Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 107.




Người đàn ông bên cạnh Lương Nhu, An Noãn không quen, nhưng trông hơi quen mắt.

Không quen, nhưng quen mắt.

Trong lòng An Noãn chợt lóe lên một ý nghĩ.

Cô biết rồi, người đàn ông này rất có thể là em trai của Ngạc Gia Vinh. Người đàn ông thích Lương Nhu là Ngạc Bình Thành. Hai anh em họ tuy không phải là sinh đôi nhưng ngoại hình vẫn có chút giống nhau.

Quả nhiên, Lương Nhu và Ngạc Bình Thành có quan hệ.

Sở Tuấn ngay cả Ngạc Gia Vinh còn không để vào mắt hướng chi là em trai hắn.

Hơn nữa, loại người này, anh ngay cả giao tiếp cũng không muốn.

Thấy Ngạc Bình Thành đứng ở cửa không đi, Sở Tuấn không kiên nhẫn nói: “Có chuyện muốn nói à?”

“Có.” Ngạc Bình Thành nói: “Chuyện lần trước tôi đã nghe nói. Anh tôi vì chuyện của Nhu Nhu đã thất lễ với người của thiếu gia Sở.”

Lương Nhu quay đầu nói với Ngạc Bình Thành: “Em vào xem quần áo một chút.”

Ngạc Bình Thành gật đầu.

Lương Nhu đi vào trong tiệm.

An Noãn đưa lại chiếc áo cảm thấy hơi chật trả lại cho nhân viên bán hàng, Lương Nhu đưa tay nói: “Tôi thử.”

Nhân viên bán hàng vội vàng đưa áo cho cô ta.

Lương Nhu lấy áo, dù sao cũng chỉ là áo khoác, không cần vào phòng thử đồ, cứ thế mặc lên.

Vừa mặc vừa liếc nhìn An Noãn.

“Vài ngày không gặp, cô thay đổi thật đấy, như lột xác ấy nhỉ.”

An Noãn bây giờ cả người đều là quần áo mới vừa chọn trong tiệm, chất lượng và kiểu dáng của những bộ quần áo này thực sự rất tốt. Người đẹp vì lụa, Phật đẹp vì vàng, so với bộ đồ trước đây mua ở chợ đúng là đã thay đổi diện mạo.

“Cũng tàm tạm.” An Noãn nói: “Mấy ngày không gặp, cô Lương cũng đã bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời rồi.”

Lần trước ở quán bar, Lương Nhu và Ngạc Bình Thành chắc là không có quan hệ gì, thậm chí khi nhắc đến còn có vẻ rất chán ghét.

Chỉ mấy ngày đã khoác tay ôm eo đi dạo trung tâm thương mại như thế này.

Trong khoảng thời gian này không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Lương Nhu có chút không được tốt nhưng vẫn cố gắng giữ vững.

“Đúng vậy, cuộc đời luôn có nhiều chuyện và sự phát triển bất ngờ.” Lương Nhu cười lạnh một tiếng: “Cô An trước đây nói là em gái nuôi của thiếu gia Sở. Bây giờ xem ra không phải là em gái nữa rồi nhỉ?”

An Noãn và Sở Tuấn bây giờ đang mặc đồ đôi, quần áo giống hệt nhau, một mẫu nam, một mẫu nữ, nhìn là biết một cặp.

Nước tẩy trang
Đừng nói là đồ gia đình.

“Không phải em gái, là bạn gái.” An Noãn nói: “Cô chưa nghe câu này à.”

“Câu gì?”

“Trước là bạn sau là em, cuối cùng thành bảo bối.” An Noãn lấy một chiếc khăn lụa quấn thử lên cổ: “Tôi và Sở Tuấn vốn đã có hôn ước, bây giờ là bạn trai bạn gái, chẳng phải rất bình thường sao?”

Cô và Sở Tuấ, đường đường chính chính, không có gì mờ ám.

Chiếc áo An Noãn mặc hơi nhỏ, Lương Nhu mặc cũng hơi nhỏ.

Cô ta cởi ra, bảo nhân viên đi lấy áo cỡ lớn hơn.

Lương Nhu vuốt tóc, nở một nụ cười quyến rũ với An Noãn.

“An Noãn.” Lương Nhu nói: “Chuyện lần trước là tôi có lỗi với cô, nên tôi cho cô một lời khuyên.”

An Noãn nhướng mày.

Lương Nhu nói: “Ở Bắc Kinh có rất nhiều người thích thiếu gia Sở. Cô có thể là người mới mẻ nhất nhưng sự mới mẻ có thể duy trì được bao lâu? Đàn ông mà, lúc muốn thì lòng dạ ngứa ngáy, có được rồi thì không còn quý trọng nữa. Dù thế nào cũng hãy giữ cho mình một con đường lui.”

Nhân viên bán hàng mang áo cỡ lớn hơn đến.

Lương Nhu nhận lấy áo, không thử mà trực tiếp nói: “Thanh toán.”

An Noãn soi mình trong gương, nghịch chiếc khăn lụa, nghĩ về lời Lương Nhu nói, cảm thấy kỳ lạ.

Bên ngoài, Sở Tuấn và Ngạc Bình Thành cũng đã nói chuyện xong.

Ngạc Bình Thành đưa Lương Nhu đi, Sở Tuấn trở lại bên cạnh An Noãn.

“Chiếc khăn lụa này thế nào?” An Noãn nghiêng đầu ra hiệu cho Sở Tuấn: “Phối với chiếc áo len cổ thấp này.”

“Rất đẹp.” Sở Tuấn nhìn một lát: “Nhưng em đã nhắc nhở anh, cổ em trống quá. Đợi khi bận xong anh sẽ đưa em đi mua vài sợi dây chuyền rồi mua thêm một chiếc nhẫn… Ừm, chúng ta có nên mua một cặp nhẫn đôi không, nhẫn đôi tình nhân.”

Có tiền thật khác, dây chuyền cũng mua vài sợi một lúc, chủ yếu để phối với quần áo.

“Không vội, có thời gian từ từ chọn.” An Noãn không quan tâm: “Quần áo cũng chọn gần xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Sở Tuấn nhìn những món đã chọn rồi lại chọn thêm hai món nữa.

“Tạm thời thế này đã.” Sở Tuấn nói: “Đợi khi có thời gian anh lại đưa em đến đây dạo tiếp, những món này cứ mặc tạm, đủ để thay đổi trong mấy ngày tới.”

“Được.”

Sở Tuấn nói: “Gói lại đi.”

Nhân viên bán hàng vui vẻ đi gói quần áo.

Lúc trả tiền An Noãn che mắt lại.

Sở Tuấn nhìn thấy buồn cười: “Em làm gì vậy?”

“Không thấy thì là không có.” An Noãn tự lừa mình dối người: “Không thể nhìn, nhìn rồi tâm lý sẽ bị vặn vẹo, sẽ ghen tị với người giàu.”

Sở Tuấn càng muốn cười hơn.

Bạn trai mua đồ cho bạn gái, điều này rất bình thường. Có đủ kiểu bạn gái, nhưng kiểu của An Noãn thì đúng là chưa thấy bao giờ.

Hai người xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi cửa hàng, nhét tất cả vào trong xe.

“Em lên xe trước đi, anh đi mua chút đồ.” Sở Tuấn đột nhiên nói một câu rồi đi về phía ven đường.

An Noãn lên xe đợi một lúc, Sở Tuấn trở lại, tay cầm một củ khoai lang nướng.

“Nếm thử đi.” Sở Tuấn nói: “Đừng thấy hẻm sâu, quán khoai lang nướng này đã mấy chục năm rồi, hương vị vẫn ngon như cũ.”

An Noãn nhận lấy củ khoai lang nướng, hít một hơi thật sâu.

Thơm quá.

Nghe mùi đã thấy ngọt.

Sở Tuấn cũng lên xe.

An Noãn cắn một miếng khoai lang nướng.

Vừa ngọt vừa mềm dẻo.

Sở Tuấn hỏi: “Ngon không?”

“Rất ngon.” An Noãn đưa củ khoai qua: “Anh có muốn cắn một miếng không.”

Sở Tuấn cúi người, cắn một miếng ngay chỗ An Noãn vừa cắn.

“Ừm, rất ngọt. Ngọt hơn lần trước anh ăn.”

Xe khởi động, lao vào màn đêm.

Nhưng dù đêm có tối đến đâu cũng không thể ngăn được những bong bóng màu hồng cứ nổi lên bập bềnh.

An Noãn phải mất một lúc mới bình tĩnh lại, rồi hỏi: “Người lúc nãy là Ngạc Bình Thành đúng không. Em trai của người mà chúng ta gặp ở quán bar lần trước?”

“Sao em biết?”

“Trông giống nhau mà, hơn nữa trên người anh ta cũng có vẻ du côn, giống như dân xã hội đen.”

“Đúng, chính là cậu ta.”

“Anh ngay cả với anh trai anh ta còn không có giao tình, với anh ta càng không thể có giao tình rồi.” An Noãn nói: “Ở ngoài đã nói chuyện gì? Có phải chuyện lần trước gây rắc rối gì không?”

“Đúng là nói về chuyện lần trước, nhưng em không cần lo, nhà họ Ngạc anh còn không để vào mắt.”

An Noãn gật đầu, tâm trạng có chút nặng nề.

Tuy không để vào mắt nhưng chắc chắn là đã đắc tội rồi.

Loại tiểu nhân này, đắc tội rồi rất phiền phức.

Bình thường họ có thể như không tồn tại, nhưng lại giống như gián trong cống rãnh, không thể diệt trừ, chỉ cần có cơ hội sẽ ra ngoài làm bạn khó chịu một phen.

Nhưng loại người này không chỉ có nhà họ Ngạc, Sở Tuấn với tư cách là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, đã đắc tội với rất nhiều người như vậy rồi.

Sở Tuấn nói: “Nhưng Ngạc Bình Thành đến để cảm ơn anh.”

“Cảm ơn? Tại sao?”

Sở Tuấn cười một tiếng: “Em nghĩ hai anh em họ tình cảm rất tốt sao?”

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận