Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 113.




Mạng của Vệ Miểu đã được cứu về nhưng cả người cũng gần như “chết” rồi.

Có lẽ trong vòng năm năm tới hắn sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp người khác.

Nhưng Tam Thất lại rất biết cách an ủi người khác, “Trong vòng năm năm lục căn thanh tịnh không phải rất tốt sao? Vừa hay có thể chuyên tâm quyết chí vươn lên, một lòng dốc sức thi khoa cử.”

Nói xong câu này, Tam Thất trơ mắt nhìn những đốm sáng hương hỏa bay ra từ người phu thê Vệ nhị, “bộp”, vỡ tan, biến mất không dấu vết.

Tam Thất: “…”

Tam Thất cảm thấy người của Võ Quốc công phủ không được ổn lắm.

Cũng chỉ có Vệ Chước và Vệ Viêm là khiến nàng thuận mắt một chút.

Thế là, khi phu thê Vệ nhị nói muốn tặng lễ tạ cho Tam Thất nàng không hề khách sáo: “Thôi được, nể mặt Vệ Thống lĩnh, ta lấy giá hữu nghị, một ngàn lạng vàng là được.”

Phu thê Vệ nhị: “…”

Một ngàn lạng vàng quá nặng  nên phu thê Vệ nhị đưa ngân phiếu.

Hai người còn muốn cầu cho nhi tử một tấm bùa trừ tà, Tam Thất: “Đó là giá khác, năm ngàn lạng vàng, không mặc cả.”

Phu thê Vệ nhị im lặng.

Tam Thất cầm tiền rồi đi, đi một chuyến kiếm được ngàn lạng vàng, cũng không lỗ.

Vệ Chước suốt đường cứ nín cười, Vệ Viêm bực bội liếc hắn mấy cái, tiễn Tam Thất ra khỏi phủ, Vệ Viêm thành khẩn xin lỗi Tam Thất: “Nhà họ Vệ thất lễ rồi, xin Quận chúa đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.”

“Ngươi là ngươi, họ là họ.” Tam Thất lắc đầu, nhân phẩm của Vệ Viêm nàng thấy rõ. Nể tình đã từng vào sinh ra tử ở huyện Tiết, Tam Thất nhắc nhở: “Khuyên ngươi một câu, sớm dọn ra khỏi phủ đi.”

Võ Quốc công phủ đi xuống là điều tất yếu, quan trọng nhất là, hôm nay Tam Thất quan sát tướng mạo của cả nhà này, e là sau này còn nhiều chuyện nữa.

Vệ Viêm thở dài, cảm ơn lời nhắc nhở của Tam Thất.

Vệ Chước vỗ vai hắn, trêu chọc: “Đừng sợ không có chỗ ở, trong nhà ta có dành cho ngươi một gian phòng chứa củi.”

Vệ Viêm trừng mắt, cười mắng: “Cút đi.”

Tam Thất là do Vệ Chước mời đến, hắn có lý do đường đường chính chính để đưa Tam Thất về.

Trên xe ngựa, Vệ Chước thấy Tam Thất lôi từ trong tay áo ra một tấm bích hỏa đồ, khóe mắt hắn giật giật: “Quận chúa đây là…”

“Nghiên cứu một chút.” Tam Thất vẻ mặt trong sáng, nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt diễm quỷ trên bích hỏa đồ, thuận miệng nói: “Tiện thể mang về cho Yến Độ mở mang tầm mắt.”

Vệ Chước đột nhiên bật cười thành tiếng: “Về phương diện này e là không cần Quận chúa giúp hắn mở mang tầm mắt đâu.”

Tam Thất cất bích hỏa đồ, liếc hắn một cái: “Đừng nói xấu Yến Độ trước mặt ta, nếu có lần sau ta sẽ đánh ngươi.”

 

Vẻ mặt Vệ Chước hơi thay đổi, dung mạo hắn vốn diễm lệ, ngông cuồng và sắc bén, hắn mím môi, “Bảo vệ hắn như vậy à.”

“Ừm, hắn là bằng hữu tốt của ta.”

“Bằng hữu… tốt…” Vệ Chước lẩm nhẩm ba chữ này, vẻ mặt dần trở nên đầy ẩn ý, xem ra Yến Độ không được lắm, vậy mà mới chỉ là bằng hữu.

“Quận chúa có phiền nếu có thêm ta là bằng hữu tốt không?”

Tam Thất liếc hắn một cái, ngồi dịch ra xa một chút, “Phiền.”

Vệ Chước dở khóc dở cười: “Ta đáng ghét đến vậy sao?”

“Ngươi không đáng ghét.” Tam Thất vén rèm xe nhìn ra ngoài, giọng điệu nhàn nhạt: “Nhưng ngươi không thật sự muốn làm bằng hữu với ta, chỉ là muốn cạnh tranh với Yến Độ thôi.”

Vệ Chước đột nhiên im lặng, một lúc sau hắn thu lại nụ cười bất cần đời trên mặt, nghiêm túc nhìn Tam Thất: “Cạnh tranh với Yến Độ là thật.”

“Nhưng muốn làm bằng hữu với người cũng là thật.”

Tam Thất buông rèm xe nhìn hắn, vẫn lắc đầu: “Không muốn.”

Vệ Chước có chút tức cười, “Tại sao?”

“Trực giác.” Tam Thất nói một cách nghiêm túc: “Có thể làm người quen, nhưng bằng hữu thì đừng, tốt cho ngươi, cũng tốt cho ta.”

“Lại là lý do gì đây?”

Tam Thất nhìn hắn một lúc, “Làm bằng hữu với ta, ta cảm thấy ngươi sẽ đoản mệnh.”

Vệ Chước “ồ” một tiếng, mày mắt bình thản: “Ta không tin.”

Tam Thất lười nói nhảm với hắn nữa, hỏi sang chuyện khác: “Biết Trần đồng học trong miệng Vệ Miểu là ai không?”

“Trần Viễn.” Vệ Chước nói: “Nhi tử độc nhất của Trần Ngự sử.”

“Trần Ngự sử nào?”

“Còn có thể là ai nữa?” Vẻ mặt Vệ Chước đầy giễu cợt: “Cái người gặp báo ứng đó.”

Tam Thất nhướng mày, nàng suy nghĩ một chút, vẫn bảo phu xe đi vòng qua Trần phủ một chuyến.

“Nàng muốn cứu tiểu tử nhà họ Trần đó?”

“Là tìm quỷ.”

Tam Thất không có hứng thú cứu vớt đám háo sắc, nhưng con diễm quỷ này nàng có chút hứng thú.

Trên bức bích hỏa đồ mà Vệ Miểu vẽ, trên đầu diễm quỷ có cài một đóa hoa, đóa hoa đó rất giống hoa bỉ ngạn. Nhưng không biết tại sao Tam Thất luôn cảm thấy đóa hoa đó càng giống hoa thạch toán trồng ngoài thôn Hoàng Tuyền hơn.

Ngoài Trần phủ.

Tam Thất không hề ngạc nhiên khi bị từ chối vào cửa.

Quản gia Trần phủ lau mồ hôi, mặt mày căng thẳng giải thích: “Xin Quận chúa và Vệ Thống lĩnh lượng thứ, đại nhân và phu nhân nhà tiểu nhân đi thăm bằng hữu rồi, không có ở kinh thành.”

“Đại thiếu gia nhà tiểu nhân hôm nay cũng cùng đồng môn đi ngắm tuyết ở Tây Giao rồi, chủ tử trong phủ đều không có ở đây…”

Vệ Chước cười khẩy, “Thật là trùng hợp.”

Quản gia Trần phủ cười gượng, không dám đáp lời.

Tam Thất liếc nhìn luồng huyết quang xui xẻo phía trên Trần phủ, nhún vai: “Thôi được.” Nàng quay người bỏ đi.

Vệ Chước theo sau: “Cứ thế mà đi?”

“Ừm, hôm nào điếu tang đến cũng được.”

Vệ Chước bị chọc cười.

Đủ độc.

Nhưng mà hắn thích!

Câu cuối cùng này của Tam Thất, quản gia Trần phủ cũng nghe thấy, hắn tự nhiên rùng mình một cái, vội vàng về phủ bẩm báo với chủ tử.

Phu thê Trần Ngự sử đương nhiên là ở nhà, chỉ đơn thuần là không muốn Tam Thất vào cửa nhà mình, cảm thấy không có chuyện gì tốt đẹp! Huống hồ còn có con chó điên Vệ Chước.

Nghe quản gia bẩm báo xong, Trần phu nhân nổi giận đùng đùng.

“Nàng ta có ý gì?! Chẳng lẽ nàng ta đang nguyền rủa chúng ta?”

Trần Ngự sử cũng biến sắc, “Nàng ta dám! Công khai nguyền rủa mệnh quan triều đình, cho dù là Quận chúa cũng không ai bảo vệ được nàng ta!”

“Sớm biết vừa rồi đã để nàng ta vào.” Trần phu nhân lo lắng không yên: “Đang yên đang lành, nàng ta nhắc đến Viễn nhi nhà chúng ta làm gì?”

Trần Ngự sử cũng bất an, Trần Viễn là con độc nhất của ông, ông vội cho người gọi Trần Viễn đến.

Trần Viễn bị hạ nhân lôi từ trên giường dậy, hắn ngáp ngắn ngáp dài, phu thê ông nhìn thấy hắn, sắc mặt đều thay đổi: “Con làm sao thế? Lại đi ăn chơi trác táng rồi phải không?”

Không trách Trần Ngự sử mắng hắn, sắc mặt Trần Viễn xanh xao, hai má hóp lại, trông như tinh khí bị hút cạn.

Đầu óc Trần Viễn mê man, lúc nãy hắn đang cùng mỹ nhân mây mưa trong mộng, đúng lúc cao trào thì bị gọi dậy, trong lòng cũng đầy một bụng tức.

“Phụ thân! Phụ thân đừng có vu oan cho con, con đã bao nhiêu ngày không ra khỏi cửa rồi!” Trần Viễn phàn nàn: “Không tin phụ thân cứ hỏi người khác trong phủ!”

Thấy quản gia gật đầu Trần Ngự sử hơi yên tâm một chút, lại hỏi hắn: “Con có đắc tội với Hưng Quốc Quận chúa không?”

Trần Viễn nhíu mày: “Con đắc tội với nàng ta làm gì? Con còn chưa gặp nàng ta! Nữ nhân đó lại tìm nhà chúng ta gây sự à?” Trần Viễn sắc mặt thay đổi: “Nàng ta không định để yên phải không?”

“Được rồi, không có chuyện của con! Cút về phòng nghỉ ngơi.” Trần Ngự sử không kiên nhẫn phất tay áo, lại dặn Trần phu nhân, bảo bà quản lý mấy nha hoàn thông phòng trong phòng Trần Viễn.

Đều là nam nhân, Trần Ngự sử nhìn sắc mặt nhi tử mình còn không biết là chuyện gì sao?

Trần Ngự sử nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm, ông lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa, vào cung.

Hoài Đế năm nay đón tết không được yên ổn, may mà đầu năm Giang Bắc và Đông Xuyên truyền đến tin tốt, mùa đông này không có tuyết tai, dân chúng lại qua được một mùa đông, chỉ chờ xuân đến tuyết tan.

Tâm trạng Hoài Đế cuối cùng cũng tốt lên một chút, cũng có hứng thú gọi Tần Các lão đến cùng mình chơi cờ.

Chỉ là Hoài Đế vốn là một tay cờ tệ, Tần Các lão nhường đi nhường lại mà vẫn thắng, Hoài Đế đang nổi giận thì Trần Ngự sử lại xông vào.

Hoài Đế ném quân cờ, đau đầu nói: “Trẫm chỉ chơi cờ, cũng không lơ là chính sự, ông ta lại đến để chỉ trích lỗi lầm của trẫm à?”

Tần Các lão nín cười: “Biết đâu là muốn can gián Hoàng thượng không có phẩm chất chơi cờ.”

Hoài Đế chỉ vào ông: “Ngông cuồng.”

Tần Các lão vội đứng dậy tạ tội, nhưng nhìn dáng vẻ, rõ là chẳng để tâm lời “quở trách” của Hoài Đế.

Bên này là vua tôi hòa thuận, đợi Trần Ngự sử vào, Hoài Đế nghiêm mặt, chuẩn bị nghe người này can gián mình.

Không ngờ Trần Ngự sử “phịch” một tiếng quỳ xuống, khóc trước đã: “Hoàng thượng! Hoàng thượng xin hãy cứu thần! Hưng Quốc Quận chúa muốn nguyền rủa thần chết đi ạ!!”

Hoài Đế: Nếu khanh muốn nói chuyện này, vậy thì trẫm không buồn ngủ nữa.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận