Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 130.




Cách kinh thành vạn dặm, Hoài Thành Giang Nam.

Sâu dưới lòng đất trăm trượng vốn dĩ phải là tầng đất tối tăm, lại có ánh lửa lập lòe, từng cụm từng cụm lửa chiếu sáng một góc của thế giới dưới lòng đất.

Dưới lòng đất này lại còn có một tòa thành.

Sâu trong quỷ thành, những đóa yêu hoa màu máu nở rộ, tựa như một biển hoa.

Bên ngoài biển hoa lại có một cái lồng sắt khổng lồ, nếu nhìn từ xa, cả biển hoa đều nằm trong lồng.

Ngoài lồng, hai nam nhân mặc trang phục sai dịch kỳ quái đang ngồi xổm bên mép lồng, cẩn thận hái từng đóa hoa thạch toán thò ra khỏi lồng, căng thẳng nhìn vào bên trong lồng, như thể trong lồng đang nhốt một con quái vật nào đó, sẽ đột nhiên xuất hiện vùng lên làm người bị thương.

Nam nhân mặt có nốt ruồi đen nói với đồng liêu: “Yên tâm, phía trên đã nói, con yêu quỷ bên trong không ra khỏi lồng được, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, đừng thò tay vào là được.”

Đồng liêu gật đầu: “Ta chỉ là nghe nói mấy ngày nay hắn lại phát điên, mấy vị Vô Thường đại nhân vào trước đó đều bị hắn giết cả rồi.”

“Yên tâm đi, lần này Dạ Du Sứ sẽ đích thân ra tay, một con yêu quỷ cỏn con, không nghe lời thì sẽ không có kết cục tốt!”

Hai người đang thì thầm thì thấy giấy tiền bay đầy trời, một đoàn người khiêng kiệu đến bên ngoài lồng.

Từ trên kiệu bước xuống một nam nhân đội mũ che bằng vải đen, trên mũ che dùng chữ triện thêu hai chữ Dạ Du, chính là Dạ Du Sứ được nhắc đến. Hai tiểu lại lập tức quỳ xuống, thần sắc cuồng nhiệt, trong mắt đầy vẻ sùng kính.

Dạ Du Sứ không thèm liếc nhìn, thần sắc kiêu ngạo, dưới ánh mắt sùng bái của đám tiểu lại, hắn ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi vào trong lồng. Đợi đến khi người khác không còn nhìn thấy bóng lưng của hắn, sống lưng của hắn đột nhiên cong xuống, thần sắc kiêu ngạo cũng biến thành hèn mọn.

Càng đến gần biển hoa, eo của hắn càng cong xuống thấp hơn, sắp chạm đầu vào gối rồi.

Khoảng nửa nén nhang sau Dạ Du Sứ đi ra, trong tay lại có thêm một cái khay, trên khay đặt mười miếng thịt dính máu có lông và móng vuốt, giống như ngón tay của loài mèo.

Hắn càng đi ra ngoài, sống lưng càng thẳng, đến bên mép lồng lại là bộ dạng kiêu ngạo đó.

Dạ Du Sứ ngồi lại vào kiệu, trong kiệu còn có một mỹ nhân xinh đẹp, nhìn thấy cái khay mà Dạ Du Sứ mang ra, vô thức nuốt nước bọt, mắt lộ vẻ thèm thuồng, miệng tán thưởng: “Vẫn là phải có đại nhân ra tay, con yêu quỷ đó lần này lại cho nhiều thịt như vậy.”

Dạ Du Sứ cười khẩy, nhón một miếng thịt ném vào miệng nhai, mắt đầy vẻ say mê, “Vốn dĩ là một con yêu quỷ thiếu não, nhìn có vẻ hung dữ nhưng thực ra là một vật ngu ngốc, rất dễ lừa. Nếu không phải máu thịt của hắn có thể giữ cho hoa thạch toán không tàn, phía trên đã sớm luyện hắn thành thuốc rồi.”

“Thiếp thân nghe nói gần đây hắn phát điên rất dữ.”

“Còn không phải là hắn lại đòi tìm cái gọi là chủ nhân của hắn sao?” Dạ Du Sứ khinh thường nói, trong mắt tinh quang lóe lên: “Nghe Đậu Âm soái nói, thực lực trước đây của con yêu quỷ này e là không tầm thường, chủ nhân của hắn chắc chắn là một quỷ thần lợi hại. Quỷ thần này không chừng còn có linh quang lưu lại, nếu có ai tìm được, có được sức mạnh của nó, địa phủ của chúng ta không chừng sẽ có thêm một vị quỷ vương!”

Mỹ nhân vô cùng động lòng, nàng ta dò hỏi:

“Con yêu quỷ này đột nhiên phát điên chắc chắn có nguyên nhân, không lẽ là hạt giống hoa có vấn đề?”

“Ai biết được, hạt giống hoa ngâm qua máu của hắn mới có thể trồng ra hoa thạch toán, chúng ta trồng nhiều hoa như vậy, ai biết được đóa nào có vấn đề?” Dạ Du Sứ hừ lạnh một tiếng: “Con yêu quỷ này tuy thiếu nửa cái não nhưng hễ nhắc đến chủ nhân của hắn là lại vô cùng cảnh giác, không thể nào cạy được nửa lời từ miệng hắn.”

Có thể thuận lợi lấy máu lấy thịt từ trên người đối phương cũng là vì cái gọi là “chủ nhân” của hắn thích ăn canh làm từ hoa thạch toán mà thôi.

 

“Có một chuyện cần ngươi đi làm.” Dạ Du Sứ đột nhiên nói: “Vốn dĩ chỉ còn một bước là có thể đoạt được sức mạnh của Huyết Trì Nương Nương, kết quả huyết trì dưới huyện Tiết lại bị phá hủy, Sở Thiện Nghi đó bây giờ cũng đã chết.”

“Theo điều tra, chuyện này có liên quan đến tiểu tử của Hộ Quốc Yến gia đó.”

“Nghe đồn tên tiểu tử đó sống không qua mười chín tuổi, vốn dĩ phía trên muốn đợi hắn dương thọ tận rồi mới ra tay, nhưng bây giờ tình hình có biến, phải sớm xử lý hắn.”

Mỹ nhân lộ vẻ khó xử: “Nhưng mà… kinh thành nơi đó, nô gia khó mà thi triển thủ đoạn.”

“Chỉ cần Hộ Quốc Yến thị còn sống một người, đám âm binh đó sẽ cứ mãi canh giữ Diêu Hà…”

“Ngươi vào không được, không biết nghĩ cách để hắn ra sao?” Dạ Du Sứ vỗ vỗ mặt nàng ta: “Đừng nói bản sứ quân không cho ngươi cơ hội, chuyện này làm tốt rồi, bản sứ quân sẽ tiến cử với Đậu Âm soái, cho ngươi một chức vị âm sai!”

“Nô gia cảm tạ đại sứ quân thương xót~”

Kiệu rung lắc, mưa mây cuồn cuộn.

Phía sau, sâu trong biển hoa.

Yêu quỷ thiếu niên tóc trắng mắt xanh cuộn tròn người lại, hai tay hắn trơ trụi, không thấy mười ngón, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ, đồng tử màu xanh lúc thì giãn ra lúc thì co lại.

Miệng lẩm bẩm: “Đau quá… đau quá… tìm được chủ nhân, chủ nhân thổi phù phù là hết đau ngay…”

“Phải mọc ra, mọc ra nhiều nhiều máu thịt hơn nữa…”

“Nuôi nhiều nhiều hoa hơn nữa… chủ nhân thích hoa hoa… thích hoa hoa…”

Sau tiết lập xuân, cái lạnh mùa đông lặng lẽ tan đi.

Vạn vật sinh sôi nảy nở, cỏ mọc chim bay.

Kinh thành khoảng thời gian này cũng hiếm khi thái bình, quan lại và dân chúng dường như cũng đã quên đi những chuyện ma quỷ đầu năm.

Trong Quận chúa phủ có thêm một nha hoàn tên là Văn Thư, trên đầu thường cài bốn đóa hoa trắng, Thường ma ma và Sơn Trà cũng nhanh chóng chấp nhận “đồng liêu” mới này và chung sống rất hòa thuận.

Văn Thư chính là Quý Lạc Nương, Văn Thư là tên tự của nàng ta, do phụ thân nàng ta đặt cho.

Quý Lạc Nương đã chết, người sống bây giờ chỉ có Văn Thư.

Tam Thất khoảng thời gian này cũng có chút thay đổi, nàng bắt đầu ngủ giống như người bình thường, mỗi ngày đều phải ngủ gật vài giờ, nhưng cơn buồn ngủ của nàng đến khá bất thường.

Có lúc là đêm khuya, có lúc là sáng sớm, có lúc thậm chí đang ăn cũng ngủ gật.

Yến Độ lúc đầu rất lo lắng, “cứng rắn” yêu cầu Tam Thất chuyển về Tướng quân phủ.

Tuy rằng chuyển hay không cũng không khác biệt gì lớn, dù sao bức tường đó đến nay vẫn chưa được sửa chữa một viên gạch nào.

Nhưng vì không nỡ phụ “thịnh tình” của Yến Độ, Tam Thất liền chuyển về. Đối với việc này, mọi người trong hai phủ đều ngầm hiểu với nhau, dù sao mọi người cũng gần như đã trở thành một nhà rồi.

Về chuyện “buồn ngủ” của Tam Thất, Tiểu Vương sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, cảm thấy là điềm tốt, dù sao mỗi lần Tam Thất ngủ nàng lại mạnh lên một phần.

Đây là dấu hiệu sức mạnh trong cơ thể nàng đang từ từ thức tỉnh.

Nói đến phiền toái duy nhất, đó là mỗi lần Tam Thất ngủ thiếp đi lại nghe thấy một vài “giọng nói”.

Giống như nhiều người đang gọi tên nàng, từ bốn phương tám hướng mà đến, như đang chờ nàng đi tìm họ.

Trong đó, tiếng vang nhất là một tiếng khóc.

Người đó dường như rất đau, rất đau, luôn nói rằng đau.

Tam Thất ngủ một giấc tỉnh dậy, vừa đúng lúc trời sáng, nàng lật người dậy, lập tức tìm giấy bút, viết vào một cuốn sổ một phương vị.

Phía nam.

Bên cạnh hai chữ “phía nam” lại dùng bút chu sa ghi chú hai chữ “đau đau”.

Tiểu Vương ngáp một cái, lững thững đến cọ cọ vào chân nàng rồi đứng thẳng người lên, hai chân trước đặt lên bàn, liếc nhìn cuốn sổ nhỏ của nàng.

“Lại là cái ‘đau đau’ này à? Lần này Tam Tam nghe ra phương vị rồi?”

Tam Thất gật đầu, “Chỉ có tiếng khóc của hắn là vang nhất, phương vị nghe rõ ràng hơn. Những giọng nói khác đến từ đâu vẫn còn quá mơ hồ.”

Tiểu Vương lẩm bẩm trong lòng: Không biết là tên lão quỷ vô liêm sỉ nào, lại dùng chiêu này dụ Tam Tam chú ý.

Lúc trước trong thôn thì ai nấy cũng giả người đàng hoàng lắm, đâu ai khóc được như thế chứ?

Tam Thất cất cuốn sổ nhỏ, liền chuẩn bị đi tìm Yến Độ dùng bữa sáng, cũng không biết có phải vì khoảng thời gian này nàng thường xuyên ngủ ở mọi lúc mọi nơi nên không mấy khi gặp Yến Độ.

Đến viện của Yến Độ, Tam Thất đi thẳng vào trong, thuận miệng hỏi thân vệ đang canh gác: “Yến Độ tỉnh chưa?”

Biểu cảm Thân vệ có chút lúng túng: “Thiếu tướng quân đã sớm ra ngoài rồi ạ.”

Ra ngoài?

Tam Thất nhìn về một căn phòng nào đó, mắt híp lại: “Vậy sao?”

Thân vệ lưng cứng đờ, chột dạ không dám nhìn nàng.

Tam Thất cười cười, “Được, đợi ngài ấy về, ta lại đến tìm ngài ấy.” Nàng nói xong quay người bỏ đi nhưng môi lại mím chặt.

Yến Độ rõ ràng đang ở trong viện, nàng đã cảm nhận được rồi!

Quả nhiên, cảm giác của nàng không sai! Yến Độ chính là đang trốn nàng!

Tiểu Vương nghi ngờ nhìn về phía sau, do dự một chút, cuối cùng vẫn không đuổi theo Tam Thất mà lại đi vào trong viện.

Các thân vệ trơ mắt nhìn cẩu gia đi thẳng đến phòng của Thiếu tướng quân nhà mình, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không cản.

Thiếu tướng quân chỉ nói không gặp Quận chúa chứ không nói không gặp cẩu gia.

Trong phòng.

Yến Thiếu tướng quân ngâm mình trong bồn tắm lạnh lẽo, môi mỏng mím chặt, thần sắc u uất.

Tiểu Vương một móng đạp cửa, nghênh ngang đi vào.

Ánh mắt nó khinh bỉ, đầy vẻ dò xét: “Yến Độ tiểu nhi, lá gan lớn rồi nhỉ! Đuổi Tam Tam nhà ta ra ngoài, ngươi còn có hứng thú ghê, sáng sớm đã ngâm mình ở đây~ Sao thế, biết mình tội ác tày trời nên muốn tắm rửa sạch sẽ rồi tự cho mình lên nồi hầm để tạ tội à?”

Cảm giác của Yến Độ lúc này cũng không khác gì bị hầm là mấy.

Hắn trừng Tiểu Vương: “Trong hộp Quỷ Linh Cao mà ngươi đưa cho ta có phải đã bỏ thêm thứ gì không sạch sẽ không?”

Không thì tại sao mỗi lần ăn vào… đêm nào đầu óc cũng chẳng sạch sẽ, sáng ra cả người cũng không sạch sẽ nốt!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận