Lại là sự ấm áp quen thuộc xuyên qua tầng tầng bóng tối bao bọc lấy linh hồn nàng.
Tam Thất mơ hồ nhớ lại cảnh tượng ngày mình chết.
Nam nhân lạnh lùng như ngọc, xuyên qua linh hồn nàng, như một ngọn lửa rực cháy, cẩn thận ôm lấy thi thể nàng.
Lúc đó, hắn đã nói với nàng:
— Ngu Tam Thất!
— Sống lại đi!
— Đừng bỏ cuộc!
Giờ đây, giọng nói ấy lại vang lên bên tai, phá tan tầng tầng bóng tối, đánh thức nàng:
— Tam Thất, tỉnh lại đi!
— Nàng phải thắng!
…
…
Bức tường ngọc ấm lạnh bao bọc lấy nàng, ngăn cách sát khí và hung tợn trong lòng nàng, khiến nàng tỉnh táo, khiến nàng thoát ly. Ký ức nặng nề như núi như biển bị bức tường ấm áp ngăn cách bên ngoài, cho nàng một khoảng lặng để thở.
Bóng tối trong mắt Tam Thất tan đi, nàng nghiêng đầu đối diện với đôi mắt màu sáng quen thuộc.
“…Yến Độ.”
Hắn mỉm cười với nàng: “Ta ở đây.”
Một câu “ta ở đây” khiến lòng người an định.
Tam Thất đột nhiên cảm thấy sức mạnh trỗi dậy, nàng mỉm cười đáp lại, “Ta biết cách cứu họ rồi.”
Hắn hỏi: “Có làm tổn thương đến nàng không?”
“Không đâu.”
“Vậy thì hãy làm đi.” Hắn kiên định tin vào lựa chọn của nàng: “Làm chuyện nàng muốn làm.”
Hắn mãi mãi ở phía sau nàng, kề vai sát cánh cùng nàng.
Tam Thất nhắm mắt lại, lưng nàng tựa vào lồng ngực hắn, là sự ấm áp dịu dàng của nhân gian. Nàng tự nhiên niệm ra đoạn sắc lệnh mình cần, từ trong sức mạnh bao la như núi biển, rút ra phần năng lực mà nàng cần.
“Địa phủ thăm thẳm, trật tự có chiếu, tội do ta giám, nhân quả đã cân bằng.”
“Sắc lệnh: Miễn trừ hình phạt!”
Những vết sẹo đen tội nghiệt trên người Quý Lạc Nương đột nhiên mờ đi.
Tam Thất nhặt đóa hoa thạch toán kép lên, ngón tay khẽ gảy, cánh hoa rơi lả tả, hòa vào linh hồn trăm ngàn lỗ thủng của nàng ta, vá lại từng vết thương một.
Tàn hồn của đám người Xuân Nương Tử nhìn cảnh này, trên mặt họ dần lộ ra nụ cười, tàn hồn hóa thành cát vàng, dần dần biến mất không dấu vết.
Quỷ vực phai màu, dần dần trở lại hình dạng đại lao ban đầu.
Tam Thất thở phào một hơi, nàng đã kiệt sức. Yến Độ ôm chặt lấy nàng, khẽ nói bên tai nàng: “Ngủ đi, phần còn lại giao cho ta.”
Tam Thất gật đầu, vô thức dụi vào cổ hắn, tựa vào người hắn chặt hơn rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Tiểu Vương đứng cách đó không xa, thần sắc phức tạp nhìn hai người.
Nó cụp đuôi đi tới, dùng móng vuốt cào nhẹ vào người Yến Độ.
Yến Độ nhìn nó, Tiểu Vương ngượng ngùng dùng chân sau gãi gãi đầu chó như đang gãi rận. Từ trong tai nó bay ra một viên thuốc nhỏ đen thui rơi trên áo bào của Yến Độ.
“Ăn đi, để khỏi phải đau chết giữa đường.”
Yến Độ mím môi, không động đậy.
Tiểu Vương gắt lên: “Bảo ngươi ăn thì cứ ăn! Chẳng lẽ bản vương lại đầu độc ngươi chắc!”
“Cảm ơn, nhưng không cần.” Yến Độ từ chối, hắn thực sự không thể nuốt nổi… thứ trông như rận chó kia.
Tiểu Vương tức đến méo cả miệng, tên mặt trắng khốn kiếp! Đây là nó khó có dịp đại phát từ bi lấy ra tinh nguyên quỷ lực của mình để chữa thương cho hắn mà hắn còn dám chê?
Dựa vào cái gì mà hắn chê!!!
Không ăn thì thôi, đau chết ngươi đi, đồ khốn!
Yến Độ cẩn thận ôm Tam Thất đi ra ngoài. Tiểu Vương liếc nhìn Quý Lạc Nương trên mặt đất, hỏi: “Ngươi không quan tâm đến nàng ta nữa à? Tam Tam đã phải mạo hiểm rất lớn mới cứu được nàng ta đấy.”
“Hoa khôi bị diễm quỷ nhập, diễm quỷ giết người báo thù, Hưng Quốc Quận chúa đã tiêu diệt nó, vì thế mà bị thương nặng.” Yến Độ nói rồi nhìn Tiểu Vương: “Người bị diễm quỷ nhập đương nhiên là một người chết.”
“Trên đời này không còn Quý Lạc Nương nữa, hiểu chưa?”
Não chó làm sao hiểu được những khúc khuỷu của người sống, nhưng Tiểu Vương cảm thấy lúc này nghe lời tên mặt trắng âm hiểm chắc là không sai.
Yến Độ ôm Tam Thất, dắt theo con chó rời khỏi đại lao Hình bộ.
Mọi người thấy hắn ra liền ùa lên, thấy họ người đầy máu, ai nấy đều biến sắc.
Yến Độ lạnh lùng nói: “Diễm quỷ đã bị trừ, Quận chúa bị thương nặng, cần phải lập tức về phủ chữa trị.”
“Hoa khôi bị diễm quỷ nhập đã chết, để tránh tà khí trên thi thể chưa tan hết, Quận chúa trước khi hôn mê đã hạ lệnh mang thi thể của nàng ta về Quận chúa phủ tiêu hủy.”
Yến Độ nói xong liền ôm Tam Thất sải bước rời đi.
Bên ngoài đại lao, ngoài người của Hình bộ còn có Trần Ngự sử và những người khác, chuyện ở đây đương nhiên không thể giấu được họ. Mấy nhà họ đã vội vã đến trong đêm, thấy Tam Thất mình đầy máu được người ta ôm ra, tất cả đều giật thót tim.
Trần Ngự sử loạng choạng chạy tới, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nhi tử của ta có an toàn không?!”
“Chết rồi.” Yến Độ lạnh lùng buông một câu.
Trần Ngự sử ngã phịch xuống đất, các nhà khác cũng hét lên kinh hoàng, khung cảnh hỗn loạn.
Phu thê Vệ nhị cũng gào khóc thảm thiết, đúng lúc này, một tiếng “Phụ thân, mẫu thân” đã đánh thức họ.
Hai người họ nhìn thấy Vệ Miểu, cứ như đang mơ, hét lên rồi cùng nhào tới.
“Con ơi!”
“Nhi tử của ta!!”
Vệ Miểu đêm nay thoát chết trong gang tấc, cũng lao vào lòng phụ mẫu gào khóc.
Những người khác thấy vậy, như nhìn thấy hy vọng, “Vệ Miểu còn sống! Vậy nhi tử của chúng ta có phải cũng còn sống không!!”
Trần Ngự sử cũng được hạ nhân lay tỉnh, ông ta loạng choạng đứng dậy, xông đến bên cạnh Vệ Miểu.
“Trần Viễn đâu! Viễn nhi nhà ta có còn sống không!”
Vệ Miểu nghe thấy tên Trần Viễn liền không khỏi rùng mình, mắt lộ vẻ kinh hãi, thất thanh kêu lên: “Chết rồi! Bọn họ đều bị diễm quỷ giết rồi!!”
Như sét đánh ngang tai, hy vọng cuối cùng của đám người này đã bị dập tắt.
Trần Ngự sử tại chỗ phát điên: “Nhi tử ta chết rồi! Dựa vào cái gì ngươi còn sống!”
“Tại sao chỉ cứu ngươi!!”
“Quận chúa! Hưng Quốc Quận chúa!! Tại sao nàng chỉ cứu ngươi mà không cứu con ta!!”
Yến Độ vừa đặt Tam Thất lên xe ngựa ổn định, Trần Ngự sử đã xông tới phát điên. Hắn vén rèm bước ra, tung một cước ngay vào mặt Trần Ngự sử.
“Dạy con không nên người, chết cũng đáng!”
Trần Ngự sử bị hắn đá đến miệng mũi chảy máu, Yến Độ đứng trên xe ngựa, lạnh lùng nói: “Cú đá này, câu nói này đều là lệnh của Yến Độ.”
“Trần Ngự sử nếu không phục cứ việc dâng sớ trước triều, Yến Độ chờ tiếp chỉ!”