Chuyện náo nhiệt đầu tiên của năm mới là do nhà Nghiêm Đại học sĩ gây ra.
Vào ngày mùng một Tết, Nghiêm Tùng vào cung thỉnh tội, chẳng bao lâu sau, tin tức Nghiêm Đại học sĩ vì trị gia không nghiêm mà bị Hoàng thượng cách chức khỏi Nội các đã truyền khắp tai văn võ bá quan.
Ngay sau đó, Nghiêm Tùng hưu thê, Nghiêm Chu thị vì tội mưu hại tức phụ mà bị Hình bộ bắt giữ.
Mấy nhà từng có quan hệ thông gia với nhà họ Nghiêm đồng loạt kéo đến Nghiêm phủ, yêu cầu phụ tử Nghiêm Tùng phải cho một lời giải thích.
Tam Thất biết tin tức sớm hơn tất cả mọi người nửa ngày vì khi trời vừa rạng sáng, Thẩm Nhược Mộng đã đến tìm nàng.
Thẩm Nhược Mộng đã thoát khỏi hình dạng sản quỷ, nàng ta vận một bộ bạch y, oán khí quanh thân đã tan biến.
Nàng ta cung kính quỳ trước mặt Tam Thất, hành đại lễ tam quỳ cửu bái.
Tam Thất nhìn nàng ta: “Hiếm có quỷ vật nào lại từ bỏ cơ hội tự tay báo thù.”
“Nghiêm Chu thị sẽ phải đền mạng.” Thẩm Nhược Mộng khẽ nói: “Ta đã chết, nhưng A Ninh và nhi tử của ta vẫn còn sống.”
Tam Thất không bình luận gì, đây là lựa chọn của chính Thẩm Nhược Mộng.
…
Vốn dĩ nàng ấy xuất hiện cũng là vì Thẩm Nhược Ninh, hiển nhiên, ngoại gia họ Thẩm này nếu là người tốt thì đã không đẩy nữ nhi còn lại vào hố lửa trong hoàn cảnh đã mất đi một nữ nhi.
“Thiếp thân cả gan, còn một chuyện muốn làm phiền đại nhân.”
(Thiếp thân: là một cách xưng khiêm nhường, cung kính)
Tam Thất: “Là năm anh quỷ bám trên người Nghiêm Chu thị?”
Thẩm Nhược Mộng gật đầu, ánh mắt u buồn: “Chấp niệm của ta đã giải, đã có nơi để về, nhưng năm đứa trẻ đó, chúng chưa từng được thấy thế gian này một lần đã bị b*p ch*t, chấp niệm của chúng là ‘được sống’.”
“Nếu không có ai kiềm chế giáo hóa, e rằng chúng sẽ trở thành ác quỷ gây họa một phương.”
Tam Thất trầm ngâm một lát: “Được.”
Chỉ là trông coi mấy con tiểu quỷ thôi, không tốn sức, dù sao bóng của nàng cũng chứa được, huống hồ còn có Điếu Điếu và Tiểu Vương.
Thuộc hạ của nàng cũng đang thiếu mấy tiểu quỷ làm việc vặt.
Thẩm Nhược Mộng lại cúi đầu lạy tạ, cảm tạ đại ân đại đức của Tam Thất, mắt nàng ta chứa đầy vẻ cảm kích: “Tạ đại nhân khoan hồng.”
Một đốm lửa nhỏ từ trong hồn thể của nàng ta bay ra rơi vào lòng bàn tay Tam Thất, đó là một luồng hương hỏa, trong hương hỏa còn bao bọc một giọt lệ quỷ trong suốt như ngọc.
Tam Thất nhận lấy hương hỏa và lệ quỷ, bình tĩnh nhìn nàng ta: “Ta nhận lễ tạ của ngươi, giữa ta và ngươi xem như xong.”
Thẩm Nhược Mộng lại lắc đầu, ánh mắt nhìn nàng ta tràn đầy kính sợ.
Tam Thất đột nhiên nói: “Là ngươi ‘mê hoặc’ Nghiêm Chu thị nên bà ta mới đến cửa tìm ta cầu cứu phải không, làm sao ngươi biết ta?”
“Sương mù trên đường âm dương đã tan đi một mảng, chúng ta liền nhìn thấy người.”
“Chúng ta?” Tam Thất nhướng mày.
“Vâng,” Thẩm Nhược Mộng mím môi, dường như cũng không dám nói quá nhiều: “Các quỷ vật đều đang bàn tán về người, chúng đều đang rục rịch, đại nhân sau này… xin hãy bảo trọng.”
Lượng thông tin trong câu nói này của Thẩm Nhược Mộng quả thực hơi lớn.
Tam Thất nhìn hồn thể sắp tan biến của nàng ta, đột nhiên nói: “Đi đường bình an, kiếp sau hãy làm một nữ tử hạnh phúc.”
Ngay khoảnh khắc giọng nói của Tam Thất vừa dứt, Thẩm Nhược Mộng cảm nhận được một luồng sức mạnh ấm áp bao bọc lấy mình, mắt nàng ta từ từ mở to, kinh ngạc nhìn Tam Thất.
Muốn nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời, trong mắt dâng trào sự cảm kích còn nồng đậm hơn trước.
Trên đường âm dương, trong miếu Nương Nương, Huyết Y Nương Nương ngẩng đầu, trong miếu vang lên tiếng thở dài thê lương của bà:
“Luân hồi…”
Chỉ có luân hồi mới là nơi trở về và tái sinh của quỷ vật…
…
Sau khi Thẩm Nhược Mộng tan biến Tiểu Vương liền chui vào.
Tam Thất ôm đầu chó của nó xoa một lúc, đưa lệ quỷ cho nó: “Ăn không?”
Nước miếng Tiểu Vương ứa ra, lệ quỷ thuần khiết đó nha, đây là giọt nước mắt trong sạch nhất mà quỷ vật chỉ có thể rơi ra sau khi đã phá bỏ chấp niệm, thất tình tịnh hóa, lục dục thông suốt, sức hấp dẫn đối với quỷ vật chỉ đứng sau công đức châu và hương hỏa.
“Thối hoắc, không ăn~” Tiểu Vương ra vẻ ghét bỏ.
“Ghét bỏ thế à…” Tam Thất kéo dài giọng, “Thôi được, vậy ta tặng cho Yến Độ.”
Tiểu Vương vặn đầu chó một cái, một ngụm nuốt chửng giọt lệ quỷ.
Cho chó ăn cũng không cho cái tên mặt trắng đó ăn!
Tam Thất chậc chậc hai tiếng: “Cái đồ hẹp hòi.” Nàng vỗ đầu chó: “Ăn rồi thì phải làm việc, đi canh chừng năm con anh quỷ kia, sau này ngươi chính là lão đại của chúng.”
Mặt chó của Tiểu Vương lộ vẻ ghét bỏ, có chút hối hận, sớm biết phải trông trẻ thì nó thà cho Yến Độ còn hơn.
Tam Thất nào để nó hối hận.
“Đúng rồi, lúc Thẩm Nhược Mộng rời đi có nhắc đến đường âm dương, nàng ta nói có rất nhiều quỷ vật đã chú ý đến ta.” Tam Thất nhìn Tiểu Vương: “Sự cảm kích chân thành của người sống có thể giúp ta nhận được hương hỏa, mỗi khi tiễn đi một quỷ vật ta cũng sẽ nhận được hương hỏa. Hương hỏa có thể khiến ta mạnh hơn, cũng có thể hóa giải cơn đói của ta.”
Hơn nữa, sau khi hấp thụ hương hỏa của Thẩm Nhược Mộng, Tam Thất cảm nhận rõ ràng trạng thái vẽ bùa của mình đã trở lại một chút.
“Đợi ta lớn mạnh hơn ta sẽ có thể về thôn.” Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Vương, toe toét cười: “Đúng không?”
Tiểu Vương im lặng một lúc, mắt chó kiên định, gật đầu mạnh: “Lớn hơn, mạnh hơn!”
Tam Thất mãn nguyện, đã như vậy thì bị quỷ vật thấy thì cứ thấy!
Ác quỷ đến cửa nàng sẽ dùng bóng nuốt chửng hết!
Nếu là thiện quỷ, có thể giúp thì sẽ giúp, dù sao nàng cũng không thiệt!
Tam Thất lập tức đi chia sẻ chuyện tốt này với Yến Độ. Tuy Yến Độ không thể quang minh chính đại ra khỏi phủ nhưng thuộc hạ của hắn đủ nhiều.
Tìm người có thể không dễ nhưng tìm xem trong kinh thành có nơi nào xảy ra ‘chuyện lạ’ hay không chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Đầu năm mới, người khác thì đi thăm hỏi thân nhân bằng hữu, Tam Thất thì chạy khắp nơi tìm quỷ.
Liên tục mấy ngày, thiện quỷ có chấp niệm thì không tìm được, ngược lại đánh giết được mấy con ác quỷ tác quái, miễn cưỡng nhét kẽ răng.
Yến Độ thấy nàng thu hoạch thảm đạm, trong lòng khẽ động. Hắn gọi Chu phó tướng đến, bảo hắn ta chạy một chuyến đến Đại Lý Tự và Hình bộ, xem có nơi nào trình báo lên vụ án kỳ lạ nào không.
Chỉ là bên hắn vẫn chưa có tin tức thì đã có người nhanh chân đến trước.
Yến Thiếu tướng quân sáng sớm không đợi được Tam Thất đến chải tóc cho mình, chỉ đợi được Nam Tầm đang hớt ha hớt hải.
“Không hay rồi! Đại sự không hay rồi!!” Nam Tầm trông như bị trộm mất nhà, mặt mày nóng như lửa đốt.
Yến Độ lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Cút ra ngoài, gõ cửa rồi vào.”
Vì sự ‘không điềm tĩnh’ của Nam Tầm mà không biết bao nhiêu lần đã phá hỏng không gian riêng tư của hắn và Tam Thất.
Nam Tầm chỉ đành lui ra, gõ cửa rồi lại chạy vào.
“Không hay rồi, không hay rồi!”
“Còn nói nhảm nữa thì cút ra ngoài.”
Nam Tầm: “Vệ Chước, cái tên thối tha không biết xấu hổ đó đã lừa Quận chúa đi mất rồi!”
Yến Độ sắc mặt âm trầm, đột nhiên đứng dậy: “Sao không nói sớm!”
Nam Tầm: Lỗi của thuộc hạ sao?