Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 115.




Yến Thiếu tướng quân đã được dỗ ngon dỗ ngọt, tốt không thể nào tốt hơn.

Hắn thậm chí còn dành thời gian tự kiểm điểm, cảm thấy mình dùng nỏ ngắn bắn hỏng xe ngựa của Vệ Chước thực sự là không nên.

Nhân lúc Tam Thất không chú ý, hắn dặn Nam Tầm chuẩn bị một phần quà xin lỗi gửi đến Vệ phủ.

Còn gửi cái gì…

“Vỏ kiếm bằng sừng tê giác trong cung thưởng dạo trước, gửi cho hắn.”

Nam Tầm lập tức đi làm, đôi mắt cười cong lên, hê hê, vẫn là Thiếu tướng quân biết chọc tức người khác!

Vệ Chước mà biết khúc gỗ ô mộc mà hắn vất vả giành được từ tay Thiếu tướng quân để tặng cho Quận chúa lại bị Quận chúa làm thành vỏ kiếm tặng cho Thiếu tướng quân, chắc tức hộc máu mấy chậu mất?

Hay quá, hay~

Tam Thất tự mình cất khúc gỗ ô mộc xong, quay lại liền nói với Yến Độ về chuyện diễm quỷ.

Yến Độ nghe mà nhíu mày liên tục, đặc biệt là khi nghe Vệ Miểu còn vẽ bích hỏa đồ, ánh mắt lập tức âm trầm.

Hắn hối hận rồi, mũi tên đó không bắn nhầm.

Vệ Chước, tên ngu ngốc đó, mời Tam Thất đến giúp vậy mà không cho người dọn dẹp những thứ bẩn thỉu đó trước!

“Ta còn mang về một tấm cho ngài mở mang tầm mắt.”


Tam Thất lôi ra tấm bích hỏa đồ, vừa định mở ra thì Yến Độ dùng một tay đè lên tay nàng, đồng tử vì kinh ngạc mà khẽ run lên.

Yến Độ tự dưng thấy khô miệng, mặt hắn bình tĩnh, yết hầu trượt lên xuống một cái, bực bội trừng mắt nhìn Tam Thất: “Hồ đồ!”

Tam Thất thấy cổ và tai hắn đều đỏ bừng, mặt nàng cũng nóng lên, chậm chạp giải thích: “Không phải ta muốn ngài học theo đâu… Ta là… ta…”

Lưỡi nàng không biết sao lại hơi líu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt đều đang từ từ nóng lên, một người đỏ hơn một người.

“Trời ơi! Ta có thứ nghiêm túc cho ngài xem mà!” Tam Thất tức giận gạt tay hắn ra: “Ngài… ngài không được nghĩ bậy!”

Yến Thiếu tướng quân mặt không biểu cảm, miệng cứng rắn: “Ta không có.”

“Ồ.” Tam Thất ánh mắt chột dạ, miệng thành thật: “Vậy ta có.”

Yến Độ: “…”

Lúc này nàng thành thật như vậy làm gì!

Hắn chỉ cảm thấy mặt nóng ran, vội quay người đi, ánh mắt liên tục lấp lóe, “Nàng… nàng đợi ta một chút.”

Yến Độ nhanh chân ra khỏi phòng, chạy ra sân vốc một nắm tuyết xoa lên mặt, lại nhét một nắm vào cổ áo, cái lạnh thấu xương khiến hắn rùng mình một cái, hoàn toàn bình tĩnh lại.

Nước tẩy trang
Các hạ nhân trong Quận chúa phủ chứng kiến cảnh này: “…”

Trước khi đến hầu hạ Quận chúa, Yến Thiếu tướng quân trong tưởng tượng của họ: lạnh lùng cao quý, thần tiên thoát tục.


Sau khi đến hầu hạ Quận chúa, Yến Thiếu tướng quân mà họ tận mắt chứng kiến: … khó mà bình phẩm.

Khi Yến Độ trở lại Tam Thất cũng đã hạ nhiệt xong.

Nàng liếc nhìn những hạt tuyết dính trên tóc mai Yến Độ, hai người ngầm hiểu, cũng không vạch trần nhau nữa.

Yến Độ nhận lấy tấm bích hỏa đồ, lờ đi tư thế khó nói trên đó, bình tĩnh hỏi: “Nàng muốn ta xem cái gì?”

“Cái này cái này.” Tam Thất chỉ vào đóa hoa trên đầu diễm quỷ: “Đây là hoa bỉ ngạn, nhưng ta lại thấy nó giống hoa thạch toán trồng ngoài thôn Hoàng Tuyền hơn.”

Ánh mắt Yến Độ khẽ động.

Hắn nhớ “hoa thạch toán” trong lời Tam Thất, đỏ rực một mảng, như biển máu mênh mông.

Có lời nhắc nhở từ lần trước từ con dao chặt xương, nên Yến Độ không nhân cơ hội này để Tam Thất nhớ lại chuyện cũ, hắn nhìn chằm chằm vào đóa hoa, suy nghĩ xem lần này diễm quỷ xuất hiện chẳng lẽ cũng liên quan đến “thôn Hoàng Tuyền”?

“Hai người xem gì thế? Ta xem với.”

Một cái đầu đột nhiên thò ra từ phía sau hai người, kẹt ở giữa.

Ngũ Hoàng tử vừa nhìn đã thấy cảnh người quỷ tình chưa dứt với tư thế khó nhằn trên tranh, sợ hãi lùi lại liên tục, mặt đỏ bừng.

“Cái gì vậy?” Vân Bất Ngạ chậm một bước, vừa định xem thì bị Ngũ Hoàng tử kéo lại, một tay che mắt: “Đừng xem! Trụy lạc vô đạo! Thế đạo suy đồi! Không thể nhìn nổi! Gan… gan to bằng trời!”

Hắn nhìn Tam Thất và Yến Độ như nhìn hai con sắc quỷ: “Bích hỏa đồ bình thường không đủ thỏa mãn các người sao? Lại còn xem của người và quỷ?! K.ích thích thật—”

Vân Bất Ngạ giật tay hắn xuống, hai mắt sáng rực: “Đâu đâu?”

Mặt Yến Độ và Tam Thất đều đầy bất lực.

Tam Thất ném bích hỏa đồ cho Vân Bất Ngạ, Vân Bất Ngạ ngượng ngùng liếc nhìn, ngay sau đó như chạm phải thứ gì bẩn thỉu ném đi thật xa, lập tức lôi ra một tấm bùa Thanh Tâm dán lên trán mình.


“Lão đại hại ta à! Đây không phải là diễm quỷ đồ sao! Xem thứ này hủy hoại đạo hạnh của ta, mọc lẹo mắt mất!”

“Diễm quỷ đồ gì?” Ngũ Hoàng tử vốn định nhặt lên, nghe vậy không dám nữa.

“Là diễm quỷ đó! Hồng phấn khô lâu vẽ trên đó chính là diễm quỷ, trên tranh còn dính quỷ khí, nam nhân đừng có chạm vào, tổn hại tinh khí, cẩn thận thành thái giám sống đó.”

Ngũ Hoàng tử bất giác nhìn về phía Yến Độ, nếu hắn nhớ không lầm, bức họa này vừa rồi là Yến Độ cầm…

Ánh mắt Yến Thiếu tướng quân lạnh như băng.

Tam Thất vội an ủi: “Yên tâm, ngài có thẻ bài hộ thân, an toàn lắm!”

Yến Độ: “…Cảm ơn nàng.” Đôi khi hắn thật sự hết cách với Tam Thất.

Không khí đang lúng túng thì có người đến bẩm báo, nói là trong cung có người đến.

Một lát sau, Lý công công với vẻ mặt đau khổ xuất hiện.

Ông liếc nhìn Yến Thiếu tướng quân xuất hiện ở Quận chúa phủ, khóe miệng giật giật, thầm nghĩ, tiểu tổ tông này đúng là không thèm giả vờ nữa rồi, trước đó ít nhất còn giả vờ ở bên kia tường.

“Lý công công sao lại đến đây? Không phải phụ hoàng lại muốn phạt ta chứ? Ta đâu có làm chuyện gì xấu nữa!” Ánh mắt Ngũ Hoàng tử cảnh giác.

Lý công công miễn cưỡng cười: “Ngũ điện hạ yên tâm, lão nô lần này đến là để thay Hoàng thượng hỏi chuyện Quận chúa.”

Tam Thất nhăn mũi, giành lời trước khi Lý công công hỏi: “Trần Ngự sử đi cáo trạng ta rồi à?”

Lý công công hít một tiếng, “Quận chúa tính ra được sao?”

Tam Thất bĩu môi, những người khác tò mò, đặc biệt là Ngũ Hoàng tử: “Trần miệng thối lại đi cáo trạng? Lão ta lại gặp báo ứng à?”

“Không phải ông ta, lần này là nhi tử ông ta.”

Tam Thất hành xử ngay thẳng, giải thích đầu đuôi sự việc.


“Ta không có nguyền rủa nhà họ Trần, Trần Viễn tụ tập chơi bời lầu xanh, chọc phải diễm quỷ bám thân.”

“Ta vốn một lòng tốt, định đi xử lý con diễm quỷ này, không ngờ Trần Ngự sử lại chặn ta ngoài cửa, còn đi cáo trạng trước mặt vua.” Tam Thất lắc đầu: “Thôi thôi, chắc Trần Ngự sử nghĩ nhà mình phúc lớn mạng lớn, không cần người ngoài xen vào.”

Tam Thất nhặt tấm bích hỏa đồ diễm quỷ trên đất đưa cho Lý công công: “Bức họa này công công giao cho Hoàng thượng đi, xem xong thì đốt, Hoàng thượng có thẻ bài hộ thân, xem cũng không sao.”

Lý công công nghe mà trợn mắt há mồm, nhất thời không dám nhận tấm bích hỏa đồ đó.

“Lý công công yên tâm, công công cầm bức họa này không sao đâu.”

Lý công công cảm thấy tim mình như bị đâm một nhát, ánh mắt có chút oán trách.

Tam Thất đưa qua một sợi dây ngũ sắc: “Nhưng mà để phòng ngừa, sợi dây ngũ sắc cầu may tránh dữ này tặng cho công công.”

Mặt mày Lý công công lập tức hớn hở, sợi dây ngũ sắc này ông từng thấy trên tay Thất Công chúa, nghe nói là do Hưng Quốc Quận chúa tự tay bện! Bây giờ cả kinh thành ai mà không biết, sản phẩm của Hưng Quốc Quận chúa chắc chắn là tiên phẩm cứu mạng!

Ông liên tục cảm ơn, cảm thấy chuyến đi này quá đáng giá!

Chuyện truyền lời này ông thích làm, cứ giao cho ông!

Trước khi đi Lý công công nhắc nhở: “Quận chúa, e là chẳng bao lâu nữa Quận chúa phủ sẽ náo nhiệt lắm đấy, cảnh tuyết ở Tây Giao rất đẹp, sao Quận chúa không ra ngoài đi dạo.”

Tam Thất chớp chớp mắt, “Công công nói có lý!”

Lý công công đúng là người tinh tường


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận