Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 348.




Sự thật âm u, đen tối, vi phạm đạo đức luân thường được chôn vùi dưới lòng đất và trong lòng nhà họ Tiêu suốt ba năm cuối cùng cũng được phơi bày ra ánh sáng qua từng câu nói của Sở Tuấn.

Giết một người lạ là một hành vi phạm tội và khủng khiếp.

Giết một người thân thì sự khủng khiếp ấy càng tăng gấp bội.

Người thân này lại là em gái ruột, con gái ruột của mình.

Anh trai giết em gái, bố mẹ che giấu cho hung thủ.

Chuyện này nói ra, nghĩ lại, quả thực khiến người ta rùng mình như rơi vào hầm băng.

Một gia đình bình thường sao có thể độc ác đến thế. Dù có trọng nam khinh nữ cũng hiếm có ai độc ác đến vậy.

Sở Tuấn nói: “Đưa đi, Tiêu Danh Dương, đến đồn cảnh sát cậu hãy khai rõ mọi chuyện.”

Ngay lập tức, Giang Tiếu Ngu áp giải Tiêu Danh Dương, vợ chồng Tiêu Hưng Bang cũng không thể không đi theo, rời khỏi sân bay.

Bước chân của cả ba người đều có chút lảo đảo.

Chuyến đi này có thể quay về được hay không, rất khó nói.

Kẻ giết người tất nhiên là Tiêu Danh Dương, nhưng vợ chồng Tiêu Hưng Bang biết mà không báo, bao che tội phạm thì cũng là phạm tội.

Thấy Tiêu Danh Dương bị bắt, bố của Hướng Hạo Nhiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Kẻ hại Hướng Hạo Nhiên đã bị bắt, bây giờ Tiêu Danh Dương cũng bị bắt, chuyện này xem như đã đến hồi kết.

Mấy ngày nay Hướng Hạo Nhiên vẫn luôn trốn trong một biệt thự hẻo lánh giả chết dưỡng thương, bây giờ cuối cùng cũng có thể không cần giả chết nữa.

Bố của Hướng Hạo Nhiên định đến biệt thự thăm con trai, tiện thể thông báo chuyện hôm nay.

Sở Tuấn phải đưa người về đồn cảnh sát, giữa đường sẽ phải chia tay.

Lúc lên xe Sở Tuấn gọi bố Hướng lại nói riêng vài câu.

Khoảng thời gian này Hướng Hạo Nhiên thực sự gặp vận hạn, hết chuyện này đến chuyện khác, không có chuyện nào khiến người ta bớt lo.

Ngoài hai chuyện đã giải quyết còn có vị hôn thê của anh ta nữa.

Vị hôn thê của anh ta chắc chắn không phải vì yêu.

Sở Tuấn nói: “Chú Hướng, nếu liên quan đến vụ án cháu chắc chắn sẽ không từ chối. Nhưng cháu đã điều tra, chuyện giữa Hướng Hạo Nhiên và vị hôn thê của cậu ấy có thể không liên quan đến vụ án, cháu nghĩ chú có thể thử giải quyết một chút.”

Bố Hướng vội vàng nói: “Tiểu Sở, cháu có đề nghị gì không?”

“Đề nghị của cháu là, nhân lúc Hướng Hạo Nhiên bị thương hãy thăm dò thái độ của đối phương. Rốt cuộc là vì người, vì tiền hay vì cái gì. Đối phương chọn Hướng Hạo Nhiên nhưng khoảng thời gian này đều không đến thăm cậu ấy một lần, rõ ràng không phải vì yêu.”

Một người phụ nữ muốn kết hôn với một người đàn ông phải có một lý do chứ.

Nước tẩy trang
Hoặc là vì tiền, hoặc là vì quyền lực, hoặc là vì tình yêu, cho dù là vì thân thể, vì khuôn mặt thì cũng phải có một lý do gì đó chứ?

Dù sao Hướng Hạo Nhiên cũng đã như vậy rồi, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, thử từng cái một. Chắc chắn sẽ chọc trúng điểm yếu của đối phương, tìm ra sự thật.

Bố Hướng cảm thấy lời Sở Tuấn nói có lý nhưng nhất thời có chút không chắc chắn nên làm thế nào.

Làm ăn ông không có gì để nói, nhưng nghề nào chuyên nghề đó, có một số chuyện vẫn không nhanh nhạy bằng Sở Tuấn.

Sở Tuấn nói: “Chú xem, mấy ngày nay để dụ Tiêu Danh Dương về, không phải nhà họ Hướng vẫn luôn tuyên truyền Hướng Hạo Nhiên chết rồi, muốn nhận người khác làm con nuôi để thừa kế gia sản nhà họ Hướng sao?”

“Phải.” Bố Hướng nói: “Nhưng tin tức này nhà họ Tiêu tin, người khác chưa chắc đã tin.”

Vị hôn thê kia của Hướng Hạo Nhiên, Lang Nhược Ly, không phải là gia đình bình thường như nhà họ Tiêu, không dễ lừa như vậy. Nhà họ Lang cũng có tiền có thế, có người có tin tức, mấy ngày nay án binh bất động có lẽ là căn bản không tin Hướng Hạo Nhiên đã chết.

Nếu tin thì dù thế nào đi nữa cũng phải đến liên lạc một chút chứ?

“Chuyện này cháu biết.” Sở Tuấn nói: “Nhà họ Lang và nhà họ Tiêu đương nhiên không giống nhau, chuyện có thể lừa được nhà họ Tiêu chưa chắc đã lừa được nhà họ Lang. Nhưng người chết hay không không quan trọng, quan trọng là gia sản có thể giao cho người khác thừa kế không? Và Hướng Hạo Nhiên dù hồi phục thì có bị tàn phế suốt đời không?”

Bố Hướng nghe mà ngẩn người, chỉ cảm thấy con trai mình thật đáng thương.

Sở Tuấn tiếp tục: “Bên ngoài Hướng Hạo Nhiên là một công tử cao ngạo, cao cao tại thượng. Đột nhiên bị tàn tật, gia đình lại muốn bồi dưỡng người thừa kế khác. Cú sốc lớn như vậy cậu ấy có chịu nổi không? Chắc chắn sẽ gây chuyện với gia đình, một khi gây chuyện, chú và dì có thể thuận nước đẩy thuyền đuổi người ra khỏi nhà.”

Xem kìa, tốt biết bao.

Một Hướng Hạo Nhiên không có gì cả chẳng phải đã ra đời rồi sao?

Tay trắng, thân tàn, chí cũng suy, những người bạn bè cũ cũng rời bỏ.

Trong tình huống này, hãy xem Lang Nhược Ly lựa chọn thế nào.

Nếu Lang Nhược Ly có mưu cầu, dù là cầu điều gì cũng sẽ rút lui.

Bố Hướng có chút do dự: “Nếu… chú nói là nếu thôi nhé… nếu trong tình huống này mà Lang Nhược Ly vẫn không rời không bỏ, nhất quyết muốn gả cho Hạo Nhiên, cháu nói đây là tình huống gì?”

Là tình yêu đích thực sao?

Có thể chấp nhận được không?

“Không.” Sở Tuấn nói: “Theo kinh nghiệm của cháu, nếu trong tình huống này mà Lang Nhược Ly vẫn kiên quyết muốn gả cho Hướng Hạo Nhiên, cùng cậu ấy sống chết có nhau không rời không bỏ thì rất có thể cô ta bị người ta bỏ bùa hoặc đầu óc có vấn đề.”

“…”

Bố Hướng nhất thời không phân biệt được Sở Tuấn đang nói đùa hay đang nghiêm túc nghĩ cách.

Nhưng ông ta nghĩ lại, khả năng này quả thực quá kỳ lạ.

Khi một người không vì bất kỳ ưu điểm nào của bạn, chưa chắc là họ không mưu cầu gì mà có thể họ mưu cầu thứ mà bạn không ngờ tới.

Ông là một doanh nhân, quá hiểu rõ trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí.

Làm gì có nhiều tình yêu si dại vô cớ như vậy, làm gì có nhiều món hời dễ dàng như vậy.

“Chú hiểu rồi.” Bố Hướng nói: “Chú sẽ về sắp xếp ngay.”

Làm việc với người như bố Hướng Sở Tuấn rất thích, rất thoải mái.

Đặc biệt dễ dàng, nói một hiểu mười chứ không phải mỗi bước mỗi chi tiết đều phải cầm tay chỉ việc, có khi còn dạy không tốt còn có thể làm ra những bước đi phản tác dụng.

Bố Hướng suy nghĩ sâu xa rồi rời đi.

Sở Tuấn đưa ba người nhà họ Tiêu về đội cảnh sát hình sự.

Ba người được thẩm vấn riêng.

Sở Tuấn còn lừa Tiêu Danh Dương một chút.

“Có lẽ các người không ngờ được, tối hôm Tiêu Vũ Hoa bị đánh không phải không có ai nhìn thấy, có một nhân chứng ngay trong làng.”

Ngay lập tức, Tiêu Danh Dương không còn bình tĩnh nữa.

“Ai?”

Sở Tuấn tùy tiện nói ra một cái tên.

Tiêu Danh Dương ngơ ngác nhớ lại nhưng không thể nhớ ra người này là ai.

Sở Tuấn nói bừa: “Là một công nhân ở trọ trong làng các người, tối hôm đó tan làm muộn, lúc các người đuổi đánh Tiêu Vũ Hoa thì anh ta vừa mới tan ca về làng. Anh ta đã tận tai nghe thấy các người nói muốn đánh chết Tiêu Vũ Hoa.”

Đây không phải là Sở Tuấn nói bừa.

Những lời này là hỏi được từ hàng xóm nhà họ Tiêu.

Nhà họ Tiêu đối với Tiêu Vũ Hoa hàng ngày không đánh thì mắng, lúc đánh mắng khó tránh khỏi sẽ nói ra những lời quá khích.

Ví dụ như: tao đánh chết mày, cái đồ con gái vô dụng.

Đây có thể là lời nói buột miệng, chưa chắc đã thực sự muốn đánh chết cô bé, nhưng vừa đánh, vừa mắng, bị người ta nghe thấy thì không thể giải thích là “nói bừa” được nữa.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận