Sắc mặt Yến Độ đen như đít nồi, giọng điệu vô cùng không thiện chí, tay nắm chặt khố: “Ta không sao! Ta rất ổn! Không cần bôi thuốc!”
Tam Thất: “Sao có thể! Ta còn nhớ lúc đó ngài là bò đến bên cạnh ta mà!”
Nàng nghi ngờ đánh giá hắn, ánh mắt lướt dọc theo chân hắn lên trên, đến một chỗ nào đó liền nhanh chóng dời đi.
Mặt Yến Độ càng ngày càng đen, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Không, có, vết, thương!”
Đừng tưởng hắn không nhìn ra, vừa rồi nàng đang liếc chỗ nào!
Tam Thất nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ngài bò bằng mông qua…” Nàng dừng lại, nghĩ đến việc trên bụng Yến Độ quả thực không có vết thương nào, nàng li.ếm môi, gượng gạo nói: “Ồ, không có vết thương là tốt rồi.”
“Không hổ là ngài, nam tử ra ngoài chính là phải tự bảo vệ mình.”
Yến Độ cười như không cười đoạt lấy lọ thuốc từ tay nàng, “Nàng ra ngoài chờ đi.”
“Được.” Tam Thất cúi đầu, ngoan ngoãn vô cùng, như kẻ trộm chột dạ mà đi ra ngoài.
Trong phòng, Yến Độ vẫn đang nghiến răng nghiến lợi.
…
…
Thật biết cách chọc người ta tức chết mà.
Thế nhưng hắn lại không thể thật sự cởi khố ra cho nàng xem mình không sao, hành vi hạ đẳng súc sinh đó hắn không làm được, chỉ có thể nuốt sự xấu hổ và tức giận này vào bụng.
Tam Thất đã tỉnh, cả hai phủ trên dưới đều vui mừng khôn xiết.
Lưu đại trù múa muôi sắt đến tóe lửa, từng món ăn lớn được bày ra, Thường ma ma còn đặc biệt dặn người đi mua đùi gà lớn mà Tam Thất thích ăn.
Mọi người tụ tập cùng nhau dùng bữa, chúc mừng Tam Thất và Yến Độ gặp dữ hóa lành~
Yến Độ đến hơi muộn, những người khác đã ngồi xuống chờ hắn.
Ngũ Hoàng tử vẫn còn phàn nàn: “Biểu huynh chậm quá đi! Sao lại để Thất Thất tỷ của ta phải chờ! Phạt rượu, phạt rượu!”
Yến Độ không để ý đến hắn, ánh mắt dừng lại trên một cái đầu đà điểu.
Tam Thất cúi đầu rất thấp, sau khi hắn vào nàng cũng không nhìn hắn.
Lúc trước ở cùng nhau, mỗi lần dùng bữa hắn và nàng đều ngồi cạnh nhau, nhưng hôm nay không biết là cố ý hay vô tình, nàng lại ngồi ở phía đối diện, cách hắn rất xa.
Hai bên bị Ngũ Hoàng tử và Vân Bất Ngạ chiếm giữ.
Vân Bất Ngạ tinh ý đến mức nào, hắn ta lập tức đứng dậy, mông vừa nhấc lên, cẩu đại gia đã nhảy thẳng lên đó.
Vân Bất Ngạ và Yến Độ bốn mắt nhìn nhau.
Mua ngay
Người trước: Yến ca, cái này không trách ta được, ta đã cố hết sức rồi.
Yến Độ liếc nhìn con chó kiêu ngạo, đuôi Tiểu Vương vểnh cao, miệng chó vẹo đến mức sắp thành mỏ vểnh.
Yến Độ thu hồi ánh mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Dùng bữa đi.”
Bữa ăn này diễn ra trong sự im lặng khác thường, cái miệng nhỏ của Ngũ Hoàng tử lúc đầu còn líu lo không ngớt, đến sau cũng im bặt, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa Tam Thất và Yến Độ, càng đảo, khóe miệng hắn càng không thể kìm nén được.
Ối ối ối, Yến đại ma đầu đây là gặp phải khắc tinh rồi~
Thú vị, thật quá thú vị~ Sớm biết những ngày tháng ở Tướng quân phủ này đặc sắc như vậy, phụ hoàng nên sớm phạt hắn đến theo Yến Độ mới phải~
Tuy rằng thời nay dùng bữa luôn chú trọng “ăn không nói”, nhưng Ngũ Hoàng tử trước nay là kẻ không câu nệ, hắn liếc mắt một vòng, hỏi một câu thắc mắc đã lâu.
“Tại sao dùng bữa còn phải thắp nến? Yến Độ, phủ của huynh từ khi nào có quy củ này vậy?”
Động tác gắp thức ăn của Tam Thất dừng lại, ánh mắt không thiện chí của Tiểu Vương liếc nhìn Ngũ Hoàng tử, cục xương trong miệng cũng không gặm nữa.
Vân Bất Ngạ thì đang nháy mắt với tên ngốc này, nhưng tên ngốc không hiểu.
Yến Độ đầu không ngẩng: “Mắt ta không tốt.”
Ngũ Hoàng tử: “Với bản lĩnh bách bộ xuyên dương của huynh mà còn noí mắt không tốt, huynh lừa ai đấy?”
“Ta sợ tối.”
Ngũ Hoàng tử: “Ha ha ha, huynh sợ tối?”
Hắn còn muốn tiếp tục nhưng trên mông đột nhiên đau nhói, cúi đầu đối diện với một đôi mắt chó hung ác.
Tiểu Vương mở miệng chó, cười gian xảo: “Cho ngươi chạy trước ba hơi thở, nếu bản vương đuổi kịp ngươi nhất định cắn chết ngươi!”
Ngũ Hoàng tử: “…”
Ngũ Hoàng tử vứt bát đũa, tay chân cùng lúc bỏ chạy.
Tiểu Vương đuổi theo ngay lập tức, Vân Bất Ngạ cũng đặt bát đũa xuống, chùi miệng: “Cái đó, ta đi xem thử, đừng để bị cắn chết thật.”
Thường ma ma và Sơn Trà trao đổi ánh mắt, lại ra hiệu cho những người khác, tất cả mọi người đều cúi đầu lui ra ngoài.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Tam Thất và Yến Độ.
Im lặng không quá ba hơi thở, Tam Thất và Yến Độ đồng thời đứng dậy, hai người nhìn nhau.
Chỉ một cái nhìn, hai người liền cùng nhau phá vỡ bầu không khí, bật cười.
“Muốn ăn gỏi cá trước mặt ngài.”
“Vậy nàng ngồi cạnh ta đi, bên này của ta có nhiều món ngon.”
Hai bên tự nhiên cho nhau một bậc thang.
Hai người lại ngồi cạnh nhau.
Nàng gắp cho hắn một đũa rau, hắn múc cho nàng một bát canh, ánh mắt vô tình gặp nhau, vừa chạm đã rời, nhưng khóe miệng đều lén lút cong lên.
Tam Thất quen dùng tay trái, tay phải đặt ở mép bàn, tay trái của Yến Độ không biết từ lúc nào cũng đã đặt lên mép bàn.
Hai bàn tay từ từ, càng lúc càng gần, nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Sau cây cột trong sân.
Ngũ Hoàng tử ló đầu ra, đầu của Vân Bất Ngạ chồng lên, trên cái đầu tròn như bánh trôi mè của hắn ta còn có một cái đầu chó.
Hai người một chó đều cong khóe miệng, chỉ là khóe miệng của cẩu đại gia vừa cong lên đã nặng nề cụp xuống, mắt chó hung dữ: “Ăn cơm thì ăn cơm, hắn dựa vào Tam Tam nhà ta gần như vậy làm gì, bản vương phải đi gâu ưm ực—”
Vân Bất Ngạ và Ngũ Hoàng tử liều mạng ôm lấy cẩu đại gia, một người bịt miệng chó, một người kéo chân chó, lôi nó về phía sau.
Đợi khi hai người bị thương và cẩu đại gia bá đạo quay lại, Tam Thất và Yến Độ đã xử lý xong bàn tiệc thịnh soạn.
Hai người một chó nghe Tam Thất nói: “Tay nghề của Lưu đại trù có tiến bộ, chỉ là đường bỏ nhiều hơn trước, ăn hơi ngọt.”
Yến Thiếu tướng quân đồng tình: “Đúng là hơi ngọt thật.”
Vân Bất Ngạ và Ngũ Hoàng tử thầm nghĩ: Ha ha, hai người các ngươi có mà ăn hoàng liên cũng thấy ngọt ấy chứ!
Bữa trưa ngọt ngào kết thúc, Tam Thất cũng hỏi về chuyện của Quý Lạc Nương.
Bên ngoài, Quý Lạc Nương, vị hoa khôi này đã chết, “thi thể” của nàng ta đã được mang về Quận chúa phủ trước mắt mọi người.
“Nàng ta đã tỉnh từ mấy hôm trước nhưng tình hình của nàng ta…” Yến Độ dừng lại, liếc nhìn Tiểu Vương.
Cẩu gia kiêu ngạo ngẩng cằm, giọng điệu sâu sắc: “Tam Tam, người tự mình đi xem đi, nói ba câu hai lời cũng không rõ được.”
Một lúc sau, Quý Lạc Nương được đưa đến.
Nàng ta đã trút bỏ son phấn, mặc một bộ y phục màu trơn, chỉ búi một búi tóc thấp đơn giản nhất cùng một cây trâm gỗ, đích thực là một mỹ nhân thanh lệ thoát tục, trong cử chỉ đi lại càng có một khí chất nho nhã của tiểu thư khuê các.
Ngũ Hoàng tử vốn còn đang lười biếng uống trà, sau khi nhìn thấy Quý Lạc Nương đột nhiên ngồi thẳng lưng.
“Thiếp thân Quý Lạc Nương, khấu tạ ơn cứu mạng của Quận chúa.”
Quý Lạc Nương đang định quỳ xuống, Tam Thất đã đứng dậy đỡ lấy nàng ta, “Ta không thích người khác quỳ trước mặt ta.”
Quý Lạc Nương ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo ẩn chứa ánh nước, nàng ta khẽ cười: “Xin hãy để thiếp thân bái lạy Quận chúa một lạy.”
Tam Thất lúc này mới thu tay lại.
Quý Lạc Nương hai tay chắp trước trán, đoan trang thực hiện đại lễ tam quỳ cửu bái với Tam Thất.
Tam Thất cho người mời nàng ta ngồi, cẩn thận quan sát nàng ta, trong mắt có chút khác lạ.
Trạng thái hiện tại của Quý Lạc Nương thực ra có chút giống với chính Tam Thất.
Không phải người, không phải quỷ, ở giữa ranh giới âm dương.
Tam Thất đi về bên cạnh Yến Độ, “Đã thử chưa?”
Yến Độ khẽ thì thầm vào tai nàng: “Thắp nến có thể ăn được mùi hương, nhưng đồ của người sống không thể ăn được, ngược lại những thứ như vàng mã nến hương lại có thể ăn trực tiếp.”
Đây là điểm khác biệt giữa Quý Lạc Nương và Tam Thất.
“Bán quỷ chi thể.” Trong đầu Tam Thất đột nhiên hiện lên những từ này: “Thí chức âm sai.”
Vân Bất Ngạ kinh ngạc: “Thí chức âm sai là gì?”
Quý Lạc Nương như có điều suy nghĩ, nàng ta vô thức đưa tay sờ lên ngực, sau khi “sống” lại, nàng ta phát hiện trên ngực mình có thêm một ấn ký hình bán nguyệt, chỉ là nơi đó quá riêng tư, không tiện cho người khác xem, ngoài ra, trong cơ thể nàng ta cũng có thêm một luồng sức mạnh kỳ lạ.
Tiểu Vương giải thích: “Chính là nghĩa đen đó gâu~”
“Nhân gian có sai dịch, địa phủ có âm sai, quan lại còn có thời gian thử việc, làm âm sai đương nhiên cũng có.”
Vân Bất Ngạ trợn mắt há mồm, hắn ta nhìn Quý Lạc Nương rồi lại nhìn Tam Thất và Tiểu Vương.
“Nhưng…nhưng điều này cũng không hợp lý, theo lời cẩu gia ngươi nói, địa phủ cũng có triều đình, âm sai này lớn nhỏ cũng là một chức quan, chẳng phải phải được sắc phong mới được làm sao? Quý nương tử đây đã làm được rồi?”
Ánh mắt Tiểu Vương lảng tránh: “Trong họa có phúc thôi.”
Nói đùa, “người” do chính tay Tam Tam xá tội, trở thành thí chức âm sai có gì lạ đâu.
Thấy Vân Bất Ngạ còn muốn hỏi tiếp, Tam Thất cũng lộ vẻ nghi hoặc, Yến Độ lại đột nhiên cắt ngang: “Dù sao cũng là chuyện tốt, chuyện của địa phủ, phàm nhân không nên tự ý suy đoán.”
“Vân Hạc đạo trưởng từng nói địa phủ là nơi coi trọng nhân quả và công bằng nhất, có lẽ đây là sự bù đắp cho Quý nương tử.”
Tam Thất gật đầu, “Có khả năng này.” Nàng không hiểu sao lại cảm thấy suy đoán của Yến Độ là thật.
Ánh mắt Yến Độ và Tiểu Vương chạm nhau, một người một chó âm thầm dời mắt đi.
Yến Thiếu tướng quân cúi đầu uống trà.
Cẩu gia đuôi khẽ vẫy: Tốt lắm, coi như tên Yến đại đáng ghét này cũng lanh lợi~