Loại lý do chết này quả thực rất qua loa và vội vàng nhưng cũng không có cách nào khác.
Giấy không gói được lửa, tuy hiện tại số người biết chuyện này rất ít, nhưng rốt cuộc vẫn có người biết, lại còn nhiều sơ hở.
Trì hoãn thêm một ngày là thêm một chút nguy cơ bị lộ.
Vậy nên phải nhanh chóng giải quyết.
Trước khi tin tức lan rộng phải làm xong chuyện này.
Đợi đến khi đào mộ lên xem, cũng chỉ có hai khả năng.
Một là, xương cốt trong mộ sau khi được pháp y kiểm tra, quả thực không phải chết vì tai nạn xe, hoặc nói cách khác, không phải chết chỉ vì tai nạn xe. Trên xương cốt có thể thấy những vết thương chí mạng ngoài tai nạn xe.
Hai là, không nhìn ra được gì.
Bất kể có hay không, dù sao cũng không nhìn ra.
Nếu nhìn ra được, đó là chứng cứ; giám định không ra, thì nguyên tắc “nghi ngờ xử vô tội” sẽ được áp dụng.
Nếu có thể nhìn ra, có thể trực tiếp bắt bố mẹ Tiêu Vũ Hoa đi.
Nếu không nhìn ra chỉ đành nghĩ cách khác để kích thí/ch hung thủ.
Nguyên nhân cái chết của Tiêu Vũ Hoa, ngoài người nhà họ Tiêu, rất có thể hung thủ cũng biết.
Hướng Hạo Nhiên “chết”, chuyện này đến một cách bất ngờ.
Bố mẹ Hướng ở trong phòng bệnh khóc lóc trời đất.
An Noãn cũng ở bên cạnh khuyên nhủ một lúc, vừa khuyên vừa quan sát.
Tuy biết con trai chưa chết nhưng hai ông bà khóc rất thật lòng.
Mẹ Hướng nắm tay An Noãn, vừa khóc vừa nói.
“Tạo nghiệp quá, tạo nghiệp quá. Sao tôi lại sinh ra một đứa con trai như vậy.”
An Noãn vỗ về tay mẹ Hướng.
Cô đều hiểu.
Tuy Hướng Hạo Nhiên chưa chết nhưng đúng là rất tạo nghiệp.
Bao nhiêu chuyện rắc rối nối tiếp, lần này bị thương khá nặng, nhưng dù sao cũng là con ruột, nếu không thì sớm muộn cũng phải bị đánh cho một trận nhớ đời để sau này sống cho đàng hoàng hơn.
Bên này khóc như thật vậy.
Khóc xong liền bàn đến việc lo hậu sự.
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Sở Tuấn nói hậu sự này có thể có chút phiền phức, không thể làm trực tiếp.
Chiều hôm đó bố mẹ Hướng Hạo Nhiên tìm đến nhà họ Tiêu.
Vợ chồng Tiêu Hưng Bang còn chưa kịp nghỉ ngơi, đang ngồi trong nhà chính ngẩn người.
Hôm đó sau khi Sở Tuấn đi, tuy không đến nữa nhưng không biết tại sao họ luôn cảm thấy trong lòng không yên, luôn cảm thấy sắp có chuyện.
Có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Hai vợ chồng ở nhà bàn tới bàn lui, thực sự cảm thấy bất an.
Cứ như có một tảng đá treo trên đầu không biết khi nào sẽ rơi xuống, nhưng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Hai người nghe thấy tiếng xe liền cảm thấy mày giật giật.
Trong làng không nhà nào có ô tô. Thường cũng không ai lái ô tô vào làng, đây là hiện tượng hiếm thấy.
Xe dừng lại trước cửa nhà họ.
Tiêu Hưng Bang lập tức đứng dậy.
“Không phải lại là cảnh sát đến chứ?” Tiêu Hưng Bang bực bội nói: “Sao cứ bám lấy chúng ta thế, không phải thật sự sắp có chuyện chứ?”
Lữ Mỹ Yến dùng tay nắm chặt vạt áo: “Bình tĩnh, đừng hoảng.”
Sở Tuấn lần thứ hai đến, đã quen đường quen lối, dẫn bố mẹ Hướng Hạo Nhiên đi vào sân.
Cốc cốc cốc.
“Có ai ở nhà không?”
Tiêu Hưng Bang nghe tiếng gõ cửa, bình tĩnh lại một chút, lúc này mới đi mở cửa.
Cửa vừa mở đã giật mình.
Lần này không chỉ có hai người Sở Tuấn và An Noãn.
Còn có hai người lớn tuổi, một nam một nữ.
Tình trạng tinh thần của hai người rất tệ, nhưng nhìn cách ăn mặc là biết không phải gia đình bình thường.
Trong tay họ còn xách nhiều túi quà lớn nhỏ.
Tiêu Hưng Bang do dự nói: “Các vị… tìm ai?”
Sở Tuấn giới thiệu: “Chú Hướng, hai vị này chính là bố mẹ của Tiêu Vũ Hoa.”
Tiêu Hưng Bang ngơ ngác gật đầu.
“Vâng, tôi là bố của Tiêu Vũ Hoa. Các vị là ai?”
Bố Hướng ngay lập tức đặt quà xuống, sau đó nắm tay Tiêu Hưng Bang nói một câu.
“Thông gia!”
Tiêu Hưng Bang mở to mắt, há miệng nói.
“Hả?”
Ông ta thật sự không hiểu.
“Thông gia? Thông gia gì?” Lữ Mỹ Yến cũng đi tới, nhìn bố Hướng mặc vest, đầu óc như bị tắc nghẽn.
Tiêu Hưng Bang nhìn Sở Tuấn: “Đội trưởng Sở, đây là chuyện gì?”
Sở Tuấn đợi ông ta ngạc nhiên xong, lúc này mới nói: “Hai vị này là bố mẹ của Hướng Hạo Nhiên.”
Câu này giải thích rất rõ ràng, nhưng đầu óc hai người càng không hoạt động được.
“Tôi là bố của Hướng Hạo Nhiên.” Bố Hướng nói: “Hai vị chắc còn chưa biết, Hạo Nhiên nó…”
Nói xong bố Hướng nghẹn ngào, mẹ Hướng lại bắt đầu lau nước mắt.
Áp lực của hai người họ trong thời gian này thực sự quá lớn, không cần diễn nhiều, nghĩ đến là muốn khóc.
Tiêu Hưng Bang không kìm được nói: “Anh ta làm sao?”
Ông ta biết Hướng Hạo Nhiên bị thương nhưng không biết anh ta đã chết.
Bố Hướng thở dài một hơi.
“Nó đi rồi.”
Bố Tiêu Hưng Bang kinh ngạc.
“Không… không còn nữa? Là chuyện khi nào.”
“Chính là sáng hôm nay.” Bố Hướng nói.
Vốn dĩ ông đối với việc tung tin đồn nói con trai mình chết vẫn còn có tâm lý chống đối khá lớn. Nhưng Sở Tuấn hỏi ông: chú muốn cậu ấy chết thật hay chết giả?
Bố mẹ Hướng Hạo Nhiên trong bài toán lựa chọn giữa hai cái chết, lập tức không do dự mà đầu hàng.
Chết giả luôn tốt hơn chết thật.
Tuy chuyện sau khi chết giả cũng khá phiền phức, nhưng dù sao cũng đơn giản hơn chết thật.
Họ ngay lập tức bảo đảm với Sở Tuấn, chỉ đâu đánh đó, tuyệt đối không làm chậm trễ.
Vợ chồng Tiêu Hưng Bang vừa nghe Hướng Hạo Nhiên chết, sắc mặt cũng khổ hơn cả mướp đắng.
Họ hoàn toàn không thể nghĩ ra chuyện Hướng Hạo Nhiên giả chết, người bình thường vốn không nghĩ được, mà cũng không làm nổi.
Điều họ nghĩ là:
Hướng Hạo Nhiên chết rồi, sau này ai đưa tiền cho họ?
Không có tiền, con trai họ làm sao tiếp tục ở bên ngoài?
Thế thì phải làm sao đây, chẳng khác nào trời sập.
Nếu bây giờ có thể khóc to, hai vợ chồng họ chắc chắn khóc còn dữ hơn cả bố mẹ Hướng Hạo Nhiên.
Hai người buồn bã một lúc, nói một số lời xã giao, thấp thỏm nói: “Vậy hai vị đến tìm chúng tôi có chuyện gì không?”
Họ có chút lo lắng bố mẹ Hướng Hạo Nhiên đến để đòi tiền.
Hai năm nay Hướng Hạo Nhiên cho họ nhiều tiền như vậy, vượt xa số tiền bồi thường đã thương lượng năm đó, chính là để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, bỏ tiền mua sự yên tĩnh.
Bây giờ Hướng Hạo Nhiên chết rồi.
Không sợ nữa.
Hơn hai mươi vạn đấy.
Người giàu cũng xót, con số thực sự quá lớn.
Bố mẹ Hướng Hạo Nhiên ngồi xuống.
“Là thế này.” Bố Hướng nói: “Vốn dĩ Hạo Nhiên đã chuẩn bị kết hôn nhưng mọi thứ xong xuôi rồi mà vẫn chưa đăng ký. Chưa đăng ký thì không phải vợ chồng hợp pháp. Bên nhà gái biết vậy nên không vui.”
Ai lại muốn vừa cưới đã thành góa phụ chứ.
“Chuyện này là trách nhiệm của chúng tôi, nhà gái không muốn, chúng tôi cũng có thể hiểu được.”
Bố Hướng rất thấu tình đạt lý: “Con cái chưa kết hôn, xuống dưới đó cũng là cô đơn một mình. Trùng hợp, đội trưởng Sở nói với tôi, thực ra Hạo Nhiên đã cùng con gái nhà hai vị kết hôn rồi. Ba năm trước hai đứa đã tổ chức hôn lễ.”
Đám cưới ma cũng là đám cưới, nghi thức đám cưới ma sao lại không được coi là hôn lễ chứ.
Bố Hướng nói một cách hiển nhiên: “Nếu đã như vậy, chúng ta không phải là thông gia sao?”