Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 296.




Trên đường không có ai, An Noãn lái xe rất nhanh.

Cô biết rõ mặc dù Sở Tuấn không nói, nhưng anh đang rất lo lắng.

Tuy trước đây Hướng Hạo Nhiên có một số hành động kỳ lạ nhưng giữa anh và Sở Tuấn vẫn là bạn bè, anh em chí cốt. Nếu Hướng Hạo Nhiên xảy ra chuyện gì Sở Tuấn sẽ rất đau lòng.

Lùi một vạn bước mà nói, nếu như tai nạn của Hướng Hạo Nhiên thực sự nghiêm trọng, không cứu nổi nữa, thì đến sớm một chút cũng có thể vừa giúp được việc gì đó, vừa tranh thủ gặp mặt lần cuối, nói vài câu câu cuối cùng.

Sở Tuấn vì lo mà rối trí, còn An Noãn lại là người đứng ngoài cuộc, bình tĩnh và lý trí, suy nghĩ chu toàn.

Nửa tiếng sau, xe dừng trước cửa bệnh viện.

Trong điện thoại Sở Tuấn đã hỏi rõ địa chỉ, liền lập tức đi nhanh vào trong.

Hướng Hạo Nhiên vẫn còn trong phòng phẫu thuật, đèn phòng phẫu thuật sáng, đang cấp cứu.

Bố mẹ của Hướng Hạo Nhiên đều đang đợi trước cửa, đứng ngồi không yên, đi qua đi lại.

Còn có mấy người họ hàng thân thiết, đều là người Sở Tuấn quen.

“Tiểu Sở, cháu đến rồi.” Thấy Sở Tuấn, bố Hướng vội vàng đi tới.

Sở Tuấn bước nhanh qua.

“Bây giờ tình hình Hạo Nhiên thế nào rồi?”

“Không biết được, haiz… không mấy khả quan.” Bố Hướng nói: “Không biết tại sao nó uống nhiều rượu như vậy còn đi lái xe, xe đâm vào tường bên đường, bác sĩ nói gãy mấy xương sườn, có một cái đâm vào nội tạng. Trong cái rủi có cái may, chỗ đó không quá hẻo lánh, vừa hay có người đi qua nên kịp thời đưa đến bệnh viện. Lúc đến đây toàn thân bê bết máu, người đã hôn mê, nếu muộn nửa tiếng nữa thì thần tiên cũng không cứu được.”

Dù là bây giờ bác sĩ cũng không dám đảm bảo gì, chỉ nói sẽ cố gắng hết sức.

Dù có cứu được, thì lần này Hướng Hạo Nhiên e là cũng phải nằm viện ít nhất nửa năm.

Sở Tuấn không phải là bác sĩ, sức khỏe của Hướng Hạo Nhiên anh không có cách nào, chỉ có thể cùng mọi người cầu nguyện, hy vọng bác sĩ có thể cứu được tính mạng của anh ta.

Nhưng muộn thế này rồi bố Hướng gọi Sở Tuấn đến, chắc chắn không phải để Sở Tuấn cùng ông đứng trước phòng phẫu thuật cầu nguyện.

Sở Tuấn nói thẳng.

“Chú Hướng, chú gọi điện cho cháu, có phải có chuyện gì muốn nói không? Tai nạn xe lần này của Hạo Nhiên là tai nạn hay là có tình huống gì?”

Nói chuyện với người của đội cảnh sát hình sự đúng là sảng khoái.

Bố Hướng hạ giọng: “Tiểu Sở, không giấu gì cháu, chú nghi ngờ tai nạn xe của Hạo Nhiên có vấn đề. Không phải là nó không cẩn thận bị tai nạn xe mà là do người gây ra.”

“Sao chú lại nói vậy?”

“Hôm nay nó tụ tập với các cháu, lúc về tuy uống không ít nhưng tâm trạng vẫn tốt. Ở nhà uống canh giải rượu, nằm nghỉ một chút, còn trò chuyện với mẹ nó, rượu cũng đã tỉnh gần hết.”

Điểm này Sở Tuấn tin.

Serum chống nắng Vaseline
Dù lúc rời khỏi quán bar Hướng Hạo Nhiên có vẻ say mèm nhưng là bạn bao nhiêu năm rồi còn không biết nhau sao?

Hôm nay, trong phòng riêng không gọi rượu có độ cồn cao, chỉ là bia, rượu vang, cũng không gọi nhiều.

Cũng không ai chuốc rượu Hướng Hạo Nhiên.

Vì hôm nay là tiệc đính hôn, sợ uống nhiều mất kiểm soát, trước đó anh ta còn uống thuốc giải rượu.

Cho nên Sở Tuấn biết rõ, Hướng Hạo Nhiên hôm nay không phải thật sự say vì rượu mà là vì tâm trạng không tốt nên có tâm lý say rượu.

Hướng Hạo Nhiên làm kinh doanh cùng gia đình, tửu lượng rất tốt, anh ta có thể uống bao nhiêu rượu, Sở Tuấn nắm rõ trong lòng bàn tay.

Số rượu tối nay chẳng thấm vào đâu, anh ta cố ý muốn say nên mới thành ra như thế.

Lượng cồn vào người rất hạn chế, cho nên sau khi về nhà uống canh giải rượu, lại nói chuyện với người nhà, quả thực có thể đã tỉnh gần hết.

Không phải say như chết, anh ta lái xe cũng không liều lĩnh. Huống hồ tối nay mọi chuyện đã nói rõ ràng với anh ta rồi, cũng không còn lý do gì để nghĩ không thông

Vậy tại sao lại đâm vào tường?

Xương sườn gãy đâm vào nội tạng, đây không phải là một cú va chạm nhẹ.

Hoặc là xui xẻo đến nhà, hoặc là… đây là một cú va chạm rất mạnh.

Sở Tuấn nói: “Có cảnh sát giao thông đến xử lý chưa? Hiện trường thế nào?”

Bố Hướng nói: “Có, hiện trường đã xem qua, tạm thời nói đúng là tai nạn. Hiện trường không phát hiện dấu vết của xe khác, trên xe cũng chỉ có một mình Hạo Nhiên.”

“Vậy chiếc xe thì sao?” Sở Tuấn nói: “Chiếc xe có được kiểm tra chưa, có ai đã động tay động chân gì không?”

“Tạm thời chưa biết.” Bố Hướng nói: “Hôm nay quá muộn, việc kiểm tra xe có lẽ phải đến ngày mai. Chú bây giờ phải ở bên Hạo Nhiên, tạm thời cũng không rảnh.”

Sở Tuấn gật đầu: “Cháu hiểu rồi.”

Bố Hướng có cảm giác nguy hiểm.

Ông nghi ngờ Hướng Hạo Nhiên bị hại.

Nhưng ai sẽ hại Hướng Hạo Nhiên ông không đoán được, chỉ có thể nghi ngờ là người xung quanh.

Một khi con người bắt đầu nghi ngờ người bên cạnh, thì chẳng tin được ai nữa.

Cho nên bố Hướng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nghĩ đến Sở Tuấn.

Sở Tuấn không chỉ là bạn tốt nhất của Hướng Hạo Nhiên mà còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, không ai đáng tin hơn anh.

“Chú biết muộn thế này quả thật phiền phức cho cháu, còn để cháu chạy một chuyến.” Bố Hướng xin lỗi nhìn An Noãn: “Còn có cô gái Tiểu An này, cũng làm phiền cháu cũng phải chạy một chuyến.”

“Không sao.” Sở Tuấn nói: “Hướng Hạo Nhiên là anh em tốt nhất của cháu, cậu ấy xảy ra chuyện cháu chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chú Hướng, chú cứ yên tâm ở đây với cậu ấy, cháu đi sắp xếp. Chiếc xe đó bây giờ ở đâu?”

“Vẫn còn ở hiện trường.” Bố Hướng nói: “Chú đã sắp xếp người canh ở đó, bên cảnh sát giao thông cũng định ngày mai mới xử lý hiện trường. Bây giờ trời tối, sợ có tình huống gì không nhìn rõ.”

“Được, cháu biết rồi, cháu sẽ qua đó ngay.” Sở Tuấn nói: “Chú yên tâm, cháu có người quen về phương diện này.”

Người quen thuộc với xe cộ, người quen thuộc với dấu vết hiện trường, còn ai có thể có lợi thế nghề nghiệp hơn đội trưởng đội cảnh sát hình sự chứ.

Sau khi hỏi địa chỉ cụ thể, Sở Tuấn liền đưa An Noãn rời đi.

Đến văn phòng bệnh viện mượn điện thoại, Sở Tuấn gọi mấy cuộc điện thoại ra ngoài rồi lái xe đến hiện trường.

Hiện trường đã được rào lại.

Nơi này tuy ở bên đường nhưng không ảnh hưởng đến giao thông bình thường.

Ngã ba, ở mép một nhánh rẽ.

Bên cạnh là một bức tường, xe của Hướng Hạo Nhiên đâm vào tường đã vỡ nát, văng đầy các bộ phận.

An Noãn dừng xe, cùng Sở Tuấn đi qua.

Có hai thanh niên đang ngồi một bên ngẩn người, thấy hai người họ qua vội vàng đứng dậy.

May mà hai người này đều quen Sở Tuấn, là trợ lý bên cạnh bố Hướng.

“Đội trưởng Sở.” Một người nói: “Anh đến rồi.”

Sở Tuấn gật đầu: “Tổng giám đốc Hướng bảo tôi qua xem.”

Người đó có vẻ thở phào nhẹ nhõm: “Anh mau vào xem, có cần tôi soi đèn cho không?”

“Không cần, tôi tự làm được.”

Sở Tuấn lấy đèn pin từ trên xe.

An Noãn cũng cầm đèn pin.

Nửa đêm kiểm tra hiện trường tai nạn xe, cô như nhớ lại về những năm tháng ở kiếp trước.

Lại thêm một ngày thức trắng làm thêm giờ nữa rồi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận