Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 100.




An Noãn lên lầu, Sở Tuấn ngồi xuống bên cạnh mẹ Sở.

“Mẹ, sao vậy?”

“Con và An Noãn là chuyện gì vậy?” Mẹ Sở đi thẳng vào vấn đề: “Đồng hồ trên tay con bé là con tặng à?”

“Dạ phải, mẹ thấy đẹp không?” Sở Tuấn khá đắc ý.

“Đắt lắm phải không?”

“Cũng bình thường, chưa đến hai vạn.”

“Khẩu khí lớn thật, chưa đến hai vạn.” Mẹ Sở cười lạnh một tiếng: “Hai đứa thật sự yêu nhau rồi à?”

Sở Tuấn thản nhiên nói: “Mẹ, cái gì mà ‘thật sự yêu nhau’, cô ấy vốn dĩ là hôn thê của con. Hai tụi con không yêu nhau thì ai yêu?”

“Phải, con bé là vợ chưa cưới của con, nhưng không phải nó đến để hủy hôn sao? Mẹ tưởng con đối với nó cũng chỉ là vì nể mặt ông nội.” Mẹ Sở hận sắt không thành thép: “Nhưng mẹ không ngờ, mới bao lâu, chưa đến nửa tháng mà con đã giả thành thật rồi?”

“Sao lại là giả thành thật chứ, tụi con vốn dĩ là thật mà.” Sở Tuấn không vui: “Mẹ, lúc Noãn Noãn mới đến, đúng là tụi con định hủy hôn, nhưng không phải ông nội không cho sao? Lúc đó mẹ cũng đâu có mạnh mẽ phản đối.”

Mẹ Sở nghẹn lời.

Ông nội đã mạnh mẽ bày tỏ thái độ, ai còn dám mạnh mẽ phản đối?

Cả nhà, chẳng lẽ bắt bà làm người xấu sao?

“Con và Noãn Noãn, tụi con không phải là đang làm theo lời ông nội sao, ở bên nhau thử. Hai tụi con cùng đi cùng về, ngày nào cũng ở bên nhau, lâu ngày nảy sinh tình cảm không phải là rất bình thường sao? Mẹ, mẹ đang để ý điều gì?”

Mẹ Sở có nỗi khổ không nói ra được.

Thằng con trai này đúng là quá thẳng thắn.

Mẹ Sở sắp xếp lại suy nghĩ.

“Thực ra trước đây mẹ cũng thấy con bé An Noãn này không tệ.” Mẹ Sở nói: “Nó lớn lên ở nông thôn, cũng không được học hành gì nhiều nhưng lời nói cử chỉ không hề gây khó chịu, trong những dịp lớn cũng chống đỡ được, thật sự không tệ. Với điều kiện nhà mình, tiền bạc hay vật chất, nó cũng không tỏ ra tham lam gì, cư xử rất chừng mực. Nhưng mà hôm nay con tặng nó cái đồng hồ đắt như thế mà nó lại nhận à?”

“Lúc đầu không chịu, con nói mãi mới chịu nhận.”

“Từ chối lấy lệ?”

Sở Tuấn đang uống nước, suýt nữa sặc.

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Cái gì mà từ chối lấy lệ? Mẹ bớt xem tiểu thuyết tình cảm đi.”

“Chẳng lẽ không phải?” Mẹ Sở không hài lòng: “Hai đứa ở bên nhau bao lâu rồi? Ý của mẹ là, nghiêm túc ở bên nhau.”

Sở Tuấn giơ một ngón tay lên.

“Một ngày?” Mẹ Sở cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Highlands Redeem Zalo
“Đúng vậy, tối hôm qua…” Sở Tuấn nhìn đồng hồ: “Ba giờ mười phút, con chính thức tỏ tình thành công.”

Mẹ Sở: “…”

“Dù sao con đường đường cũng là cậu hai nhà họ Trạch, món quà đầu tiên tặng bạn gái chẳng lẽ lại đi ra chợ trời mua một cái mấy chục tệ sao? Về nhà ông nội đánh con, mẹ có đứng ra che chở cho con không?”

Mẹ Sở trước mặt đứa con trai này thật sự không chiếm được chút ưu thế nào.

“Con tặng dĩ nhiên không có vấn đề…” Mẹ Sở còn cố gắng vùng vẫy: “Nhưng… nó nhận, chẳng lẽ không có vấn đề sao?”

“Mẹ, cách nói này con không đồng ý.” Sở Tuấn nói: “Nếu con không tặng mà cô ấy mở miệng đòi, mẹ còn có thể nói cô ấy tham lam. Nhưng nếu con chủ động tặng, cô ấy nhận, sao mẹ có thể nghĩ là cô ấy tham lam?”

“Chẳng lẽ không phải?”

“Dĩ nhiên không phải. Con tặng quà là hy vọng cô ấy nhận, chẳng lẽ con tặng quà là để cô ấy từ chối sao? Nói như mẹ thì làm sao yêu đương được nữa?”

Mẹ Sở tuy trong lòng nghĩ là: Không yêu được thì đừng yêu nhưng cũng không tiện nói ra.

Sở Tuấn nói: “Yêu nhau thì đương nhiên phải tặng quà, cô ấy nhận thì bảo là tham lam, không nhận thì lại bảo là từ chối lấy lệ. Còn con, không tặng thì là keo kiệt không lãng mạn, tặng thì lại bị đổ tiếng là khơi dậy lòng tham. Con có tặng hay không cũng sai, cô ấy có nhận hay không cũng không được. Mẹ nói xem, vậy có phải là không công bằng không?”

Mẹ Sở trợn mắt, nhìn chằm chằm Sở Tuấn.

Cảm thấy đứa con trai nhỏ này đã dùng hết những chiêu thẩm vấn tội phạm ở cục cảnh sát lên người mình.

“Mẹ.” Sở Tuấn nắm tay mẹ Sở: “Mẹ từ trước đến nay là một người cởi mở, không phải là muốn chia rẽ uyên ương, sắp đặt hôn nhân chứ.”

Nhà họ Trạch quả thực từ trước đến nay luôn cởi mở.

Tuy mẹ Sở từng sắp xếp cho Sở Tuấn vài buổi xem mặt, nhưng cũng chỉ là giới thiệu chứ chưa bao giờ ép buộc con phải chọn người như thế nào, gia thế ra sao, học vấn cỡ nào, vân vân…

Vì vậy Sở Tuấn về phương diện này không có gánh nặng tâm lý gì, cảm thấy chỉ cần thích là được, những thứ khác không phải là vấn đề.

Không ngờ, đến lúc này rồi mà mẹ Sở vẫn còn do dự.

“Mẹ cũng không có ý đó.” Mẹ Sở vô cùng phiền muộn: “Nhưng mà trong lòng mẹ cứ thấy không thoải mái. Có điều ông nội thì chắc chắn sẽ vui. Haiz… chuyện này… thôi được rồi, con cứ yêu đi. Biết đâu yêu rồi lại bị đá thì sao.”

Lần này đến lượt Sở Tuấn nghẹn lòng.

Không biết mình có phải là con ruột không.

An Noãn không nghĩ nhiều như vậy, về phòng đọc sách một lúc rồi nghỉ ngơi.

Cô đã có chuẩn bị tâm lý, biết rằng mối quan hệ này kiểu gì cũng sẽ gặp trở ngại nên lại càng giữ được tâm trạng bình thản.

Sáng hôm sau, Sở Tuấn đúng giờ gõ cửa phòng An Noãn.

“Đi chạy bộ.”

Từ khi An Noãn nói muốn học một chút võ để tự vệ, chỉ cần ở nhà, Sở Tuấn đều đến gọi người đúng giờ.

An Noãn khổ sở vô cùng nhưng chẳng còn cách nào. Ai bảo trước đó cô đã nói rõ với Sở Tuấn là mình sợ khổ sợ mệt, mười phần thì tám chín phần sẽ khóc, nên bảo anh dù cô có khóc cũng đừng mềm lòng.

Nhưng lần này có một chút gì đó… khác khác.

Sau phần khởi động như thường lệ, Sở Tuấn sẽ dạy An Noãn một số kỹ thuật khống chế và cận chiến.

Đánh nhau thì có hai con đường: một là sức mạnh, hai là kỹ thuật.

An Noãn dù có luyện tập đến đâu cũng không thể là người mạnh về sức mạnh, gặp chuyện bất ngờ vẫn phải dựa vào kỹ thuật để chiến thắng, sức mạnh chỉ có thể hỗ trợ.

Vì vậy những ngày này, sau khi khởi động, Sở Tuấn đều sẽ dạy cô một số động tác kỹ thuật.

Ví dụ như bị người ta siết cổ từ phía sau, làm thế nào để phản công thoát thân. Ví dụ như khi tấn công kẻ địch, làm thế nào để một đòn chí mạng.

Việc dạy và học võ cận chiến tất nhiên sẽ có tiếp xúc thân thể ở mức độ nhất định.

Trước đây cả hai đều rất bình thản. Sở Tuấn tuy để ý nhưng không né tránh một cách quá cứng nhắc.

Hôm nay, anh vốn dĩ cũng nghĩ như vậy.

Nhưng hình như đã khác rồi.

Sở Tuấn nói: “Trước tiên ôn lại động tác lần trước, mấy ngày không luyện rồi, còn nhớ không?”

“Nhớ nhớ.”

“Được, vậy chúng ta luyện lại một lần. Gặp kẻ xấu, một tình huống rất hay gặp là bị khóa cổ từ phía sau.”

“Ừm.”

Sở Tuấn đi đến sau lưng An Noãn, từ phía sau đưa tay vòng qua cổ cô.

“Rồi, nhớ xem anh từng nói gì nào?”

“Ừm…” An Noãn vịn vào cánh tay Sở Tuấn: “Em nghĩ xem, trước tiên hai tay nắm lấy cánh tay của đối phương, rồi lợi dụng trọng tâm cơ thể để hạ xuống…”

“Đúng, tiếp tục.”

“Chân trái lùi lại, vòng ra phía sau bên phải của đối phương để tạo khoảng trống ở cổ.”

Động tác của An Noãn vẫn còn khá lạ lẫm, dù sao động tay động chân không phải là sở trường của cô.

Nhưng thuộc lòng những quy tắc này là sở trường của cô, chỉ cần Sở Tuấn nói qua một lần các bước, cô chắc chắn sẽ nhớ. Chỉ là cơ thể không theo kịp nhịp điệu của não thôi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận