể như được tiếp thêm sinh lực, như được tái sinh. Cuốn sổ tay gần như hủy hoại ý chí của anh, nếu anh có thể chấp nhận, đối mặt một cách lý trí, thì tất cả thông tin trên đó đều có thể trở thành cơ hội vô hình.
Anh đóng cửa lại, hai tay ôm chặt lấy cô. Giờ phút này, anh yêu người phụ nữ trong lòng, yêu đến mức muốn hòa tan cô vào máu thịt của mình, vĩnh viễn không rời xa.
Anh yêu cô, nhưng anh không thể nói thành lời, chỉ có thể đặt những nụ hôn lên trán và đỉnh đầu cô, khi cô đang ôm chặt lấy anh.
Tình cảm dịu dàng và ý mật, trái tim hai người đập thình thịch, dù ôm nhau thật lâu cũng không cảm thấy chán, chỉ cảm thấy tình yêu trong lòng mỗi người muốn trào ra khỏi lồ ng ngực.
Diêm ma đầu không giỏi nói lời ngọt ngào, nửa ngày mới mở miệng, lời nói ra cũng chỉ là thấp giọng trách mắng cô, trong giọng nói còn lộ ra sự mềm mại và bất đắc dĩ: "...Giờ mới biết sợ à? Hừ? Tự mình chạy đi mua nhà, cũng không tìm hiểu kỹ càng, em có biết căn nhà này có vấn đề gì không mà dám mua? Muốn mua cũng được, sao không bàn bạc với anh một tiếng? Gọi điện cho anh, em muốn bao nhiêu căn anh cũng mua cho em."
Diêm Trạch Dương tuy luôn ở trong quân đội, nhưng Ôn Hinh từ trước đến nay đều ở dưới mí mắt anh. Vừa rời xa anh, anh liền bất an trong lòng, nhất là bây giờ lại cãi nhau, không ai biết anh hoảng loạn thế nào, lúc nào cũng sợ cô ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, anh không thể chăm sóc được.
Trước đây, cô còn thường gọi điện cho anh, anh gọi lại, cô cũng nhanh chóng bắt máy. Nhưng bây giờ, dù anh gọi về nhà thế nào cũng không ai nghe máy. Vì vậy, anh chỉ có thể nhờ bạn bè bên cạnh chăm sóc cô nhiều hơn, có chuyện gì khó xử thì giúp cô giải quyết.
Khi bạn bè gọi điện nói với anh, cô đã mua nhà ở phòng quản lý nhà đất Đại học Hỗ Châu, anh lập tức tìm người điều tra.
Kết quả, căn nhà cô mua thực sự có vấn đề. May mắn anh biết sớm, nhờ bạn bè giúp giải quyết. Anh bận xong cuộc diễn tập ở đơn vị, liền vội vàng trở về.
Lúc vào, sợ có người nhìn thấy anh gõ cửa lớn buổi tối, anh chỉ có thể trèo tường vào. Việc trèo tường cao đối với Diêm ma đầu mà nói, không thành vấn đề, chỉ cần tay bám được tường là có thể mượn lực trèo lên ngay. Nhưng Diêm ma đầu chưa bao giờ làm chuyện lén lút như vậy, nếu không phải vì Ôn Hinh...
Anh mặc quân phục, nửa đêm không vào cửa chính mà lại trèo tường, nếu bị người ta nhìn thấy thì sao đây?
Vốn dĩ trong lòng anh có chút tức giận, nhưng khi thấy cô sợ hãi, rúc vào lòng mình như một đứa trẻ, anh lại mềm lòng, trái tim sắt đá đã sớm tan chảy.
Cứ để cô muốn làm gì thì làm.
Ôn Hinh ban nãy thực sự rất sợ, nhưng khi được ôm, cô tìm lại được cảm giác an toàn, liền không còn sợ nữa. Nghe Diêm Trạch Dương nói vậy, cô lại không vui, cố ý tranh luận để chọc tức anh: "Nếu anh không đến, em mới không sợ đâu. Anh không có việc gì mà gõ cửa sổ em làm gì, có cửa lớn mà không gõ, anh lại trèo tường vào, còn gõ cửa sổ em, dọa em tim đập thình thịch, có phải anh muốn dọa em chết để thừa kế bất động sản của em không?"
Thừa kế bất động sản của cô? Người phụ nữ này, cái gì cũng dám nói, mấy thứ bất động sản cỏn con của cô, anh còn chẳng thèm liếc mắt.
Sắc mặt Diêm ma đầu không được tốt lắm, "Anh không gõ cửa sổ em, chẳng lẽ để anh gõ cửa lớn nhà em vào ban đêm, em có thấy để người khác nhìn thấy có hay không?" Anh là một quân nhân, đến thăm người yêu, còn phải trèo tường, như kẻ trộm đi do thám địa hình, mặt mũi xán lạn của anh mới khó coi chứ.
Vừa rồi còn tình cảm mặn nồng, lúc này hai người đã cãi nhau, Diêm ma đầu quen thói dạy dỗ người khác, Ôn Hinh có chỗ nào không đúng, anh lại muốn dạy dỗ cô. Ôn Hinh lúc nào tính tình tốt thì còn nghe một chút, lúc không vui thì chuyên môn chống đối anh, một người cứng rắn, một người mềm dẻo.
"Còn cái bất động sản này của em, mua với giá một nghìn hai tệ, em thấy rẻ lắm phải không? Em có biết chủ cũ nợ bao nhiêu nợ nần không? Họ có còn chủ nợ không? Em đã dám dọn vào ở rồi?" Sắc mặt Diêm ma đầu tiều tụy, nhưng không cản trở việc anh dạy dỗ người yêu. Mấy ngày nay anh không được khỏe, nhưng hễ nhìn thấy Ôn Hinh là anh lại thấy khá hơn. Chỉ là về nhà không thấy bóng dáng cô đâu, đồ đạc trong nhà cô đã mang đi hết.
Nhìn lại căn nhà này, đồ đạc đều được treo lên, lòng Diêm ma đầu lạnh ngắt, lạnh đến tận xương tủy. Chẳng lẽ anh không nên tức giận sao?
Anh một đường tìm đến, vừa tức giận, vừa lo lắng.
"Kệ anh ta nợ bao nhiêu nợ nần, giờ nhà anh ta bán cho em rồi, là của em, đòi nợ thì tìm anh ta mà đòi, liên quan gì đến em." Ôn Hinh bị anh nói vậy, lòng cũng hơi bất an. Đúng là Trần Văn Đức có nợ nần, nhưng cô không biết bao nhiêu, cô cũng không nghĩ sâu xa, dù sao cô chỉ mua nhà của người ta thôi, có bao nhiêu nợ nần cũng không tìm đến cô được.
Quả thật, Diêm ma đầu nói vậy cũng có lý. Nếu chủ nợ của chủ nhà cũ tìm đến thì sao? Dù cô có lý, nhưng cô đơn thân độc mã, lại ở một mình nơi đây, không có ai giúp đỡ. Nếu bị chặn trong nhà, lúc đó cũng không có ai giúp đỡ.
Sơ suất quá! Sao cô lại không nghĩ đến điều này, vội vàng chuyển vào như vậy thật sơ suất, đáng lẽ phải quan sát kỹ lưỡng hơn, bị sự vui mừng khi mua được nhà làm cho mờ mắt rồi.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn không chịu thua Diêm ma đầu, miệng vẫn còn chống đối anh.
"Không liên quan đến em?" Anh hừ một tiếng, "Trần Văn Đức nợ nần với hạng người nào, em rõ không? Đã tìm hiểu chưa? Nếu hắn không trả nợ, căn nhà này sẽ là tài sản thế chấp của hắn, bọn chúng đã sớm nhắm đến căn nhà này. Bây giờ bị em mua rồi, người mua lại là phụ nữ, em nghĩ bọn chúng sẽ từ bỏ sao? Không tìm được Trần Văn Đức, bọn chúng có thể tìm người mua nhà mới không? Ôn Hinh, đàn ông trong bóng tối muốn lấy đồ trong tay phụ nữ, có khó không? Nếu bọn chúng hủy hoại danh tiếng của em thì sao? Bọn chúng chỉ cần ra tay tàn nhẫn, có rất nhiều cách đối phó em, em có biết không?" Dù sao cô còn phải học ở đây.
Thực ra, vào ngày thứ ba cô mua nhà, đã có người biết chuyện, đang định kéo người đến tìm cô, nhưng sau đó được bạn của Diêm Trạch Dương biết chuyện, âm thầm giúp đỡ giải quyết.
Nếu không, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ nghĩ đến việc cô bị một đám đàn ông chặn trong nhà, lòng anh nóng như lửa đốt. Anh không biết lúc đó mình có giết người không, nhưng anh quyết tâm phải bảo vệ cô thật tốt, muốn cô cả đời không phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Ôn Hinh bị những lời anh nói dọa sợ, trong lòng cũng đang suy nghĩ nhanh chóng. Có lẽ ấn tượng về thời đại này trong cô quá thuần phác, cô chưa bao giờ nghĩ đến những vấn đề như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, anh nói không phải không có lý. Lúc mua nhà, cô chỉ biết vui mừng, không ngờ căn nhà lại có những phiền phức như vậy. Cô có chút sợ hãi, chủ yếu là ở đây không có điện thoại, nếu bị người ta chặn cửa, cô cũng không biết tìm ai, công an thì "nước xa không cứu được lửa gần".
Có thể trong lòng cô thừa nhận anh nói đúng, nhưng cô không cam lòng bị anh dạy dỗ. Chuyện này cô cãi không lại, nhưng có những chuyện khác có thể chọc vào tim anh mà. Nếu anh dạy dỗ cô mà cô không vui, thì cô sẽ chọc tức anh. Cô nói: "Em không phải là người yêu của anh, không cần anh xen vào chuyện của em." Nói xong, cô cố gắng vùng vẫy khỏi vòng tay anh, không cho anh ôm.
"Ai nói em không phải người yêu của anh? Em là của anh! Cả đời này là của anh! Mãi mãi là của anh!" Diêm ma đầu tức nhất là khi cô động một chút là phủi sạch quan hệ. Có thể phủi sạch sao? Làm sao có thể phủi sạch? Nhất định phải cho cô biết, cô là của anh, trước kia là, bây giờ là, sau này cũng vậy!
"Em là của em, không phải của anh, buông ra, đồ xấu xa! Đây là nhà của em, không phải của anh, anh xâm phạm gia cư bất hợp pháp, anh ra ngoài!" Ôn Hinh nói lý lẽ hùng hồn đuổi anh đi, kéo anh, muốn đẩy anh ra khỏi nhà mình.
Lòng Diêm ma đầu như lửa đốt. Anh khó khăn lắm mới về một chuyến, không thấy cô thì lòng anh lo lắng biết bao, một người đàn ông cả miệng sưng phồng rộp, chỉ vì một người phụ nữ như vậy. Kết quả, lòng tốt của anh đổi lại là việc cô đuổi anh ra ngoài.
Cô sau này sẽ là vợ anh, là mẹ của các con anh, cô ở đâu thì nhà anh ở đó, anh đi đâu được chứ?
Anh mặc kệ quân phục bị cô kéo xộc xệch, rồi đưa tay ôm chặt lấy cô, cúi đầu hung hăng chặn lấy cái miệng nhỏ cứ nói ra những lời làm anh đau lòng kia.
Hương thơm ngọt ngào từ môi răng người phụ nữ anh yêu lập tức tràn vào khoang mũi, thật thơm, thật ngọt.
Anh thật sự như thể đã lâu lắm rồi không được nếm trải, giờ phút này, nỗi nhớ nhung trào dâng, anh thực sự muốn hòa làm một với cô.
Ôn Hinh khẽ đẩy anh ra hai cái, anh liền lập tức luồn lưỡi vào, quấn quýt lấy cô.
Khoảnh khắc ấy, như thể những u uất, áp lực nghẹn ứ trong lòng bấy lâu nay, trong nháy mắt tìm được lối thoát. Người trước mắt, là tình yêu và hy vọng trong lòng anh, khiến anh vẫn còn biết yêu, vẫn còn người để yêu.
Ôn Hinh ban đầu còn giãy giụa, nắm chặt tay đấm anh, nhưng dần dần bị anh nắm chặt tay, kéo cánh tay cô vòng qua cổ anh. Anh nhẹ nhàng vuốt v e bờ vai trần mịn màng của cô, hơi thở gấp gáp của anh phả vào miệng cô. Dưới sự vồ vập của anh, cô đã mềm nhũn cả người. Cô làm sao có thể không nhớ anh chứ, đã nhớ anh từ lâu rồi.
Hai người hôn nhau đến nghẹt thở, rồi anh bế thốc cô lên, vừa đi vừa tiến vào phòng ngủ xa lạ nhưng ánh đèn hồng nhạt ấm áp, đặt cô lên chiếc giường lớn màu hồng.
Họ đã hơn một tháng không ở bên nhau, chỉ một nụ hôn thôi cũng như lửa gần rơm. Anh chỉ muốn yêu cô, ôm chặt lấy cô. Việc cô đáp lại chính là chứng minh cô cũng yêu anh, cô là của anh, cả thân xác lẫn tâm hồn đều thuộc về anh, như vậy mới khiến anh yên tâm, khiến anh yên tâm trở về đơn vị, yên tâm vượt qua những đêm không có cô.
Ai nói đàn ông không cần cảm giác an toàn, anh vô cùng cần, nhất là với người phụ nữ lúc nào cũng muốn rời xa anh. Nghĩ đến việc cô sắp vào đại học, anh lo lắng muốn chết, nhưng anh không thể nói ra, chỉ có thể hết lần này đến lần khác chứng minh, chứng minh cô đang ở trong vòng tay anh, là người phụ nữ của anh.
Khi Diêm ma đầu đ*ng t*nh, anh chăm chú nhìn cô, cúi đầu không ngừng hôn môi cô, hôn người con gái dưới thân đã sớm ý loạn thần mê, dụ dỗ cô hé mở đôi môi nhỏ nhắn để anh m út mát chiếc lưỡi hồng. Anh vừa hôn vừa ra sức tấn công.
Sau nửa đêm, anh ôm cô, không ngủ, mắt nhìn ánh đèn mờ ảo trên trần nhà, ánh sáng sợi vonfram trắng lóa mắt. Khuỷu tay anh đặt trên má hồng hào của Ôn Hinh, cô đang ngủ say không lo không nghĩ.
Anh đột nhiên nghiêng người, đè cô xuống dưới thân.
Ôn Hinh đang ngủ ngon, bị đánh thức, không tình nguyện r3n rỉ hai tiếng, dùng tiếng khóc hừ hừ để thể hiện tâm trạng không vui, kết quả lại bị người đàn ông hôn lên môi một cách dịu dàng, như một sự trấn an và khao khát. Khi cô đã thoải mái và yên tĩnh lại, anh khát khao thì thầm bên tai cô: "Sinh cho anh một đứa con đi, trai hay gái anh đều thích, chỉ cần là em sinh..."
Không đợi người còn mơ màng trả lời, anh đã đặt tay cô l3n đỉnh đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, vuốt v e má cô, thở d ốc nhắm mắt lại, tiếp tục cuồng phong bão táp.