Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 340.




Bây giờ An Noãn chính là muốn tạo cơ hội này cho anh ta.

Chỉ cần tài xế chạy thoát, còn lại một mình Niếp Kiến Nguyên thì không thành vấn đề, dễ dàng xử lý.

Sở Tuấn trong lúc chao đảo, giơ súng lên, nhắm vào chiếc xe phía sau.

Trăm ngàn lần huấn luyện khiến cánh tay cầm súng của anh, dù trong môi trường rung lắc hỗn loạn vẫn vững như bàn thạch.

Chiếc xe địa hình sau một hồi giằng co với chiếc taxi đột nhiên lùi về phía sau.

Chiếc taxi lao về phía trước, chiếc xe địa hình lùi về phía sau, bất ngờ, hai chiếc xe đâm sầm vào nhau.

Cả hai chiếc xe đều bị va chạm mạnh, những người trên xe cũng không thể tránh khỏi bị lắc mạnh.

Người bị lắc mạnh nhất là Niếp Kiến Nguyên.

Tài xế hai bên đều đã thắt dây an toàn, chỉ bị giật một cái.

Sở Tuấn ngồi ở ghế phụ cũng đã thắt dây an toàn.

Chỉ có Niếp Kiến Nguyên, hắn ngồi phía sau tài xế, còn nhoài nửa người lên, cầm dao dí vào cổ tài xế.

Hắn không thắt dây an toàn, trong không gian chật hẹp của chiếc xe, đột ngột bị hất vằng về phía sau.

Con dao suýt nữa tuột khỏi tay, rơi xuống sàn.

Phản ứng của tài xế cũng rất nhanh, vừa thấy con dao găm rời khỏi cổ mình lập tức tháo dây an toàn, nhanh chóng mở cửa xe lao ra ngoài.

Niếp Kiến Nguyên là một thanh niên gầy gò, tài xế tuy không khỏe mạnh lắm nhưng cũng là một người trưởng thành.

Lý do tài xế bị khống chế là vì trong lúc không đề phòng, một con dao găm đã kề vào cổ anh ta.

Người có vũ khí đương nhiên chiếm thế thượng phong.

Nếu hai người đều tay không hoặc đều có vũ khí, một chọi một, Niếp Kiến Nguyên chưa chắc đã là đối thủ của tài xế.

Dao không phải là súng, tài xế hiểu rất rõ: chỉ cần cổ mình thoát ra khỏi lưỡi dao của Niếp Kiến Nguyên thì không còn sợ gì nữa.

Dù không có ai giúp đỡ anh ta cũng có thể đánh gục Niếp Kiến Nguyên.

Hôm nay thật là tức chết đi được.

Vốn dĩ làm ăn đã ế ẩm, kiếm chẳng được mấy đồng, về nhà có khi còn bị vợ cau có. Bây giờ lại còn gặp phải cướp.

Phì, xui xẻo.

Sau khi va chạm, An Noãn liền đạp mạnh phanh.

Sở Tuấn lập tức đẩy cửa lao ra.

Nước hoa Bodymist
Tài xế chạy về phía trước, Sở Tuấn chạy về phía sau.

Niếp Kiến Nguyên vừa bị cú hất vừa rồi làm cho choáng váng, đầu đập vào khung xe bên cạnh, chỉ cảm thấy ong ong.

Hắn cố gắng chịu đựng cơn chóng mặt muốn đuổi theo tài xế thì cửa xe đã mở.

Nòng súng đen ngòm chĩa vào hắn.

“Giơ tay lên.” Sở Tuấn lạnh lùng nói: “Tôi là Sở Tuấn, Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự Cục Công an Bắc KInh. Niếp Kiến Nguyên, bây giờ cậu hãy buông dao găm xuống và bước ra ngoài.”

Niếp Kiến Nguyên vẫn cầm dao găm trong tay.

Nhưng con dao găm này chỉ có thể dùng để dọa nạt người dân bình thường.

Muốn dùng để đối phó với Sở Tuấn thì không thể nào.

An Noãn cũng tháo dây an toàn, xuống xe.

Cô không hề nghi ngờ việc Sở Tuấn có thể đối phó với Niếp Kiến Nguyên, nên trước tiên đi vòng ra sau xe xem xét đuôi xe địa hình của mình.

Ôi, thương cho chiếc xe của cô, thật là nhiều tai ương.

Tài xế taxi thoát chết trong gang tấc vẫn chưa hoàn hồn, bất chợt vỗ đầu một cái, cũng vội vàng chạy đến xem xe của mình.

Đầu xe của anh ta bị va chạm liên tục mấy lần, cũng đầy vết trầy xước.

Thế là hai người đứng cạnh nhau, một người xem đầu xe, một người xem đuôi xe, cùng nhau thở dài.

“Ôi…”

An Noãn nghĩ một lát, thời đại này xe ô tô đã có bảo hiểm, chỉ không biết trường hợp này thì bảo hiểm có bồi thường không.

Nhưng bảo hiểm của chiếc xe này cũng không đứng tên cô, hỏng hóc gì cũng là Sở Tuấn mang đi sửa.

Bên này còn chưa kịp than thở xong, bên kia Niếp Kiến Nguyên đã xuống xe.

Đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo, nếu không thì ngay khi nhìn thấy chiếc xe địa hình, hắn đã không lập tức giục tài xế rời đi.

Hắn đánh cược không phải vì xe địa hình đuổi không kịp taxi mà là vì hắn chưa lộ mặt, Sở Tuấn và mọi người sẽ không biết hắn đã đến.

Chỉ cần bị phát hiện thì sẽ không có cơ hội chạy thoát.

Bây giờ đã bị phát hiện.

Đối mặt với Sở Tuấn cầm súng, Niếp Kiến Nguyên không còn đường nào để chạy.

“Cậu chính là Niếp Kiến Nguyên.” An Noãn bước tới: “Chạy khá nhanh, đầu óc cũng khá nhạy bén đấy.”

Niếp Kiến Nguyên là một sinh viên cao gầy, sinh viên mỹ thuật có chút khí chất nghệ sĩ, tóc dài hơn nam giới bình thường một chút, tóc mái che mắt, toát lên vẻ u ám.

“Vẫn bị các người bắt được.”

Niếp Kiến Nguyên từ từ giơ tay lên, bước xuống xe.

“Các người có thể tìm đến trường, tôi rất ngạc nhiên.”

“Đừng ngạc nhiên nữa.” Sở Tuấn lạnh lùng nói: “Cậu có thể chạy nhanh như vậy chúng tôi mới ngạc nhiên đấy.”

Anh sờ tay ra sau lưng lấy một chiếc còng tay.

Sau đó còng người lại.

Có chuyện gì về cục rồi nói.

“Đợi đã, đợi đã.”

Niếp Kiến Nguyên đột nhiên nói.

“Có chuyện gì?”

Sở Tuấn cắm súng lại vào bao.

Niếp Kiến Nguyên nói: “Tôi… có thể đi gặp em gái một chút được không?”

“Cậu nói Tiểu Hà à?”

“Đúng.”

Niếp Kiến Nguyên nhìn Sở Tuấn bằng ánh mắt cầu xin.

“Tôi chỉ gặp con bé, nói với nó vài câu là được… nó sống ở kia… căn nhà kia.”

Niếp Kiến Nguyên chỉ tay một cái.

Ngay ở đầu hẻm.

Niếp Kiến Nguyên quả nhiên là đến thăm Tiểu Hà, chỉ là vừa vào đã nhìn thấy chiếc xe địa hình đỗ ở không xa, lập tức cảm thấy không ổn.

Lúc đó phản ứng đầu tiên của hắn là không thể dừng xe ở đây được, nên lập tức nói với tài xế: “Không cần đến nữa, đi thôi.” Đi qua con hẻm này quay lại trường học.”

Lúc đó tài xế cũng không thấy có gì không ổn.

Anh ta làm tài xế bao nhiêu năm, hành khách trên xe thay đổi lộ trình hoặc đổi kế hoạch giữa chừng là quá bình thường.

Niếp Kiến Nguyên còn nói: “Tôi đang vội, phiền anh lái nhanh một chút.”

Tài xế cũng không nghi ngờ.

Thế là đạp ga tăng tốc định chạy qua.

Nhưng lúc này An Noãn và Sở Tuấn đã phát hiện ra hắn.

An Noãn không nói hai lời, lái xe đuổi theo.

Lần truy đuổi này khiến tài xế liền phát hiện có điều không ổn.

Xe địa hình không phải xe cảnh sát, lúc đầu tài xế cũng không nghĩ nhiều. Nhưng dù thế nào đi nữa, có người đuổi theo thì phải dừng lại.

Có người đuổi theo tức là có người tìm mình có việc, chắc chắn phải dừng lại hỏi một câu xem sao?

Tài xế đang định đạp phanh thì thấy Niếp Kiến Nguyên ở ghế sau đưa tay lên, trên tay còn cầm một con dao găm.

“Đừng dừng, đi nhanh lên.”

Giọng nói âm u của Niếp Kiến Nguyên vang lên bên tai tài xế.

Lúc đó người liền tê dại.

Sau đó bị bắt.

Niếp Kiến Nguyên nói: “Anh cảnh sát, cầu xin anh, tôi muốn gặp lại con bé một lần. Tôi biết, có thể sẽ rất lâu tôi sẽ không gặp được nó nữa. Tuần sau là sinh nhật nó, tôi đã hứa sẽ đến dự sinh nhật nó.”

Hầu hết con người đều không hoàn toàn tốt hay hoàn toàn xấu.

Cái xấu của người xấu đều có nguyên do.

Cái tốt của người tốt cũng có giới hạn.

Sở Tuấn nghĩ một lát, cũng không phải là người quá lạnh lùng vô tình.

“Được.”

Sở Tuấn gọi An Noãn một tiếng.

An Noãn lấy một chiếc áo khoác từ trong xe ra, bước tới.

Sở Tuấn khoác chiếc áo khoác lên tay Niếp Kiến Nguyên sau đó mới kéo cánh tay hắn ta đi gặp Tiểu Hà.

Cô bé năm nay 15 tuổi, tuy không phải là trẻ con nhưng vẫn là một cô bé, không nên dọa con bé sợ.

Ánh mắt Niếp Kiến Nguyên nhìn của Sở Tuấn vô cùng cảm kích.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận