Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 120.




“Lại là ngươi!!”

Năm cặp mắt đồng loạt đổ dồn vào Tam Thất, oán độc và phẫn nộ.

Tam Thất nhìn chằm chằm vào hoa khôi cõng bốn con quỷ, giọng nói âm u: “Vệ Miểu không hề hại mạng các ngươi, nếu giết hắn, các ngươi không phải là kết thúc nhân quả mà là tạo nghiệp.”

Hoa khôi đã giết đỏ mắt, “Bao che cho đám súc sinh này, ngươi cũng đáng chết!”

Từng cây kiếm xương chém về phía Tam Thất nhưng lại bị kết giới vô hình ngăn lại.

Tam Thất thở ra một hơi khí đục, nhìn chằm chằm vào thân ảnh oán hận của họ, thở dài: “Xem ra là không nói thông được rồi.”

Oán hận quá nặng, quỷ vật hóa thành sát khí.

Hoa khôi và đám diễm quỷ trước mắt không còn là quỷ vật đơn thuần nữa, chúng sẽ trở thành hung sát, hận thù sẽ xóa sạch thần trí còn sót lại của chúng, biến thành những con quái vật chỉ biết giết chóc.

Tam Thất rút con dao chặt xương từ sau lưng ra, nàng bước ra khỏi kết giới, đối mặt với những cây kiếm xương của hoa khôi.

Con dao chặt xương chém đứt những cây kiếm xương, Tam Thất kết ấn xuất hiện sau lưng họ, một nhát dao chém vào phần eo lưng nơi cơ thể họ nối liền.

Bốn con diễm quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết, Tam Thất thu dao bấm quyết: “Sắc lệnh, trói!”

Bóng dưới chân của nàng cuộn trào, hóa thành những sợi xích trói chặt bốn con diễm quỷ, muốn kéo chúng ra khỏi người hoa khôi.


Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong nhà lao.

Hoa khôi run rẩy giãy giụa, cho đến khi bốn con diễm quỷ hoàn toàn bị kéo ra khỏi người nàng ta, chỉ còn lại bốn sợi tơ máu vẫn quấn lấy người chúng.

Tam Thất nhíu mày, lại rút con dao chặt xương ra, định chém đứt những sợi tơ máu thì hoa khôi dùng hết sức lao về phía nàng, nắm chặt lấy tay nàng.

“Không… đừng—”

Nàng ta đã khôi phục lại lý trí, trong mắt chỉ còn lại sự cầu xin.

“Cầu xin người dừng tay… chúng… chúng sẽ chết…”

“Chúng đã chết rồi.” Tam Thất cúi đầu nói: “Nhưng ngươi còn có thể sống.”

Hoa khôi nước mắt giàn giụa, “Sống? Sống là gì? Bị đám quyền quý này lăng nhục như chó mèo là sống sao?”

“Đúng vậy, haha, dù là chó mèo cũng muốn sống…”

“Hồng tỷ và những người khác đều muốn sống, sống lay lắt để sống, khom lưng uốn gối để sống, như heo như chó để sống… nhưng họ vẫn chết.”

“Còn ta thì khác… trước đây ta luôn coi thường họ, cảm thấy dù có rơi vào chốn phong trần cũng không nên tự hạ thấp mình, nhưng mà… kỹ nữ thật sự hèn mọn.”

Hoa khôi cười, từ trong mắt nàng ta chảy ra những giọt huyết lệ.

“Bây giờ ta không muốn sống nữa…”

Giày nam nữ
“Ta chỉ cần chúng chết— ta muốn tất cả đám súc sinh đó đều chết—”


Trên người hoa khôi bùng phát ra oán khí ngút trời, những sợi tơ máu nối liền nàng ta và đám diễm quỷ đột nhiên đậm hơn, bốn con diễm quỷ vốn bị bóng chế ngự lại giãy thoát xiềng xích, lại nối liền với cơ thể nàng ta.

Đột nhiên, cả nhà lao biến mất, thay vào đó là những đóa yêu hoa màu máu ngập trời.

Hoa khôi đứng gù lưng, bốn con diễm quỷ trên lưng nàng ta đều nở ra những nhụy h.oa đỏ tươi.

Một đóa hoa thạch toán nở trên ngực hoa khôi, cánh hoa chồng chéo, diễm lệ đến cực điểm.

Chỉ có linh hồn thuần khiết nhất mới có thể nở ra đóa hoa đẹp nhất.

Ngay khoảnh khắc đóa hoa đó xuất hiện, Tam Thất ngửi thấy một mùi hoa nồng nàn, đồng thời cũng nhìn thấy những ký ức ảo cảnh xa lạ.

Người mặc áo choàng đen xuất hiện trên ngôi mộ ở Đông Giao, hắn rắc hạt giống lên mộ.

Hắn đưa một hạt giống cho hoa khôi, dụ dỗ một cách từ từ:

— Muốn báo thù cho họ không?

— Trồng đóa hoa này đi, khi hoa nở, mọi điều ngươi muốn đều sẽ thành hiện thực.

Tam Thất nhìn thấy trên tay người mặc áo choàng đen đó có một hình xăm “∞” quen thuộc.

Ngay khoảnh khắc ảo cảnh biến mất.

Tam Thất kinh ngạc nhìn hoa khôi, từ đầu đến cuối, hoa thạch toán thực sự được nuôi dưỡng bằng máu thịt chỉ có một đóa.

Chính là hoa khôi đối diện!

Nàng ta là máu thịt được chọn, là phân bón được chọn để nuôi dưỡng ra đóa hoa đẹp nhất bằng linh hồn của nàng ta. Xuân Nương, Hồng tỷ nhi, Bảo nha đầu, Hàm Hương nương tử… đều chỉ là phụ liệu.

Sự tức giận cuộn trào trong lòng Tam Thất không thể nói nên lời.

Họ như bèo trôi, chỉ là một mảnh đời khổ đau của nữ tử thế gian, bị giam cầm, chẳng có chút tôn nghiêm tự do.

Ngay cả hài cốt và linh hồn sau khi chết cũng bị người ta dùng làm phân bón, lợi dụng.


Vô số đóa yêu hoa xúm lại, bao bọc lấy hoa khôi và đám diễm quỷ, tạo thành một bức tường hoa.

Bóng dưới chân của Tam Thất từ từ mở rộng, như ngọn lửa giận trong lòng nàng, bóng đen nổi lên ngọn lửa trắng, lấy nàng làm trung tâm, lan ra bốn phía, đốt cháy từng đóa yêu hoa.

Ngay khi Tam Thất định chém toạc bức tường hoa thì hai bàn tay xương xẩu ngăn nàng lại.

Ban đầu Tam Thất còn tưởng hai con diễm quỷ này định ngăn cản mình, cho đến khi nàng nghe thấy giọng nói của chúng.

— Cứu nàng ấy.

— Cứu Lạc nương.

— Cứu Lạc tỷ tỷ.

— Chúng ta đã chết rồi nhưng Lạc nương nàng ấy còn có hy vọng…

Diễm quỷ mọc hoa từ trong tường hoa xuất hiện, vẻ mặt chúng vô cảm, mỗi một khúc xương trên người đều mọc ra những chiếc gai nhọn như gai hoa, điên cuồng lao về phía Tam Thất.

Nhưng Tam Thất lại có thể nghe thấy tiếng lòng thật sự của chúng.

Chúng đang cầu cứu.

Hài cốt của chúng có thể bị khống chế nhưng trái tim của chúng thì không.

Tỷ muội của chúng lấy thân vào cuộc để báo thù cho chúng, chúng sao có thể ngồi yên nhìn nàng ấy vạn kiếp bất phục?

— Cầu xin người, giết chúng ta.

— Giết chúng ta, Lạc nương có thể tự do.

Có thứ gì đó rơi trên mặt Tam Thất, nàng không phân biệt được là máu hay là nước mắt.

Con dao chặt xương chém nát từng bộ hài cốt, ngọn lửa đốt sạch bức tường hoa.

Trong tường hoa, hoa khôi gần như trở thành xương khô, chỉ có đóa hoa thạch toán trên ngực nàng ta vẫn đang nở rộ lộng lẫy.


Tam Thất nhìn thấy vô số sợi dây như một tấm lưới bao bọc lấy đối phương.

Tam Thất chém một nhát dao đứt tấm lưới, nàng trực tiếp nắm lấy đóa hoa thạch toán trên ngực đối phương.

“Quý Lạc Nương! Sống tiếp đi!”

Khí đen dày đặc từ khóe mắt Tam Thất tỏa ra, giọng của nàng rung chuyển trong thế giới biển hoa, nghiền nát tấm lưới máu quanh người đối phương.

“Không được chết!”

“Ta không cho phép ngươi chết!”

Vạn dặm xa xôi, trong bóng tối vô tận.

Vô số đóa hoa thạch toán yêu kiều nở rộ, trong biển hoa, một bóng người đột nhiên ngồi dậy.

Tóc trắng, lông mi trắng, tựa như sương tuyết.

Thiếu niên mở mắt ra, đôi mắt xanh như mắt mèo lóe lên ánh sáng âm u.

Hắn tiện tay nhặt một cái đầu lâu dưới chân, trong hốc mắt của đầu lâu, một đóa hoa thạch toán kép sắp nở.

“Ai dám cướp đóa hoa ta dâng cho chủ nhân?”

Móng tay thiếu niên đen kịt, bàn tay trắng hếu xuyên qua đóa hoa thạch toán kép, như đâm vào một không gian khác.

Tam Thất đột nhiên cảm thấy nguy hiểm.

Một chiếc vuốt sắc nhọn từ trong đóa hoa thạch toán trên ngực Quý Lạc Nương vươn ra, Tam Thất lập tức rút dao chém mạnh xuống, con dao chặt xương như chém vào kim loại, phát ra tiếng giòn tan.

Móng vuốt sắc cào qua má Tam Thất, rạch ra vết máu.


Ngay khi máu của nàng chảy ra, chiếc vuốt sắc nhọn như bị dầu sôi bắn vào đột nhiên biến mất.

Cùng lúc đó.

Thiếu niên tóc trắng trong biển hoa thạch toán cong lưng lại, ngón trỏ của hắn bị bỏng rát, đau đớn khiến toàn thân hắn run rẩy, đôi mắt xanh của hắn lại không ngừng co lại rồi giãn ra, hắn nắm lấy tay mình điên cuồng hít ngửi.

“Là mùi máu của chủ nhân…”

“Là chủ nhân…”

“Chủ nhân xuất hiện rồi! Chủ nhân hahaha!!!”

“Ở đâu, chủ nhân của ta, chủ nhân của ta ở đâu!!”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận