Thở hổn hển vài hơi, Phùng Diệu Kiệt mới ngồi xuống.
Vẫn là câu hỏi trước đó, Sở Tuấn lại hỏi một lần nữa.
Câu trả lời cũng không có gì đặc biệt, Phùng Diệu Kiệt cũng nói tối hôm kia anh ta tan làm đúng giờ, sau khi tan làm liền về thẳng nhà rồi ăn cơm, rửa mặt đi ngủ.
Sở Tuấn nói: “Anh có bạn gái không?”
Phùng Diệu Kiệt có chút thất vọng cười một tiếng: “Không có, với điều kiện của tôi, cô gái nào mà thèm để ý.”
Bố mất sớm, mẹ bệnh tật, ngôi nhà rách nát và bản thân anh ta chỉ đi làm thuê.
Hai anh em Phùng Diệu Kiệt đều không có bạn gái.
Lại hỏi thêm một số chuyện thường ngày, mọi người liền cáo từ.
Trở về huyện, không vội về nhà nghỉ, Sở Tuấn dẫn An Noãn cùng đến Cục Cảnh sát huyện nơi Thôi Nghĩa làm việc.
Một ngày trôi qua, kết quả sàng lọc của các bên thế nào cần phải tổng hợp lại để thảo luận.
Còn có vụ kiểm tra phòng tối hôm qua, Sở Tuấn vẫn thấy có gì đó vướng mắc trong lòng. Nhưng việc này không thể để phía địa phương nhúng tay vào, nên tiến độ điều tra cũng chậm hơn.
Muốn sàng lọc hết trong vòng một ngày là không thể, dù sao cũng quá nhiều người.
Thôi Nghĩa là người được huyện Văn An cử đến để kết nối với Sở Tuấn, có chuyện gì đều do anh ta phụ trách.
Sở Tuấn ngồi bên bàn làm việc, tay đặt bên cạnh điện thoại.
Điện thoại lần lượt gọi đến, gọi đi, tổng hợp tin tức của các nơi trong ngày hôm nay.
Điều tra đã mất công, tổng hợp và lọc tin tức lại càng tốn sức.
Tối hôm nay Sở Tuấn mới phát hiện, An Noãn là một cố vấn hữu dụng đến thế nào.
Tổng hợp thông tin, ghi chép, tốc độ cực nhanh.
“An Noãn.” Sở Tuấn nói: “Nếu cô thật sự chỉ có trình độ tiểu học lớp 5, tôi sẽ ăn cái điện thoại này.”
An Noãn lười cả để ý đến anh.
Phải, tôi không chỉ có vậy, nhưng anh cũng không tra ra được gì.
Về chuyện này cô đã quyết định buông xuôi rồi, cứ để mặc kệ anh nghĩ sao thì nghĩ.
Đáng tiếc là cả ngày bận rộn nhưng không phát hiện ai thật sự khả nghi.
Không phải điểm này không khớp thì là điểm kia không khớp, hoặc có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng.
Tan họp đã là mười một rưỡi đêm, tối nay ở nhà nghỉ bên cạnh Cục Cảnh sát huyện.
Nước hoa Bodymist
Đây là nhà nghỉ do cục chỉ định, đi bộ hai bước là đến.
Sở Tuấn và An Noãn, một nam một nữ, không phải vợ chồng nên dĩ nhiên Thôi Nghĩa sẽ thuê hai phòng.
Vừa vào phòng An Noãn lập tức rửa mặt nằm xuống ngủ, không muốn lãng phí một phút nào.
Theo kinh nghiệm của cô, vụ án này nếu không dễ phá thì những ngày sau sẽ chỉ càng bận hơn, càng bận hơn thì phải tranh thủ từng phút từng giây để nghỉ ngơi.
Quả nhiên, giấc ngủ này chỉ kéo dài 4 tiếng.
Nửa đêm, cửa bị gõ vang.
An Noãn lập tức ngồi dậy.
“An Noãn.”
Bên ngoài là giọng của Sở Tuấn.
“Đến đây.” An Noãn vừa mặc quần áo vừa vội vàng ra mở cửa.
Quả nhiên là Sở Tuấn đang đứng trước cửa, đã mặc xong quần áo, rõ ràng là sắp xuất phát.
“Sao vậy?” An Noãn vội nói: “Có phải có manh mối mới không?”
Nhìn trời bên ngoài lúc này còn chưa sáng, chắc mới 3, 4 giờ.
Sở Tuấn nói: “Đã tìm thấy đầu rồi.”
An Noãn lập tức tỉnh ngủ.
“Ở đâu?”
“Ở trong núi.” Sở Tuấn nói: “Giống như chúng ta đã suy đoán, ở trong một rừng đào nhỏ trong núi. Nơi đó là nơi du khách bị cấm. Nhân viên điều tra sau khi xuống núi đã gặp tai nạn nên giờ tin tức mới vừa được truyền về.”
Ngày hôm qua, những người đi điều tra khắp nơi không dễ dàng, những người vào trong núi lại càng vất vả hơn
An Noãn vội vã đi theo Sở Tuấn ra khỏi nhà nghỉ.
“Chúng ta về ngay trong đêm.” Sở Tuấn nói: “Cô có thể ngủ tiếp trên xe.”
“Ồ, không cần.” An Noãn kiên quyết nói: “Tôi lái xe, anh ngủ.”
“Hửm?”
Lái xe về còn 4 tiếng nữa, bây giờ là 3 giờ 30, cũng phải 7, 8 giờ sáng mới đến.
Lái xe đường dài rất mệt, huống hồ là khi bên cạnh có một người đang ngủ say sưa.
“Ngày mai anh chắc chắn sẽ bận cả ngày.” An Noãn túm lấy chìa khóa xe trong tay Sở Tuấn: “Thiếu ngủ sẽ ảnh hưởng đến công việc. Nghe tôi, tôi lái xe, anh ngủ bù trên xe, ngày mai sáng đến cục rồi anh chắc chắn sẽ bận, nhưng tôi có thể ngủ bù.”
Sở Tuấn có đủ loại công việc cần sắp xếp, chắc chắn không có thời gian để nghỉ. Về tới nơi là quay như chong chóng.
Về lý, Sở Tuấn biết An Noãn nói đúng.
Nhưng về tình anh có chút do dự.
Không có lý do gì để một cô gái lái xe đêm, lại còn lái đường dài.
Nhưng An Noãn đã đẩy cửa ghế phụ ra, đẩy anh vào.
“Trên đường đều có biển chỉ dẫn, tôi cũng khá rành đường rồi, chỉ là vài đoạn có thể cần hỏi anh chút thôi. Anh cũng đừng ngủ say quá.” An Noãn ngồi vào ghế lái: “Yên tâm đi đội trưởng Sở, tôi là tài…”
Suýt nữa đã nói ra bốn chữ “tài xế lão luyện”.
An Noãn phanh gấp.
“Tôi là người thật thà, không khoác lác đâu. Tôi nói lái được, chắc chắn sẽ lái được.”
Bây giờ trời còn tối, nhưng chỉ hơn một tiếng nữa là trời sáng, lúc đó đường sẽ dễ nhận ra hơn. Khả năng định hướng của An Noãn rất tốt, cô sẽ cố gắng tự mình nhận đường để Sở Tuấn ngủ thêm một lúc.
Sở Tuấn trong lòng tuy vẫn không yên tâm nhưng An Noãn không chút do dự.
Anh nhìn An Noãn xoay vô lăng thành thạo, thậm chí có chút lơ đãng, lại cảm thấy cô đáng tin cậy.
An Noãn từng nói, cô còn biết lái cả xe tải, xem ra là thật.
Xe lăn bánh đều đều, chiếc xe này An Noãn cũng đã lái mấy lần, rất thành thạo, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Sở Tuấn, chỉ thấy anh nhắm mắt, cũng không biết đã ngủ hay chưa.
Nhưng dù không ngủ được, nhắm mắt nghỉ ngơi cũng tốt.
An Noãn nghĩ ngợi, đưa tay ra sau ghế lấy chăn đắp lên người Sở Tuấn.
Buổi tối lạnh, những thanh niên như Sở Tuấn thích ra vẻ, mặc quần áo mỏng.
Đừng để bị lạnh.
Không ngờ chăn vừa đắp lên người Sở Tuấn anh liền động đậy.
An Noãn nói nhỏ: “Làm anh tỉnh à?”
Không đến mức đó chứ.
Sở Tuấn tuy cảnh giác nhưng giấc ngủ cũng không nông đến vậy. Tối hôm qua cô leo lên giường anh còn không tỉnh.
“Không có.” Sở Tuấn nói: “Tôi chưa ngủ.”
An Noãn vội nói: “Ồ, vậy anh ngủ đi, tôi không làm phiền anh.”
Sở Tuấn điều chỉnh tư thế, nhắm hờ mắt.
Không mở, cũng không nhắm.
Sở Tuấn nói: “Không ngủ được, nói chuyện đi.”
An Noãn nghi ngờ rất hợp lý – có phải anh sợ cô buồn ngủ khi lái xe một mình nên mới muốn nói chuyện với cô không?
Trước đây khi họ đi công tác cũng vậy, nếu là đi xe đêm đường dài tuyệt đối không thể để tài xế một mình lái xe. Lái xe ban đêm càng lái càng buồn ngủ, đặc biệt là khi trên xe mọi người đều đang ngáy, hiệu quả còn tốt hơn cả thôi miên.
Nhất định phải có một người ở ghế phụ nói chuyện với tài xế.
Vì vậy ghế phụ đã trở thành vị trí mà mọi người không muốn ngồi nhất, vị trí chuyên để nói chuyện.
“Nói chuyện thì nói chuyện.” An Noãn mắt nhìn thẳng, nói bừa: “Anh muốn nói gì?”
Tốt nhất là không nói chuyện án mạng, dễ phân tâm.
“Còn ba tiếng rưỡi nữa.” Sở Tuấn nói: “Nói chuyện về hai chúng ta đi.”