Hạ Dương không phải kẻ ngốc, dù bên ngoài cậu đã kiên quyết nói với Brandon rằng mình sẽ đứng về phía Thẩm Độ Hàn, nhưng sau khi về nhà, cậu vẫn không kìm được mà xem hết tất cả những tài liệu Brandon đã đưa cho mình.
Và càng xem nhiều, sự nghi ngờ của cậu đối với vị đại mỹ nhân yếu ớt xinh đẹp nhà mình lại càng lớn...
Không phải cậu không tin Thẩm Độ Hàn, mà là khi kết hợp nhiều chuyện lại với nhau, lúc trước cậu không nghĩ theo hướng này thì còn đỡ, nhưng một khi liên tưởng đến những sự trùng hợp và điểm đáng ngờ trong đó lại càng ngày càng nhiều.
Nhưng Hạ Dương dù đã nảy sinh lòng nghi ngờ, lại không lợi dụng quyền thế trong tay mình để điều tra chuyện này...
Mà là khi Thẩm Độ Hàn trở về vào buổi tối, trực tiếp ném chồng tài liệu đó trước mặt Thẩm Độ Hàn: "... Mấy thứ này là Brandon đưa cho em, em nghĩ anh nên cho em một lời giải thích."
Brandon đã trao đồ vật vào tay cậu trước mặt nhiều người như vậy, không chỉ một người nhìn thấy, Hạ Dương biết rõ, với khả năng nhìn thấu mọi động thái của Đế Tinh của vị đại bí thư trưởng Thẩm Độ Hàn này, cùng với mạng lưới quan hệ phức tạp trong quân đội, hắn không thể nào không biết chút tin tức nào.
Đã như vậy, so với việc quanh co lòng vòng lén lút điều tra chuyện này sau lưng Thẩm Độ Hàn, Hạ Dương, người xưa nay vốn thích đánh thẳng thắn, cảm thấy thà mở toang mọi chuyện còn hơn.
Bất kể là thật hay giả, đều để tránh ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.
Thẩm Độ Hàn vừa vào cửa, liền sửng sốt trong chớp mắt, ngay sau đó sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, theo bản năng liền định giải thích: "... Tiểu Dương, anh..."
Hắn vốn dĩ trở về cũng là vì chuyện của Brandon, muốn thử lòng Hạ Dương, lại không ngờ Hạ Dương lại thẳng thắn đến vậy, vừa vào cửa đã đi thẳng vào vấn đề.
"Nghĩ kỹ rồi hãy nói, bất luận anh nói gì, là bạn lữ em đều sẽ tin tưởng anh, hơn nữa sẽ không đi điều tra." Hạ Dương không đợi hắn nói ra, đã trực tiếp ngắt lời hắn: "Nhưng nếu có một ngày, để em phát hiện anh lừa em, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh."
Cậu vẫn luôn cảm thấy điều quan trọng nhất giữa bạn lữ chính là sự thẳng thắn chân thành và tin tưởng lẫn nhau, nếu tràn ngập lừa dối, thì mối quan hệ bạn lữ này đối với cậu cũng không thể tiếp tục nữa.
Cậu nguyện ý vì Thẩm Độ Hàn mà ở lại thế giới này.
Nhưng tình cảm của Thẩm Độ Hàn dành cho cậu, không thể là một lời nói dối.
"... Tiểu Dương." Thẩm Độ Hàn nhìn những thứ Hạ Dương đưa qua, không cần mở ra hắn đã biết bên trong là những gì, hắn với khuôn mặt tái nhợt, môi khẽ mấp máy, cố gắng muốn nói điều gì đó, nhưng đối mặt với lời cảnh cáo nghiêm khắc của Hạ Dương, hắn ngoài tên Hạ Dương ra, lại chẳng nói được gì nữa.
Hạ Dương nhìn dáng vẻ đó của hắn, sao còn có thể không rõ, lập tức nói: "Nếu anh không muốn nói, vậy em sẽ hỏi và anh sẽ trả lời, anh nói cho em biết, việc em bất ngờ đ*ng d*c lúc đó không phải là tai nạn, là anh lợi dụng Lâm Thanh Vũ cố tình dẫn đến, cố tình đánh dấu em, thậm chí cố tình cắn tuyến thể của em rất sâu có phải không?"
Lúc đó cậu quá tin tưởng Thẩm Độ Hàn, nhưng hiện tại khi nghĩ lại và kết hợp với tài liệu, quả thực cuộc sắp đặt đó có đầy rẫy manh mối.
Thẩm Độ Hàn rất muốn trả lời không phải, nhưng lời Hạ Dương nói "tuyệt đối sẽ không tha thứ sự lừa dối" vẫn còn văng vẳng bên tai, hắn lại không thể tiếp tục lừa dối, dù lời nói đã đến cổ họng là "Không phải."
Cuối cùng âm thanh hắn phát ra lại vẫn là: "... Đúng."
"Chứng phụ thuộc tin tức tố của em không phải tai nạn, từ khi anh cắn tuyến thể của em, tất cả mọi thứ đều là do anh sắp đặt từ trước, là anh đã thêm thứ gì đó vào thuốc ức chế của em, mới dẫn đến chứng phụ thuộc tin tức tố của em có phải không?"
Hạ Dương hít sâu một hơi, hốc mắt hơi ửng đỏ, trong một khoảng thời gian ngắn có chút không biết nên làm thế nào để chấp nhận sự thật rằng vị đại mỹ nhân mà cậu cho là yếu ớt xinh đẹp, lương thiện trong lòng lại là một kẻ lòng dạ hiểm độc, cậu chỉ có thể cố gắng hết sức để trấn tĩnh, tiếp tục hỏi.
Thẩm Độ Hàn hít sâu một hơi, sau khi câu nói kia bật ra, liền như tự buông xuôi, từ bỏ ý chí cầu sinh cuối cùng, rũ đầu đáp: "Phải."
"... Brandon không có thật sự làm tổn thương anh, tất cả những hiểu lầm giữa em và hắn đều là do anh cố tình sắp đặt, k*ch th*ch lòng đồng cảm của em, khiến em căm thù hắn, có phải không?"
Sau khi vạch trần bộ mặt giả dối của Thẩm Độ Hàn, Hạ Dương đã không biết mình nên nói gì nữa, chỉ có thể như một cái xác không hồn mà hỏi ra từng nghi vấn trong tài liệu.
Môi Thẩm Độ Hàn khẽ mấp máy: "Đúng vậy."
"Tốt, rất tốt." Hạ Dương hít một cái mũi, đôi mắt đỏ đậm, lại hỏi: "Vậy anh sắp đặt tất cả những điều này, là để lợi dụng em, thông qua việc có được em và kết hôn với em, để thuận lợi leo lên thế lực Nhiếp Chính Vương, bước lên địa vị cao, có phải không?"
Cậu thậm chí cũng không biết mình làm thế nào mà nghĩ ra vấn đề này, lại làm thế nào mà hỏi ra được.
"Không, không phải!" Mà Thẩm Độ Hàn, người vẫn luôn rũ đầu, tùy ý Hạ Dương phán xét, khi nghe được câu hỏi này, lại lập tức cảm xúc kích động, hắn ánh mắt sáng quắc nhìn Hạ Dương: "Anh sắp đặt tất cả những điều này là bởi vì anh yêu em, anh muốn ở bên em, muốn có được em... Mới có thể làm ra những chuyện đê tiện vô sỉ và hèn hạ như vậy, không hề có nửa phần liên quan đến lợi ích hay lợi dụng."
"Tiểu Dương, em có thể vũ nhục anh, phủ định anh, nhưng em không thể vũ nhục tình cảm của anh dành cho em."
"Vũ nhục tình cảm của anh dành cho em? Đến lúc này, anh còn muốn lừa em sao?" Hạ Dương nghe được lời hắn, phát hiện chính mình vẫn luôn cho rằng mỹ nhân chẳng qua chỉ là một tấm da vẽ, lại lập tức cười.
"Anh không có lừa em, anh chỉ là thật sự yêu em..."
Thẩm Độ Hàn, người xưa nay cảm xúc luôn ổn định, ôn nhuận như ngọc, hiếm khi cảm xúc lại kích động đến vậy: "Anh biết, anh đê tiện vô sỉ, tính toán trăm bề, dùng mọi cách, cũng không giống như em nghĩ vậy trong sáng, nhưng anh thật sự yêu em..."
"Từ khi em vì anh mà đứng ra, che chắn trước mặt đám người bắt nạt để bảo vệ anh, từ khi em cho anh uống thuốc, cẩn thận chăm sóc anh, tổ chức sinh nhật cho anh, từ khi em gọi anh là 'anh Thẩm', vô điều kiện đứng về phía amh, vẫn luôn bảo vệ anh..."
Thẩm Độ Hàn từng giọt từng giọt kể lại những kỷ niệm nhỏ nhặt giữa họ.
Hạ Dương tùy theo hồi tưởng lại cảnh mình vừa mới đi vào thế giới này, vì Thẩm Độ Hàn mà thấy sắc nảy lòng tham, biết rõ Thẩm Độ Hàn là đại vai ác đại BOSS trong sách, nhưng bản thân lại vẫn vì vẻ ngoài của hắn mà võ đoán định nghĩa hắn là đại mỹ nhân yếu ớt lương thiện cần được bảo vệ, chợt thấy xấu hổ và giận dữ không thôi.
"Từ khi em hao hết tâm tư giúp anh tìm lại chiếc đồng hồ quả quýt kia, anh đã bắt đầu rồi..." Thẩm Độ Hàn lại vẫn còn tiếp tục.
Hạ Dương lại ngắt lời hắn: "Chiếc đồng hồ quả quýt đó thật sự là di vật của mẹ anh sao?"
Sau khi kết hợp tài liệu và cố gắng nhớ lại miêu tả về Thẩm Độ Hàn trong nguyên tác, Hạ Dương đã quyết ý sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội lừa dối mình nữa.
"Không phải, đó chỉ là một đạo cụ nhỏ mà anh dựng nên để xây dựng hình tượng, nhưng em lại trăm phương ngàn kế, hao phí tâm sức giúp anh tìm lại... Anh thật sự rất cảm động."
Thẩm Độ Hàn gằn từng chữ, lại không dám lừa dối Hạ Dương chút nào: "Anh từ nhỏ ở hoang dã tinh hệ bị coi như vật thí nghiệm nuôi lớn, chịu đủ tra tấn tàn phá, chưa từng có người đối xử tốt với anh như vậy..."
"Anh biết, anh không xứng với em, lúc ban đầu em cũng xem thường anh. Nhưng anh lại vẫn không thể kiểm soát, khó kìm lòng nổi..."
Thẩm Độ Hàn nói: "Lúc ban đầu anh cũng không nghĩ đến việc muốn tính kế ai, sắp đặt cái gì, chỉ là cảm thấy em đại khái thích loại người nào, hy vọng anh là loại người nào, mới cố ý giả bộ dáng vẻ đó, muốn làm em càng thích anh một chút, đối với anh càng tốt một chút..."
"Khi em thật sự vì anh mà mềm lòng xúc động, vì anh vượt mọi chông gai đối phó tất cả những kẻ có ý định làm tổn thương anh. Trong lòng anh đã lại không tự chủ được sinh ra ý nghĩ sai trái, muốn thử điểm mấu chốt của em ở đâu, muốn biết em có thể vì anh mà đoạn tuyệt với người em từng thích, với Brandon hay không..."
"Khi em thật sự vì anh mà nhắm vào hắn, trong lòng anh vô cùng vui sướng. Đồng thời lại sinh ra nhiều ý nghĩ sai trái hơn, anh bắt đầu nghĩ, em vốn dĩ là vị hôn thê của anh, vì sao em không thể là của anh, vì sao không thuộc về anh chứ? Em vốn dĩ nên là của anh."
"Mà khi anh lại một lần nữa thử em, em lại từ chối kết hôn với anh, ở bên anh... Anh biết anh không phải loại tốt đẹp gì, không hiểu được cái gì là thành toàn, cũng không hiểu cái gì là tình yêu chân chính là buông tay, anh gần như phát điên, cố chấp cho rằng, anh nhất định phải có được em..."
"Cho nên, anh mới mượn lực chế định cái kế hoạch dơ bẩn mà lại hèn hạ đó."
"Nghe anh nói như vậy, em mới là vạn ác chi nguyên của anh, là kẻ chủ mưu dẫn đến việc anh làm ra những chuyện này sao?"
Hạ Dương nghe vậy, không thể không thừa nhận rằng khi hồi ức kỹ càng, chính mình vì Thẩm Độ Hàn mà mềm lòng xúc động, nhưng vẫn cắn răng hỏi lại.
"Không, điều này không liên quan đến em, mà là vì anh vốn dĩ chính là một thứ ti tiện vô sỉ, dơ bẩn xấu xa..." Thẩm Độ Hàn gần như tự giễu cười khổ.
Hạ Dương mày hơi nhăn lại, vốn định như trước đây mà ngăn hắn tự hạ thấp mình, nhưng môi mấp máy, cuối cùng lại chẳng nói gì.
"Thẩm Độ Hàn mà em thích đều là giả dối, trên đời này không hề tồn tại một kẻ Alpha trong sáng, tính cách ôn hòa lý trí, tinh tế thỏa đáng... Anh vẫn luôn lừa em."
Thẩm Độ Hàn lại một lần nữa từ không gian của mình rút ra con dao năng lượng đó, đưa vào tay Hạ Dương: "Nếu em không thể chấp nhận, đại có thể giết anh!"
Hạ Dương nhìn con dao năng lượng này, lập tức nhớ đến chuyện sau khi họ lần đầu tiên phát sinh quan hệ: "Anh lại muốn dùng khổ nhục kế?"
Cậu không phải kẻ ngốc, sau khi biết tất cả những điều này, đương nhiên cũng sẽ biết rằng những chuyện xảy ra sau đó đều là do Thẩm Độ Hàn sắp đặt, là bẫy rập hắn thiết kế để tính kế mình.
Chính mình vẫn luôn bị hắn dẫn dắt.
"Không, đây không phải là khổ nhục kế gì cả."
Thẩm Độ Hàn gằn từng chữ: "Anh chỉ là sợ hãi, em không giết anh, một quái vật như anh khi khôi phục lại, sẽ bắt em đi, giam cầm em, làm em cách biệt với thế giới bên ngoài, bẻ gãy đôi cánh của em, khiến em vĩnh viễn không bị bất cứ ai tìm thấy, chỉ có thể ở bên cạnh anh, cười với riêng anh mà thôi."
Hắn nói ra khát vọng bí ẩn nhất trong lòng mình.
"Anh không cần kế hoạch của anh, không cần quyền lực của anh sao?" Hạ Dương hỏi lại hắn.
Thẩm Độ Hàn lại ánh mắt sáng quắc nhìn cậu: "Anh cũng không muốn có bất cứ quyền lực, địa vị nào, anh chỉ muốn có được em, ở bên em."
"Cho nên, giết anh đi, Hạ Dương... Chết trong tay em, anh cũng cam tâm tình nguyện."
Chỉ cần Hạ Dương động thủ với hắn, hắn liền có thể tàn nhẫn mà mang Hạ Dương đi, không màng cậu vui buồn giận hờn.
Hạ Dương bình tĩnh nhìn hắn, lại thấy ánh mắt Thẩm Độ Hàn thẳng thắn chân thành nhìn mình thật sâu, có thể thấy trong lòng hắn thực sự nghĩ như vậy, không hề có ý giả vờ.
Cậu lặng im không biết nhìn Thẩm Độ Hàn bao lâu, biết rõ khuôn mặt này và tính cách này chẳng qua chỉ là một lớp vỏ bọc, nhưng vẫn không thể kiểm soát được việc bị sắc đẹp đó mê hoặc, mà cảm thấy đau lòng nhè nhẹ, bắt đầu không ngừng hồi tưởng lại quá khứ của mình và Thẩm Độ Hàn.
Rồi sau đó, không thể không thừa nhận rằng Thẩm Độ Hàn sẽ làm ra những chuyện như vậy, đối xử với mình như vậy... Có lẽ, cậu thật sự là nguyên nhân gây ra, trong quá trình này, cậu đối với Thẩm Độ Hàn muốn cự tuyệt lại còn nghênh đón, đã đưa ra những ám chỉ sai lầm, không phải là không có lỗi.
"Anh lừa em, em có thể tha thứ cho anh lần này." Hạ Dương hít sâu một hơi, thu lại con dao năng lượng kia, cuối cùng đưa ra quyết định: "Nhưng về sau nếu anh lại lừa em, chúng ta sẽ chia tay..."
Thẩm Độ Hàn nghe được lời Hạ Dương nói, đáy mắt tức thì sáng lên điểm điểm tinh quang, nhưng tinh quang ấy sau khi Hạ Dương nhắc đến từ "chia tay", lại trong nháy mắt ảm đạm đi một chút.
"Em sẽ không tha thứ cho anh." Hạ Dương không thể không thừa nhận, khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Độ Hàn ảm đạm đi, mình vẫn mềm lòng trong chớp mắt, ngay sau đó sửa lại lời: "Cho nên, anh còn có chuyện gì khác lừa em sao?"
Cậu nguyện ý cho Thẩm Độ Hàn một cơ hội thẳng thắn thành khẩn.
Những chuyện trước hôm nay cậu sẽ bỏ qua, những chuyện sau hôm nay cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ.
"Có." Thẩm Độ Hàn nhìn Hạ Dương vì hắn từng bước dỡ bỏ điểm mấu chốt, đáy lòng gần như không kìm được sự mừng rỡ như điên, nhưng trên mặt vẫn ảm đạm thất sắc, lộ ra cánh tay mình, ngay sau đó cánh tay bao phủ một lớp vảy bạc trắng, bại lộ trước mặt Hạ Dương: "Kỳ thật, tôi không phải người, là một dị chủng, là một quái vật thật sự."
Hạ Dương nhìn lớp vảy trên cánh tay hắn trong nháy mắt sửng sốt, cậu tuy vẫn luôn biết dù là nguyên tác hay tuyến truyện hiện tại, Thẩm Độ Hàn đều được dị chủng nuôi lớn và bầu bạn với dị chủng.
Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, Thẩm Độ Hàn vậy mà đã sớm không phải người.
Trong trận thí nghiệm sinh hóa đó đã biến thành dị chủng, hơn nữa còn có thể duy trì hình người.
Mà những dị chủng biến đổi khác đều không thể trở lại hình người, nên mới gây ra sự sợ hãi và bài xích lớn đến vậy từ loài người...
Xem ra vai phản diện đại BOSS thực sự không bình thường.
"Đây là bí mật lớn nhất của anh." Thẩm Độ Hàn thấy Hạ Dương không nói gì, trong giọng nói khó tránh khỏi sự bi thương: "Không cùng tộc tất có dị tâm, hiện tại em còn nguyện ý tha thứ cho anh, chấp nhận anh tiếp tục làm Alpha của em sao?"
Hạ Dương nhìn dáng vẻ này của hắn, trong lòng khó tránh khỏi nổi lên chút đau lòng nhàn nhạt, tiến lên một bước nhẹ nhàng v**t v* lớp vảy tinh mịn trên cánh tay Thẩm Độ Hàn, khẽ hỏi: "Đau không?"
"Đã sớm không đau." Thẩm Độ Hàn sửng sốt trong chớp mắt, lập tức trả lời.
Hạ Dương như muốn bày tỏ quyết tâm của mình, ôm chặt lấy Thẩm Độ Hàn, người mà toàn bộ cơ thể dần dần bị vảy bao phủ: "Em đã nói rồi, trong lòng em dị chủng và con người không có bất cứ phân biệt nào, chỉ cần anh không lừa dối em, tình cảm của anh dành cho em là chân thật, bất kể anh là người hay dị chủng, em đều sẽ ở bên cạnh anh, vĩnh viễn yêu anh."
"Em cũng nói cho anh một bí mật, em cũng không phải Hạ Dương ban đầu." Cậu nhẹ nhàng hôn lên lớp vảy sau tai Thẩm Độ Hàn: "Tuy em cũng tên là Hạ Dương, nhưng em không phải tiểu công tước, mà là một vong hồn từ dị thế đã biết mạch lạc của thế giới này."
"Như vậy, anh có thể chấp nhận 'không cùng tộc tất có dị tâm' không?"
Thẩm Độ Hàn nghe xong lời này, lập tức ôm chặt cậu hơn nữa, ở nơi Hạ Dương không dễ phát hiện, khóe môi hắn gợi lên một nụ cười mãn nguyện: "Anh đương nhiên sẽ không để ý, vong hồn dị thế và quái vật dị chủng nghe có vẻ rất xứng đôi, phải không?"
Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay, đều nằm trong kế hoạch của hắn, lòng tham lam của dị chủng luôn luôn không thể được thỏa mãn, hắn muốn thử và biết Hạ Dương có thể chấp nhận hắn đến mức nào.
Muốn biết, hắn lừa Hạ Dương, Hạ Dương còn nguyện ý ở bên hắn không, biết quá khứ Thẩm Độ Hàn là một tấm da vẽ mà vẫn nguyện ý tha thứ cho hắn không...
Càng muốn biết, Hạ Dương có phải thật sự như chính cậu đã nói là đối xử bình đẳng giữa dị chủng và con người hay không.
Mà kết quả nhận được không thể nghi ngờ là khiến hắn hài lòng và phấn khích, sau khi biết được Hạ Dương không phải là tiểu công tước ban đầu, mà là vong hồn dị thế, sự phấn khích của hắn càng đạt đến cực điểm.
Giữa tiểu công tước và Hạ Dương trong quá khứ, hắn cuối cùng đã tìm được một câu trả lời vừa lòng.
Mà vong hồn và dị chủng đều là dị loại, họ chính là một đôi trời sinh phù hợp nhất trên đời này.