Ai ngờ Sở Tuấn lại dẫn An Noãn đến.
Lần này Sở Tuấn trực tiếp tìm đến tận nhà.
Hai người ngồi ở phòng khách, người giúp việc lên lầu thông báo.
Bố Hướng vội vàng đi xuống.
Sở Tuấn nói: “Cháu có chút chuyện muốn hỏi, chúng ta vào phòng sách nói chuyện nhé.”
Nhà họ Hướng có mấy dì giúp việc, tài xế các loại, ở giai đoạn này không ai có thể thoát khỏi nghi ngờ. Để đảm bảo an toàn, không thể để người khác nghe thấy.
Bố Hướng lập tức hiểu ra, dẫn hai người vào phòng sách.
Cửa phòng sách đóng lại cách ly mọi thứ bên ngoài.
Bố Hướng nói: “Đội trưởng Sở, cháu muốn nói gì cứ nói.”
Sở Tuấn liền đơn giản kể lại tình hình hiện tại.
Trọng điểm là, họ nghi ngờ hung thủ đang ở ngay bên cạnh.
Bố Hướng vừa nghe chỉ cảm thấy rợn tóc gáy.
Ông là người làm ăn, không giống như cảnh sát hình sự như Sở Tuấn. Nghĩ đến con trai vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh, thật sự là đi một vòng trong điện Diêm Vương, khó khăn lắm mới nhặt lại được một mạng.
Nếu hung thủ ẩn náu bên cạnh thì đáng sợ biết bao, chẳng phải lúc nào cũng có thể lấy mạng nó sao.
“Chuyện này khó rồi.” Bố Hướng lo lắng: “Tuy chuyện tiệc đính hôn này, vì nhiều lý do, chú cảm thấy cũng không vẻ vang gì nên không muốn làm rùm beng, nhưng dù sao đây cũng là một tiệc đính hôn. Nhà chú có biết bao nhiêu họ hàng bạn bè, nhà họ Lang cũng có biết bao nhiêu họ hàng bạn bè, cho dù chỉ là làm cho có lệ thì quy mô cũng không thể nhỏ. Vậy nên người biết chuyện chắc chắn không ít.”
Nhà mình thì bố Hướng còn biết được.
Nhà họ Lang có bao nhiêu, khó nói lắm.
Dù sao tiệc đính hôn lần này nhà họ Lang còn tích cực hơn nhà ông một chút.
Bố Hướng bẻ ngón tay tính toán một lượt.
Sở Tuấn nghe xong, cảm thấy việc điều tra từng người một thì không thực tế.
Người quá nhiều, tra đến bao giờ mới xong? Hơn nữa, điều tra diện rộng quá dễ mất trọng tâm, dù hung thủ có ở trong đó cũng khó mà lộ sơ hở.
Sở Tuấn ra khỏi nhà họ Hướng đã là 7 giờ 30 tối.
Bố Hướng nhất quyết giữ Sở Tuấn và An Noãn ở lại ăn tối nhưng không giữ được.
Lúc này nhà họ Hướng cũng không có tâm trạng tiếp khách, không nên làm phiền.
Tháng 11, nhiệt độ buổi tối khá thấp.
Dove_Serum vùng da cánh
Sở Tuấn mặc một chiếc áo khoác màu lạc đà, An Noãn cũng mặc một chiếc cùng kiểu, nhìn qua là biết đồ đôi.
Ra khỏi nhà họ Hướng, xe đậu trên con đường bên ngoài.
Một cơn gió thổi qua, Sở Tuấn nắm tay An Noãn nhét vào túi áo của mình.
“Lạnh không?” Sở Tuấn nói.
“Không lạnh.”
“Giờ này rồi, ăn cơm xong rồi về.”
“Được.”
“Muốn ăn gì?”
An Noãn suy nghĩ một lát: “Ăn lẩu đi. Mùa đông ăn lẩu là thoải mái nhất.”
Cuối thu cũng được.
Tháng 11 ở Bắc Kinh đã rất lạnh rồi, hai ngày nay nhiệt độ giảm xuống chỉ còn 7, 8 độ.
Nhiệt độ này mặc áo khoác cũng hơi lạnh rồi, phải mặc áo phao.
Sở Tuấn có áo phao, lúc An Noãn đến còn ấm áp, mấy bộ quần áo mang theo cũng là đồ mùa xuân thu. Sau này tuy đã mua mấy lần quần áo nhưng đều là kiểu dáng hợp mốt theo mùa, cũng chưa kịp sắm đồ đông đặc biệt dày.
“Được, đi ăn lẩu.” Sở Tuấn nói: “Trời lạnh rồi, mùa đông ở Bắc Kinh lạnh hơn nhiều so với chỗ quê em, không biết em có thích ứng được không.”
“Không sao, có gì mà không thích ứng được.” An Noãn thuận miệng nói: “À phải rồi, em thấy nhà cũ có điều hòa, phòng anh sao không lắp? Cho dù bên này có hệ thống sưởi, mùa hè chắc cũng nóng chứ?”
Sở Tuấn lại im lặng một lúc.
“Em… làm sao biết nhà cũ có lắp điều hòa.”
An Noãn nhìn Sở Tuấn như nhìn một tên ngốc.
“Em nhìn thấy mà.” An Noãn nói: “Phòng ông nội không phải có một cái sao?”
Cô cũng không bị mù, tuy kiểu dáng có hơi khác so với đời sau nhưng về cơ bản là giống nhau, chẳng lẽ không nhận ra được.
“Đúng vậy, phòng ông nội có một cái.” Sở Tuấn nói: “Không ngờ em quan sát kỹ như vậy.”
An Noãn lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Sở Tuấn.
Thứ to như vậy, không cần nhìn kỹ cũng thấy được.
Sở Tuấn tự giễu cười một tiếng.
“Không phải, ý anh không phải vậy, anh tưởng em sẽ không để ý. Anh thấy ở huyện các em hình như vẫn chưa có nhà nào lắp điều hòa.”
Nếu lúc mới quen An Noãn mà biết đến điều hòa anh còn thấy ngạc nhiên.
Điều hòa thì đã có từ lâu nhưng ngay cả ở thành phố lớn cũng được coi là hàng xa xỉ.
Thường chỉ lắp ở những nơi công cộng quan trọng, như trung tâm thương mại lớn, khách sạn quốc tế, viện nghiên cứu, khoa đặc biệt của bệnh viện…, nhằm đảm bảo nhiệt độ môi trường nhất định.
Một chiếc điều hòa không chỉ đắt đỏ mà sản lượng, nguồn cung cũng hạn chế. Giờ vẫn đang trong giai đoạn từ kế hoạch tập trung sang kinh tế thị trường, một số hàng hóa đắt tiền hay đặc thù vẫn bị quản lý mua bán.
Có những thứ, thị trường có nhưng không phải cứ có tiền là mua được.
“Quê em là nơi nhỏ, chắc chắn không có rồi.” An Noãn nói: “Đừng nói là điều hòa, ngay cả TV cũng không có mấy nhà có, thỉnh thoảng có cũng đều là TV đen trắng.”
Đây mới là hiện trạng của cuộc sống.
An Noãn mới là người khác biệt ở đây.
Mùa đông có hệ thống sưởi, nhưng nghe hàng xóm dưới lầu nói nhiệt độ không được tốt lắm, thời gian cũng ngắn, ai cũng chê.
Nhưng mùa đông vẫn ổn, lạnh thì còn có thể dùng túi nước nóng, có thể chui vào chăn để ủ ấm.
Mùa hè không có điều hòa, những ngày này sống sao đây?
Lòng An Noãn nặng trĩu.
“Sở Tuấn.” An Noãn nói: “Em không phải nhất thiết phải sống sung sướng, nhưng anh nói xem, mùa hè chúng ta có thể mua một cái điều hòa không? Hiện tại điều hòa giá bao nhiêu một cái?”
Lời này đã nói khá tế nhị.
An Noãn thật sự không phải cố đòi sống sung sướng nhưng cũng không muốn sống khổ sở.
Sống lại một đời, không phải chỉ để tồn tại. Nếu không có cách nào thì thôi, nếu đã có tất nhiên phải cố gắng thoải mái một chút.
“Không vấn đề gì. Trước đây anh ở một mình, ở cũng không nhiều, nên nhiều thứ chưa mua. Giờ em ở cùng, em thấy cần gì thì cứ sắm. Giá cũng được, hàng nội tầm một, hai nghìn nhưng chỉ làm lạnh. Hàng nhập thì hai chiều, tám nghìn đến một vạn, anh về sẽ tìm người mua.”
Tám nghìn đến một vạn à….
Đúng là đắt thật.
Trước khi đi làm, mỗi lần gặp khoản chi lớn thường An Noãn sẽ dùng giá trị của căn tứ hợp viện để tính toán. So sánh như vậy thì thấy chẳng có gì là đắt cả.
Bây giờ đi làm rồi lại đổi một cách tính khác.
Bất kể là gì cũng thích dùng lương của mình để so sánh, sau đó phát hiện cái gì cũng rất đắt rất đắt.
Sở Tuấn tự nhủ: “Hệ thống sưởi của căn nhà đó không tốt, không chỉ mùa hè nóng mà mùa đông cũng lạnh. Anh sẽ lắp hai cái điều hòa tốt hơn, vài ngày nữa sẽ lắp xong, mùa đông cũng ấm áp hơn.”
Đắt hay không Sở Tuấn không mấy quan tâm.
Người có thể chi hai vạn để mua một chiếc đồng hồ tất nhiên sẽ không quan tâm đến việc chi cùng một số tiền để mua những thứ cần thiết có thể nâng cao chất lượng cuộc sống.
An Noãn hạnh phúc thở dài một tiếng.
Có tiền thật tốt.
Công việc chính không thể bỏ nhưng cô phải tận dụng cơ hội của thời đại để kiếm tiền cho thật tốt.
Bây giờ tiêu những thứ này của Sở Tuấn, sau này đều phải đền đáp anh.