Người nhà họ Trạch khá bận rộn, mỗi người đều có sự nghiệp riêng, muốn tụ tập vào một ngày mà mọi người đều có mặt phải thông báo trước.
Đương nhiên, dù có thông báo trước cũng có lúc không thể tụ tập được. Điều này không có cách nào, vẫn phải ưu tiên công việc.
Sở Tuấn đã gọi điện từ lâu, nói về thời gian gần đến nhà, dì Vương hôm nay đặc biệt chuẩn bị thêm mấy món đợi họ về cùng ăn.
Gần đây ông cụ Trạch đang rất vui, tinh thần cũng phấn chấn.
Trước kia, ông đã vừa gặp An Noãn là đã thấy ưng ý. Chỉ tiếc là lúc ấy cô với Sở Tuấn lại chẳng hợp nhau.
Sau này hai người dần hợp lại, tình cảm cũng ngày một tốt hơn. Chẳng qua ông cũng biết, bố mẹ của Sở Tuấn vẫn có chút không hài lòng với cô.
Họ chỉ là không nói ra.
Vì giữa Sở Tuấn và An Noãn vẫn chưa đến mức tình cảm sâu đậm nên họ không nói để tránh nói ra làm mất đoàn kết gia đình.
Giống như mẹ Sở Tuấn đã nghĩ lúc đó.
Chưa vội phản đối, cứ để họ yêu đương trước.
Khi người trẻ yêu đương không nên cố ý ngăn cản, đôi khi càng ngăn cản càng hỏng việc.
Biết đâu yêu đương một thời gian, có người bị bỏ đá, lúc đó cũng chẳng cần phụ huynh ra mặt làm người xấu.
Không ngờ lại càng yêu càng sâu đậm. Ông cụ Trạch thì đắc ý lắm, nên bây giờ người trong nhà càng không dám nói gì. Lỡ nói ra ông cụ mà tức đến đổ bệnh thì lại thành bất hiếu
Xe lái vào sân lớn, dừng trước tòa nhà nhỏ.
Dì Vương đang tưới hoa trước cổng, thấy vậy liền vội vàng chạy ra đón.
“Tiểu Tuấn và Noãn Noãn về rồi.” Dì Vương nói: “Ông ơi, anh Trạch, chị Sở, Tiểu Sâm, Tiểu Tuấn và Noãn Noãn về rồi.”
Dì Vương rất công bằng.
Cả nhà đều gọi hết, không thiếu một ai.
Hai người từ trên xe xuống bắt đầu dỡ đồ.
Hai người đều rất có kế hoạch, lúc mua đồ đã chia từng món một.
Những món nào cho người nhà, những món nào cho đồng nghiệp, những món nào cho bạn bè đều đã đánh dấu, để riêng.
Nếu không phân sẵn, đến nơi lại bới ra từng món, rồi lại chất ngược lên xe, thì phiền phức lắm.
Hai người xuống xe, đến cốp sau, vừa nói vừa lấy đồ xuống.
Ông cụ Trạch cũng ra đứng từ xa nhìn, cảm thán.
Ông cụ miêu tả rất chính xác: “Hai đứa này đi một chuyến tình cảm khăng khít hơn rồi.”
Chẳng trách người ta nói, muốn biết vợ chồng hợp nhau hay không thì phải đi du lịch một chuyến.
“Trông rất tốt.” Dì Vương đỡ ông cụ Trạch: “Ông ơi, biết đâu không bao lâu nữa ông sẽ được bế chắt.”
Bốn thế hệ cùng chung một mái nhà, nghĩ thôi cũng thấy vui.
Trạch Sâm cũng qua giúp mang đống quà cho người nhà vào.
Không có gì quá quý giá, đều là đặc sản địa phương, quà lưu niệm… phù hợp với sở thích từng người.
Dì Vương nói: “Cơm đã xong rồi, ăn cơm trước đi, nếu không lát nữa sẽ nguội. Vừa ăn vừa nói chuyện, ăn cơm xong rồi xem quà.”
Mọi người đến phòng ăn.
Ông cụ Trạch ngồi giữa, An Noãn và Sở Tuấn, mỗi người ngồi một bên.
Điều ông cụ quan tâm nhất là tình hình của những người bạn cũ mà vì tuổi già, sức yếu nên ông không thể tự đi thăm.
An Noãn lần này đã đến từng nhà một, kể lại tình hình của họ.
Tuy không giàu sang phú quý nhưng nhìn chung đều bình an thuận lợi.
Ông cụ vừa nghe vừa nhớ lại thời trẻ của mình, rất cảm khái.
Những chuyện khác, chính là việc Sở Tuấn đến giảng bài cho đồn cảnh sát huyện Đông Lai, tuy chỉ là sắp xếp tạm thời nhưng gia đình đều khen anh làm tốt.
Đây là việc có lợi cho dân, vì nhân dân phục vụ, là một việc tốt.
Hai chuyện lớn chỉ có thế, còn lại chỉ là vài chuyện nhỏ, thú vị dọc đường. An Noãn kể có chọn lọc, chỉ kể những chuyện vui khiến bầu không khí ấm cúng, rộn ràng.
Đang ăn cơm thì ông cụ Trạch đột nhiên nói: “Noãn Noãn, cháu và A Tuấn ở bên nhau một thời gian rồi, cảm thấy thế nào?”
Đột ngột quá?
An Noãn ngẩn người.
Ông cụ Trạch cười: “Ta thấy tình cảm của hai đứa không tệ.”
An Noãn ngại ngùng cười.
Quả thực không tệ.
Điều này chỉ cần có mắt là có thể thấy.
Hai người họ bây giờ đang trong giai đoạn yêu đương nghiêm túc.
Ra ngoài dù có người hay không cũng thích nắm tay, lúc ăn cơm Sở Tuấn sẽ gắp thức ăn cho cô, ăn hoa quả Sở Tuấn sẽ gọt vỏ đưa vào miệng cô.
Mọi thứ đều rất tự nhiên.
Ngọt ngào đến mức khiến người ta phải ghen tị.
“Rất tốt ạ.” Sở Tuấn nói: “Ông nội, cháu và Noãn Noãn đều rất thích nhau.”
Ông cụ Trạch lườm Sở Tuấn một cái: “Không có quy củ, ông đang hỏi Noãn Noãn.”
An Noãn đành nói: “Rất tốt ạ.”
“Ha ha ha.” Ông cụ Trạch vui vẻ: “Một khi đã rất tốt, vậy chuyện cưới xin của hai đứa có thể cân nhắc chưa?”
Ông cụ thật sự là không muốn đợi thêm một ngày nào.
Đương nhiên tâm trạng của người già có thể hiểu được.
Tuổi này rồi, tuy trông không có bệnh gì nặng nhưng còn sống được bao lâu chẳng ai nói trước được.
Cho nên ông cụ vội, mỗi bậc trưởng bối đều có tâm lý như vậy. Ai mà không thích tận mắt thấy con cháu hôn nhân mỹ mãn, gia đình hạnh phúc, tốt nhất là con đàn cháu đống.
Hôn sự của Trạch Sâm có chút trắc trở, tạm thời không trông chờ được.
Chỉ còn An Noãn và Sở Tuấn.
Nhưng An Noãn có chút do dự.
Quá nhanh.
Cô và Sở Tuấn quen nhau tính ra cũng mới hơn một tháng.
Cô đến thế giới này mới hơn một tháng, đã có hôn phu, đã sống chung, đã ngủ chung — tốc độ phát triển này quá nhanh, khiến cô thấy sợ.
Nếu giờ mà kết hôn rồi sinh con liền thì thực sự là quá vội vàng. Cô chưa thể chấp nhận được.
An Noãn khó xử liếc nhìn Sở Tuấn.
Sở Tuấn lập tức nói: “Ông nội, ông vội quá rồi. Cháu và Noãn Noãn, mới tìm hiểu nhau một tháng thôi.”
“Sao, một tháng còn chưa đủ yêu nhau à?”
“Yêu thì yêu rồi, nhưng… tụi cháu cũng muốn yêu thêm một thời gian nữa, hưởng thụ một chút mà.”
Không ngờ đấy, Sở Tuấn lại làm nũng.
Sở Tuấn vừa làm nũng, ông cụ cũng hết cách.
Bố mẹ Sở cũng nhanh chóng nói đỡ vài câu, xoa dịu bầu không khí.
An Noãn dỗ dành ông cụ Trạch vui vẻ, vừa lặng lẽ nhìn Trạch Sâm.
Tước đây tình cảm giữa Trạch Sâm và Đổng Tử Oanh là kiểu “người này theo đuổi, người kia tránh né”, vừa rối ren vừa ồn ào. Tiếc là sau đó lại xảy ra chuyện buôn m* t** khiến họ không có thời gian lo đến.
Sau đó hỏi thăm, Trạch Sâm nói mọi chuyện đã ổn nên ai cũng tưởng họ vẫn đang yêu nhau hoặc đang trong giai đoạn chuẩn bị yêu đương.
Nhưng hôm nay nhìn trạng thái của Trạch Sâm rõ ràng không tốt lắm.
Lẽ nào anh ta và Đổng Tử Oanh không thuận lợi ở bên nhau?
Bên Đổng Tử Oanh xảy ra vấn đề gì hay là lý do từ gia đình?
Nhưng bây giờ bữa cơm đoàn viên đang vui vẻ, An Noãn cũng không nhắc đến vấn đề có thể làm mất hứng này.
Chỉ nói những điều tốt đẹp.
Cơm nước xong, tặng quà xong, mọi người lại chuyện trò thêm một lúc rồi mới tan cuộc.
“Ngày mai phải đến cục rồi.” Sở Tuấn nói: “Noãn Noãn, em xem có gì cần dọn dẹp không, nghỉ ngơi một chút, tối nay chúng ta đến căn hộ ba phòng ở.”
Lái xe mà không phải gấp gáp thì cũng không mệt. Tối nay lái thêm một tiếng qua đó, sáng mai có thể ngủ thêm một tiếng.
Một tiếng buổi tối và một tiếng buổi sáng — cảm giác hoàn toàn khác nhau.