Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 98.




Sở Tuấn không đưa An Noãn đến nhà hàng mà đến một trung tâm thương mại.

Xuống xe, An Noãn ngẩng đầu nhìn.

Nơi này kiếp trước cô cũng đã đến, dĩ nhiên khác với bây giờ, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô biết đây là một trong những trung tâm thương mại đắt đỏ nhất Bắc Kinh.

“Đến đây làm gì?” An Noãn kỳ lạ hỏi: “Mua đồ à?”

“Đúng.”

Sở Tuấn tự nhiên đi qua nắm tay An Noãn.

An Noãn bây giờ đã hoàn toàn hiểu, tại sao tối hôm qua lại có màn đó.

Không có danh phận sẽ không thể tự nhiên như vậy.

Sở Tuấn chắc đã ấm ức mấy ngày, rõ ràng là chính cung, lại có cảm giác lén lút làm chuyện mờ ám.

“Muốn mua gì vậy?” An Noãn đi theo vào trong: “Để tặng người ta à?”

“Đúng, để tặng người ta.”

Sở Tuấn đối với nơi này rất quen thuộc, nhìn là biết là người thường đến.

Khi đi qua vài cửa hàng xa xỉ, thậm chí có nhân viên bán hàng gọi một tiếng “Thiếu gia Sở”.

“Tặng người nào?” An Noãn vừa tò mò nhìn quanh, vừa tiện miệng hỏi: “Mắt nhìn của em cũng khá tốt, có thể cho anh vài gợi ý đó.”

Trung tâm thương mại này đúng là khác với những nơi khác. Sáng sủa rộng rãi, trong các quầy hàng trưng bày tinh xảo đủ loại vật phẩm, chỉ một từ để miêu tả — đắt.

Sở Tuấn cười cười, không trả lời.

Anh đưa An Noãn đến một cửa hàng đồng hồ, An Noãn nhìn một cái — ôi, Cartier.

Quả nhiên người được tặng cũng không phải người bình thường.

Đồng hồ hiệu này ở thời đại này cũng khá đắt.

Thời đại nào cũng khá đắt.

Sở Tuấn có đeo đồng hồ, hơn nữa không chỉ một chiếc, An Noãn đã thấy anh thay ba chiếc để phối với quần áo.

Đều là những thương hiệu có giá trị, nhưng cô không hiểu biết nhiều về giá đồng hồ, cùng lắm cũng chỉ biết vài thương hiệu đắt đỏ và nổi tiếng.

Ví dụ như Rolex.

Cổ tay của Sở Tuấn đeo đồng hồ rất đẹp, lúc đó cô cũng không quá ngạc nhiên về giá trị đồng hồ, dù gì cũng là người có mấy chiếc xe, vài cái đồng hồ thì cũng là chuyện bình thường.

Nhân viên bán hàng quả nhiên quen Sở Tuấn, vừa nhìn thấy liền cung kính nói: “Thiếu gia Sở, anh đến rồi.”

Giày nam nữ
“Ừm, xem đồng hồ.” Sở Tuấn nói: “Loại cho nữ.”

“Vâng ạ.”

Nhân viên bán hàng rất vui vẻ, khách hàng như Sở Tuấn, trên mặt đều đã viết sẵn chữ.

Hoa hồng, hoa hồng!

“Thích hiệu này à?” An Noãn đi đến bên quầy hàng: “Em xem nào, anh muốn tặng ai?”

“Một cô gái trẻ xinh đẹp.”

“Cô gái trẻ?” An Noãn nghi ngờ liếc nhìn Sở Tuấn: “Chị họ? em họ?”

Mới có danh phận ngày đầu tiên thôi đấy, đừng nói là có ánh trăng sáng hay bắt cá hai tay đấy chứ?

“Này, lấy cái này ra xem.”

Sở Tuấn chỉ vào một chiếc đồng hồ trong quầy.

Nhân viên bán hàng vội vàng lấy ra.

Sở Tuấn nhận lấy rồi nắm lấy bàn tay An Noãn.

“Không phải chị họ hay em họ, là bạn gái của anh.”

Sở Tuấn đeo chiếc đồng hồ lên cổ tay An Noãn.

An Noãn sững sờ.

Nhân viên bán hàng miệng ngọt ngào, lập tức nói: “Hóa ra cô đây là bạn gái của thiếu gia Sở à, tôi đã nói mà, thiếu gia Sở chưa từng đưa cô gái nào đến đây. Cô và thiếu gia Sở đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.”

An Noãn cười với cô nhân viên.

Để chốt được đơn, các chị đúng là nói gì cũng được, cứ như quản gia trong biệt thự của tổng tài ấy.

Sở Tuấn khá hài lòng với sự khéo léo của nhân viên bán hàng, cài khóa đồng hồ trên cổ tay An Noãn, điều chỉnh một chút.

“Nhìn đi, thích không?” Có thể thấy Sở Tuấn rất hài lòng: “Đẹp, tay em đẹp, đeo gì cũng đẹp. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta xác định quan hệ, đây là món quà anh tặng em.”

“Thích, nhưng cái này đắt quá, em không thể nhận.” An Noãn nhìn giá, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn giật mình.

19.800 tệ.

Đây là 19.800 tệ của những năm 80.

Thời đại này, lương của đa số mọi người chỉ có vài chục tệ, người có tài sản một vạn đã là đối tượng khiến người ta ngưỡng mộ. Mà chiếc đồng hồ này có giá gần 2 vạn.

Đừng nói là thời hiện đại này, ngay cả kiếp trước của An Noãn, giá này cũng không rẻ. Thuộc loại mà mặc dù rất nhiều người nghiến răng có thể mua được nhưng vẫn cảm thấy là xa xỉ.

Kiếp trước An Noãn cũng chưa từng mua đồng hồ đắt như vậy.

“Thích thì có thể nhận, đừng quan tâm đến giá cả.” Sở Tuấn nắm tay cô không buông: “Nếu không thích thì đổi hãng khác cũng được. Vì chiếc đồng hồ đầu tiên anh nhận được cũng là Cartier nên anh cũng muốn tặng em một cái như vậy. Anh thấy em có thói quen đeo đồng hồ.”

Khi cần biết thời gian, An Noãn thỉnh thoảng sẽ có một hành động giơ tay lên xem đồng hồ.

Thói quen này được hình thành trong nhiều năm.

Sở Tuấn cũng không nghi ngờ gì, trên thị trường cũng có rất nhiều đồng hồ rẻ.

“Trước đây em có thói quen đeo đồng hồ chủ yếu là để tiện lợi, nhưng em cũng không thể mua cái đắt như vậy, lỡ làm hỏng thì sao?”

An Noãn còn muốn tháo ra nhưng bị Sở Tuấn nắm tay lại.

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn hai người họ tán tỉnh nhau.

“Thích thì cứ đeo.” Sở Tuấn nói: “Tặng em là để em đeo. Mất hay hỏng thì có sao? Mua lại là được. Không phải là để em bảo quản mà là để em sử dụng.”

“Không được, thật sự đắt quá. Nếu anh thật sự muốn tặng em đồng hồ, mua một cái rẻ thôi.”

An Noãn có thể nhận quà của Sở Tuấn, nhưng món quà đầu tiên này đúng là ngoài dự đoán của cô.

Dù là vài trăm tệ, cũng còn được.

Mới mở đầu mà tặng hẳn cái gần hai vạn, ai chịu nổi?

“Đắt hay rẻ, phải xem đối với ai.” Sở Tuấn nói: “Nếu anh phải bán nhà bán cửa để tặng quà cho em thì đúng là không hợp lý. Nhưng chiếc đồng hồ này nằm trong khả năng chi tiêu của anh thì không đắt. Em tin không, về nhà ông nội nhìn thấy, chắc chắn sẽ khen anh biết chọn quà.”

An Noãn đối với khả năng tài chính của Sở Tuấn không nghi ngờ.

Dù sao anh vừa xuất hiện đã lái chiếc xe 40.000 tệ.

Kiếp trước cô cũng chưa từng lái xe 40.000 tệ.

Sở Tuấn nếu ở thời hiện đại của cô, không có xe bạc triệu chắc anh chẳng thèm lái.

Còn kinh khủng hơn là, không chỉ có một chiếc.

“Được rồi.” Sở Tuấn hạ giọng: “Nhận đi được không. Đây là món quà đầu tiên anh tặng em, nếu bị từ chối anh sẽ rất buồn.”

Trai cứng mà làm nũng thật sự có sức sát thương lớn.

Nhưng An Noãn cảm thấy chiếc đồng hồ này thật sự có chút nóng tay.

Cô nhân viên bên cạnh nói: “Thưa cô, chiếc đồng hồ này thật sự rất hợp với cô. Hay là cô cứ nhận đi, đây là tấm lòng của thiếu gia Sở mà.”

Đang nói chuyện thì có người đi tới.

Nhân viên bán hàng ngẩng đầu lên: “Thiếu gia Trạch.”

Thiếu gia Trạch?

An Noãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt giống hệt Sở Tuấn.

Là Trạch Sâm.

Mặc dù hai anh em này trông giống nhau, nhưng bây giờ cô có thể phân biệt rõ ràng ai là ai, dù có mặc quần áo giống hệt nhau cô cũng có thể phân biệt được.

Trạch Sâm một mình đi tới.

“Ồ, hai người cũng ở đây à.” Trạch Sâm nhìn tay An Noãn: “A Tuấn mua đồng hồ cho Tiểu An à?”

Mấy ngày trước trong tiệc gia đình, An Noãn và Trạch Sâm


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận