"Người yêu thương nhất?"
"Thì ra là thế."
"Nghe nói thánh vật Phật quốc hận khắc cốt, yêu khắc cốt, có thể sửa mệnh."
"Cho nên sau khi Tống Sơn chết, ngươi đã dùng tà thuật gì để hại ta?"
Mỗi câu mỗi chữ của Tuyên vương quanh quẩn trong Xuân Sơn Lâu trống trải, khiến cho người ta rùng mình."
"Từ khi Xuân Sơn Lâu tà khí này lập ra đến nay, dường như mỗi ngày ta đều đang dần mất đi thứ gì đó."
"Giống như từng có rất nhiều người thần phục ta, nhưng sau khi ngủ một giấc dậy, ta lại không tìm thấy người có thể tin tưởng. Ta là vua tương lai của Ninh quốc, ta không nên cô đơn như vậy."
Ngươi không nên?
Vậy ai nên?
Tống Sơn à?
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng chính xác.
Nếu ngươi không sợ hắn thì sẽ không có kết cục như hôm nay.
Ta không thể nhịn nữa: "Nếu ngài tin Tống Sơn, hai người cùng đại thắng Bắc Lương, ta nghĩ lúc đó hắn sẽ phò trợ ngài như Thái tử lúc xưa."
"Hắn trung thành với lý tưởng, không phải thần phục trước quân vương nào cả, mà là thái bình thịnh thế, sông núi bình yên."
"Hoàng đế bảo ngài treo chữ của Tống Sơn ở thư phòng vì muốn có một ngày ngài sẽ thành tâm hối hận, nếu không ngài sẽ mãi là kẻ cô đơn."
"Ngài mãi mãi không xứng có được Tống Sơn cùng ngài bảo vệ giang sơn."
Tuyên vương cúi đầu cười khẽ: "Giọng điệu ngươi nói chuyện rất giống Tống Sơn."
"Ta thấy thay vì treo chữ của hắn trong thư phòng, không bằng đặt ngươi ở cạnh ta sẽ thích hợp hơn."
*
Tuyên vương đeo mặt nạ vàng răng nanh xanh rời khỏi Xuân Sơn Lâu.
Dường như hắn ta quyết định từ nay về sau sẽ không đeo mặt nạ ôn hòa lịch thiệp nữa.
Sức khỏe Hoàng đế không tốt, hắn ta sắp đăng cơ.
Hắn ta nói ngày mai sẽ có người đến Xuân Sơn Lâu đón ta.
Hắn ta sẽ tra tấn ta từ từ.
Cứ như vậy, ác quỷ Tống Sơn đừng mong quấn lấy hắn ta nữa.
Ta ở trước mặt hắn ta cũng đừng mong gây nên sóng gió.
Hắn ta dặn ta đừng hòng trốn.
Nếu không toàn bộ Xuân Sơn Lâu sẽ chôn cùng ta.
*
Ta đang do dự hôm nay có nên mở cửa sổ không.
Nếu Tống Sơn biết ngày mai ta sẽ rơi vào tay Tuyên vương, ta sợ hắn sẽ làm chuyện điên rồ.
Ta lề mề trở lại sương phòng.
Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ hãi.
Sau lưng của ta lạnh lẽo nhưng trong lòng dâng lên ấm áp, ký ức ướt át ở Giang Nam thổi qua.
Năm Khánh Ninh thứ ba mươi bảy.
Ta cầm tiền chôn cha lừa gạt Tống Sơn đi dạo chơi Giang Nam.
Trên đường ta gặp một người.
Ông ấy dạy ta võ công, dùng độc, còn có thuật dịch dung.
Hắn nói ta có tố chất trời sinh.
Ông ấy sợ sau khi mình chết không có người để truyền bản lĩnh nên truyền cho ta trước.
Nhưng quan trọng nhất là ta từng cứu ông ấy.
Năm đó khi ta phát hiện ông ấy, ông ấy gần như không còn hình người, vết thương chằng chịt.
Ông ấy nói ông ấy liều mạng bò ra khỏi mộ.
Ta tin.
Ta đưa ông ấy đến y quán, bệnh của ông ấy khó trị, tiền thuốc cũng đắt.
Ta đành phải đưa bạc lừa gạt Tống Sơn cho y quán.
Sau đó mới thấy người không có nơi nào lành lặn dần mới ra hình dạng.
Ông ấy không nói cho ta biết tên của ông, ông ấy chỉ nói xem như ta chưa từng gặp ông ấy.
Nhưng sao ta có thể xem như chưa từng gặp chứ?
Chính vì ông ấy dạy ta võ công nên ta đi khắp hang cùng ngõ hẻm mới không bị bất cứ ai bắt nạt, không cần nhìn sắc mặt bất kỳ ai.
Ta muốn gọi ông ấy một tiếng sư phụ nhưng ông ấy không cho.
Lúc tạm biệt, ông ấy thở dài nói không ấy không có nhiều tiền trả cho ta.
Ta cười trấn an ông ấy: "Không sao, dù sao tiền trong tay ta sớm muộn cũng bị ăn hết."
"Sườn chua ngọt Giang Nam, vịt tẩm sốt, bánh quế hoa, cá giấm đường nào quan trọng bằng mạng người."
Ta kéo suy nghĩ lại, nhìn về phía trước.
Trên bàn gỗ hoa lê bát giác đặt bốn món ăn.
Sườn chua ngọt, vịt tẩm sốt, bánh quế hoa, cá giấm đường và một túi tiền căng đầy.
Giọng nói Ngưu Tam vang bên tai ta.
"Ta chờ hôm nay đã lâu lắm rồi."
Ta vô cùng lo lắng.
Sư phụ, ngài che giấu trước mặt ta lâu như thế?
Rốt cuộc hôm nay ngài định làm gì?
*
Ta thay y phục dạ hành đi về phía Tuyên vương rời đi.
Ta biết hôm nay sư phụ rời đi chắc chắn có liên quan đến Tuyên vương.
Đúng là không ngoài dự đoán, phía trước đã đánh nhau lộn xộn.
Sư phụ bỏ dịch dung ra, không còn là Ngưu Tam, bây giờ đang ác chiến với một đám người.
Cánh tay Tuyên vương dính máu, không còn vẻ ôn hòa, kêu gào muốn giết tên thích khách trước mắt ngay lập tức.
Ta phải giúp sư phụ.
Trước đó khi ta đối phó với Thương Sóc đã lục soát tìm được một loại thuốc trên người gã.
Trần Minh nói đây là thuốc nổ đặc biệt của Bắc Lương.
Mặc dù không đủ để nổ chết người, nhưng làm bùng lên sương mù khiến cho kẻ địch không mở mắt nổi.
Chuyện thích khách hôm nay để người Bắc Lương đội nồi đi.
Ta vẩy thuốc bột về phía Tuyên vương và hộ vệ của hắn ta, khói mù hiện ra khắp nơi khiến đám người tán loạn.
Ta nhân lúc hỗn loạn kéo tay sư phụ, đưa ông ấy ra khỏi đám người.