Trong những cuộc thẩm vấn của họ, Thịnh Tầm Tuyết là một người khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng, tính cách ưa mạo hiểm. Nếu không, cô ấy đã không làm nghề bán hàng này.
Một cô gái trẻ xinh đẹp làm nghề bán hàng, đây là một lợi thế, cũng là một bất lợi.
Ngày nay, những người làm kinh doanh trên thị trường, những người làm ăn lớn đa số vẫn là đàn ông. Thịnh Tầm Tuyết giao tiếp với những người này khó tránh khỏi việc phải đi ăn, uống rượu, cười nói, và bị lợi dụng một chút.
Về việc bị lợi dụng bao nhiêu còn tùy thuộc vào cách cô ấy xoay sở, lựa chọn. Tóm lại, tiền này kiếm không dễ, tâm lý cũng phải vững vàng.
Một người luôn khỏe mạnh đột nhiên gặp vấn đề.
Điều này phải điều tra xem nguyên nhân là gì.
Nguyên nhân này có liên quan đến người tình bí ẩn không.
An Noãn trò chuyện với ông chủ tiệm một hồi thì thấy Sở Tuấn và Lư Thụy Trạch đến.
Ba người gặp nhau.
Họ không có phát hiện gì nhưng đều cảm thấy phát hiện này của An Noãn rất có giá trị.
Sở Tuấn lại vào tiệm trò chuyện với ông chủ một lúc rồi đi tìm điện thoại gần đó.
Một cuộc điện thoại gọi đến nhà máy của Thịnh Tầm Tuyết, hỏi han một hồi.
Cúp điện thoại, An Noãn vội hỏi: “Sao rồi?”
“Người trong nhà máy khẳng định rằng sức khỏe của Thịnh Tầm Tuyết luôn tốt, lúc nào cũng hăng hái, hoạt bát. Nhưng dạo này thỉnh thoảng cô ấy có vẻ mệt mỏi. Ngày cô ấy không khỏe ở trạm xe buýt, cô ấy vẫn đi làm bình thường. Lúc đi làm không thấy cô ấy có vẻ gì mệt mỏi. Từ bảng chấm công, sau khi ký tên ở nhà máy là cô ấy đã rời đi.”
“Có biết cô ấy đi đâu không?”
“Rất tiếc, không biết. Thịnh Tầm Tuyết một tháng có hơn nửa tháng ở ngoài tìm kiếm khách hàng, ký tên rồi ra ngoài là chuyện rất bình thường, nên mọi người không thấy có gì bất thường. Ngày hôm sau lại là cuối tuần, nghỉ hai ngày. Ngày thứ ba là thứ Hai, Thịnh Tầm Tuyết đi làm bình thường, cũng không có gì khác lạ.”
Vậy là ngày hôm đó, từ lúc rời nhà máy đến khi trên đường về nhà, trong 5, 6 tiếng đồng hồ đó không ai biết cô ấy đã đi đâu.
Sở Tuấn nói: “Đến nhà bố mẹ Thịnh Tầm Tuyết một chuyến nữa, bảo họ cũng nhớ lại xem ngày hôm đó con gái họ về nhà có gì khác thường không.”
Lư Thụy Trạch đáp: “Đội trưởng Sở, có cần đến các phòng khám, bệnh viện xung quanh xem thử không. Nếu Thịnh Tầm Tuyết không khỏe, có thể cô ấy đã đi khám bệnh.”
“Được, đó là một hướng đi.”
Có manh mối và hướng đi mới, chuyến đi này không uổng công.
Sở Tuấn lại gọi điện về cục cảnh sát, yêu cầu cử thêm người đến hỗ trợ.
Có thêm mục tiêu, thì chỉ một vài người không thể điều tra kịp thời được.
Không thể lãng phí thời gian.
Đi lại con đường tan làm của Thịnh Tầm Tuyết mất nhiều thời gian hơn họ dự tính, 3 giở 30 chiều họ mới đến được đích cuối cùng — nhà của Thịnh Tầm Tuyết.
Serum chống nắng Vaseline
Vừa hay họ cũng định đến nhà cô ấy để hỏi thêm về tình hình hôm đó.
Bình thường vào giờ này bố mẹ Thịnh Tầm Tuyết không có ở nhà, nhưng nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, đang lo tang sự nên họ đều ở nhà.
Cửa nhà họ Thịnh treo vải trắng, đặt vòng hoa, dựng linh đường.
Xe dừng ở cửa, ba người đi vào.
Bố mẹ Thịnh Tầm Tuyết đang ngồi trong linh đường.
Chỉ trong hai ngày, hai người như già đi 10 tuổi. Tuy chưa đến tuổi già, nhưng ở tuổi này cũng được xem là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, họ khó có thể có thêm một đứa con nữa, phần đời còn lại có lẽ sẽ phải sống trong đau buồn.
Thấy Sở Tuấn vào, hai người vội vàng đứng dậy.
“Đội trưởng Sở.” Bố Thịnh vội vàng đón: “Có phải đã bắt được hung thủ rồi không?”
Sở Tuấn rất không thích những cảnh tượng như thế này.
Anh không thích nhìn người nhà nạn nhân hết lần này đến lần khác hy vọng, rồi thất vọng. Khi số lần thất vọng nhiều lên, nó sẽ biến thành tuyệt vọng.
Nhưng không còn cách nào khác, những việc này luôn phải có người làm.
“Vẫn chưa.” Sở Tuấn nói: “Nhưng tôi muốn hỏi một vài chuyện.”
Bố mẹ Thịnh Tầm Tuyết mời Sở Tuấn và mọi người vào phòng.
“Đội trưởng Sở, anh muốn hỏi gì, cứ nói.”
Sở Tuấn lấy cuốn sổ tay mang theo, chỉ vào ngày trên đó.
“Hai bác xem ngày này.” Sở Tuấn nói: “Một ngày thứ Tư cách đây một tháng, ngày hôm đó Thịnh Tầm Tuyết về nhà lúc mấy giờ, có gì bất thường không?”
Hai vợ chồng họ Thịnh đều chìm vào suy tư.
Một người bình thường có thể nhớ được hôm nay đã làm gì, hôm qua đã làm gì, hôm kia đã làm gì. Những ngày có chuyện lớn còn có thể nhớ lại xa hơn.
Nếu chỉ là một ngày bình thường, không có chuyện gì lớn xảy ra, việc nhớ lại một ngày của một tháng trước là rất khó khăn.
Bố mẹ Thịnh Tầm Tuyết rõ ràng không phải là thiên tài có trí nhớ siêu phàm, bảo họ nhớ lại một ngày thứ Tư của một tháng trước là quá khó.
Hai người nhớ lại một lúc rồi bàn bạc với nhau nhưng không bàn ra được kết quả gì.
“Thật sự không nghĩ ra được có gì đặc biệt.” Bố Thịnh nói: “Ngày hôm đó hình như không có chuyện gì khác lạ, dù các anh nói hôm đó A Tuyết nó không khỏe tôi cũng thật sự không nhớ ra được. Trong ấn tượng của tôi, thời gian gần đây sức khỏe con bé không có vấn đề gì. Thỉnh thoảng có vẻ mệt mỏi nhưng công việc của nó thật sự rất vất vả, đứa trẻ này lại cố chấp.”
Không nhớ ra được cũng được coi là một câu trả lời.
Vậy là ngày hôm đó thật sự không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Thịnh Tầm Tuyết không về nhà muộn, không có hành vi khả nghi, cũng không biểu hiện thấy mệt mỏi trước mặt bố mẹ. Nói cách khác, sự khó chịu đó là trong tầm kiểm soát.
Sáng hôm sau Thịnh Tầm Tuyết vẫn ra ngoài đi làm vào giờ bình thường.
Đang nói chuyện An Noãn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Tôi muốn xem phòng của Thịnh Tầm Tuyết và những nơi khác trong nhà.”
Bố mẹ Thịnh Tầm Tuyết gật đầu.
Thực ra Cảnh sát đã xem qua một lần rồi, không có phát hiện gì. Nhưng muốn xem lần thứ hai thì cứ để họ xem.
Hai người về điểm này vẫn rất hiểu chuyện, biết rằng Sở Tuấn và mọi người hiện đang tăng ca thức đêm đều là để tìm sự thật và hung thủ cho con gái mình, nếu họ còn không hợp tác thì thật không phải.
An Noãn đi một vòng rồi ra xe lấy những món đồ vừa mua ở tiệm tạp hóa bên cạnh trạm xe buýt, những món đồ mà ông chủ nhớ lại Thịnh Tầm Tuyết đã mua.
Có đồ ăn vặt, bánh kẹo, và một số đồ dùng hàng ngày thông thường.
Ví dụ như kem đánh răng, bàn chải, khăn mặt.
An Noãn mang những thứ này đến, đặt lên bàn và bày ra từng món.
“Hai bác xem, Thịnh Tầm Tuyết có từng mang những thứ này về nhà không?”
Nhiều người có thói quen dùng đồ dùng hàng ngày, quen dùng nhãn hiệu nào thì sẽ dùng mãi, thường không đổi.
Nhưng An Noãn vừa xem, kem đánh răng, bàn chải, khăn mặt hiện đang dùng ở nhà họ Thịnh hoàn toàn khác với những món Thịnh Tầm Tuyết đã mua.
Là tùy tiện đổi nhãn hiệu hay là những thứ này không phải mua cho gia đình?
Bố mẹ Thịnh Tầm Tuyết vừa nhìn đã nói: “Cô nói đây là đồ A Tuyết mua, không thể nào, tuyệt đối không thể nào là mua cho nhà.”
“Tại sao lại chắc chắn như vậy?”
“Vì đồ dùng hàng ngày trong nhà nó không bao giờ mua, đều là tôi mua.” Mẹ Thịnh khẳng định: “Chúng tôi chỉ có một đứa con gái này, không cần nó đóng tiền ăn, cũng không cần nó mua gì, tiền của nó đều là tự tiêu, tự tiết kiệm.”
Họ trước đó cũng đã kiểm tra số tiền tiết kiệm của Thịnh Tầm Tuyết.
Tính toán qua lương và chi tiêu, số tiền còn lại hoàn toàn khớp, chứng tỏ mối quan hệ giữa cô ấy và người bạn trai bí ẩn không phải là quan hệ về tiền bạc.
“Không phải mang về nhà, vậy những thứ này đã được mang đi đâu?”
Đồ ăn vặt còn có thể nói là đã ăn hết rồi, nhưng đồ dùng hàng ngày chắc chắn phải có một nơi để sử dụng.
Chỉ là tạm thời không tìm ra được câu trả lời này.