Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 117.




Quý nhân Tây Giao ngắm tuyết, kẻ bần hàn chôn xương ở Đông Giao.

Ngoài Đông Giao, những ngôi mộ hoang nằm rải rác, tuyết chưa nhuộm trắng nơi này, ven đường thỉnh thoảng có thể thấy những bộ xương trắng bị chó hoang đào lên.

“Chính là nơi này!”

Vân Bất Ngạ ngừng lắc chuông, nhìn về phía Yến Độ, hắn buột miệng nói: “Yến ca, lần sau huynh có thể đổi một cái mặt nạ da người đẹp hơn được không, mặt này bây giờ trông…xấu quá.”

Yến Độ đang bị cấm túc nên không thể công khai rời khỏi phủ.

Nhưng vấn đề không lớn, Yến Thiếu tướng quân có rất nhiều cách, dịch dung cải trang thôi mà, đơn giản lắm.

“Làm việc chính đi.” Yến Độ không để ý đến lời nói chen ngang của Vân Bất Ngạ.

Vân Bất Ngạ vội gật đầu, chỉ ra bốn vị trí, “Chính là bốn nơi này, đào xuống hai trượng là được.”

Lần này đi cùng còn có Chu phó tướng và các thân vệ, họ nhận lệnh rồi vung đồ nghề bắt đầu đào đất.

Khoảng nửa nén hương sau, bốn cái hố cạn xuất hiện, trong hố mỗi hố có một cuộn chiếu.

Vân Bất Ngạ đứng bên hố cạn, cẩn thận lật một góc chiếu lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng đậy chiếu lại, cố gắng không nôn ra.

Những người khác cũng liếc thấy trong chiếu có gì, nét mặt ai nấy đều chẳng dễ nhìn gì.

Bên trong chiếu là bốn thi thể nữ nhân thê thảm, hoặc nói đúng hơn, là x.ác thịt chưa phân huỷ.


Bốn nữ thi không có đầu, từ cổ trở xuống bị xé toạc, như thể có thứ gì đó đã chui ra từ trong thân thể họ.

“Đầu và xương trong cơ thể đều không còn.” Vân Bất Ngạ nén lại cơn buồn nôn trong bụng, khó khăn nói.

“Hồng phấn khô lâu.” Yến Độ nghĩ đến hình dạng của diễm quỷ trên bức họa diễm quỷ.

“Lão đại nói quả không sai, diễm quỷ không chỉ có một, nhưng ta thấy chúng không giống diễm quỷ bình thường.” Vẻ mặt Vân Bất Ngạ nghiêm trọng: “Diễm quỷ bình thường là không có thực thể, nhưng bốn con diễm quỷ này e là đã biến đầu và xương trắng thành quỷ cốt, những miếng thịt trong mộ hoang này cũng rất kỳ lạ… sao lại chưa phân hủy?”

Độ tươi của nó, thậm chí còn như vừa mới chết đã bị mổ ra.

Yến Độ trầm ngâm không nói, hắn đột nhiên cúi gần nhìn chằm chằm vào tấm chiếu, ngón tay chỉ vào một chút màu đỏ lộ ra ở góc chiếu.

“Đó là gì?”

Yến Độ dùng một cành cây khô lật tấm chiếu lên một chút, để lộ ra hình dạng thật của thứ màu đỏ đó.

Đó là một đóa hoa, hình giống móng rồng, màu đỏ như máu.

Đồng tử Yến Độ co lại, lật thẳng tấm chiếu ra, chỉ thấy trên những miếng thịt đó, từng khóm yêu hoa kiều đang nở rộ.

“Yến ca? Huynh nhìn thấy gì vậy?” Mặt Vân Bất Ngạ đầy nghi hoặc.

“Ngươi không nhìn thấy?” Yến Độ nhíu chặt mày.

Nước tẩy trang
Vân Bất Ngạ và những người khác đều lắc đầu, họ chẳng nhìn thấy gì cả.


Những người khác không nhìn thấy là bình thường, nhưng Vân Bất Ngạ cũng không nhìn thấy cảnh hoa nở trên x.ác thịt thì không bình thường rồi!

Yến Độ nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, hắn đột nhiên đứng dậy, “Mau rời khỏi đây!”

Gần như ngay khi giọng nói của hắn vừa dứt, một mùi hương nồng nàn tràn vào mũi mọi người.

Mùi hương làm say đắm lòng người, khiến người ta quên hết mọi thứ.

Tựa như chỉ trong nháy mắt.

“Yến Độ, Yến Độ?!” Trước mắt là khuôn mặt lo lắng của thiếu nữ.

Yến Độ còn có chút hoảng hốt, bất giác gọi: “Tiểu Thập.”

Thiếu nữ thở phào, bất chợt ôm chặt lấy eo hắn, rúc vào lòng hắn, ngẩng mặt nhìn hắn, khuôn mặt đầy lo lắng: “Ngài làm ta sợ muốn chết!”

Người Yến Độ hơi cứng lại, bản năng muốn đẩy người ra nhưng hương hoa thơm nồng quẩn quanh nơi chóp mũi khiến hắn bỗng không nỡ đẩy nàng ra nữa, trái tim bỗng đập rộn ràng.

Ngực nóng rực.

Lý trí như bị một sợi dây mỏng treo lơ lửng, kéo đi kéo lại, chao đảo sắp rơi.

“Không phải ta đang ở Đông Giao sao? Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ngài đã trúng mê chướng, may mà bây giờ không sao rồi,” giọng nói của thiếu nữ vang lên trong lòng, Yến Độ bất giác cúi đầu nhìn nàng, mọi thứ xung quanh đều mờ ảo, chỉ có nàng trước mắt là rõ ràng.

Hắn nghe nàng nói: “Yến Độ, ta không bao giờ muốn xa ngài nữa…”

“Ta đã nhớ ra tất cả…”

“Yến Độ, ta thích ngài.”

“Ngài cũng thích ta đúng không?”


Thiếu nữ từ từ nhón chân, ngẩng đầu đến gần hắn.

Yến Độ nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng, ngửi thấy mùi hoa nồng nàn hơn.

“Ta thích nàng…”

Yến Độ lẩm bẩm, ngực càng lúc càng nóng.

“Tiểu Thập.” Yến Độ đột nhiên lại gọi nàng.

Thiếu nữ nghi ngờ “Hửm?” một tiếng nhưng động tác muốn hôn hắn không dừng lại, nhưng Yến Độ quá cao, nàng nhón chân cũng không tới.

“Yến Độ, ngài không muốn hôn ta sao?” Nàng tủi thân nói.

“Muốn.” Yến Độ cúi đầu nhìn đôi môi kiều diễm của nàng, đột nhiên hỏi ngược lại: “Nàng muốn xem trái tim ta không?”

Ánh mắt Thiếu nữ lấp lánh: “Ngài muốn cho ta xem tấm lòng của ngài sao? Được thôi.”

Ngay sau đó, tấm thẻ gỗ nóng hổi được nam tử nắm trong lòng bàn tay, dùng sức đập vào mặt nàng.

Yến Thiếu tướng quân mặt không biểu cảm: “Tấm lòng của ta hơi nóng, ngươi nhận cho chắc.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận