Nhiệt độ trong xe dường như đang tăng lên.
Hơi thở của Yến Độ cũng trở nên nhẹ nhàng, ánh sáng mờ ảo che giấu sự bối rối của hắn. Vị Thiếu tướng quân trên chiến trường bách chiến bách thắng giờ đây lại như một tên trộm hương trộm ngọc.
Trên trán lấm tấm mồ hôi.
Hắn đột nhiên nhận ra sự nhút nhát của mình.
Cũng nhận ra sự hèn hạ của mình lúc này.
Lý trí bảo hắn: Không được thừa lúc nàng yếu mềm mà làm càn, không được mạo phạm, không được thất lễ.
Nhưng cảm xúc không nghe lý trí — nó như một con thú hoang xông loạn, cười nhạo sự giả tạo của hắn, cười nhạo vẻ tự kiềm chế hắn cố khoác lên mình.
Thừa nhận đi, hắn đối với nàng tham lam vô độ.
Thừa nhận đi, căn bản không phải vấn đề của Quỷ Linh Cao, mà là hắn đối với nàng lòng dạ bất chính.
Ánh sáng bên ngoài đột nhiên sáng hơn một chút, Yến Độ như bị kinh động, vô thức che mắt Tam Thất.
…
…
Như thể sợ nàng đột nhiên tỉnh lại, sẽ thấy hết sự bối rối và dục v/ọng của hắn, nhìn thấu những tâm tư vẩn đục mà hắn che giấu dưới lớp da người này.
Như thể tự lừa mình dối người, hắn lại không kiềm chế được mà tiến lại gần nàng thêm chút nữa.
Bàn tay che mắt nàng từ từ trượt xuống, nhẹ nhàng che trước môi nàng.
Yến Độ cúi người xuống, cách một bàn tay, thành kính đặt một nụ hôn.
Hắn mở mắt, hàng mi dài run rẩy, thấy nàng vẫn còn ngủ say, vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa có chút thất vọng.
Yến Độ còn muốn ở lại bên nàng, nhưng “sự bất thường” của chính hắn đã không thể phớt lờ, nếu còn ở lại… thật sự sẽ trở thành một kẻ đê tiện lỗ m.ãng mất.
Yến Độ xuống xe ngựa, đối diện với Thường ma ma và Văn Thư. Sắc mặt hắn vẫn như thường, “Tam Thất vẫn chưa tỉnh, cứ để nàng ngủ tiếp đi.”
Thường ma ma vâng lời, nhìn Yến Thiếu tướng quân vội vã rời đi, bà nghi hoặc nói: “Thiếu tướng quân sao lại đầy mồ hôi vậy?”
Văn Thư mím môi cười, nghĩ đến điều gì đó liền quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói với Thường ma ma: “Lần sau chúng ta đừng cách quá xa thì hơn. Dù sao nơi này không phải phủ, người đông miệng nhiều, lại có nhiều nữ quyến các nhà, tránh để người ta thấy rồi đàm tiếu linh tinh.”
Thường ma ma lập tức hiểu ra, hiểu tại sao Yến Thiếu tướng quân lại đầy mồ hôi.
Bà có chút xấu hổ, ôi, người trẻ bây giờ thật là…
Nhưng bà không nghi ngờ Yến Độ sẽ làm chuyện vượt quá giới hạn, Yến Thiếu tướng quân không phải là loại người đó! Nhưng tránh lời ra tiếng vào là thật, Quận chúa nhà mình tốt như vậy, lại bị người ta nói bậy bạ!
Mặc dù Thường ma ma biết rõ tiểu Quận chúa nhà mình bản lĩnh thông thiên, nhưng trong mắt bà lão, cô nương nhỏ bé thơm tho mềm mại ngọt ngào nên được cưng chiều!
Đồ hiphop trẻ em
Trước đây ở trong cung, Thường ma ma rất cẩn trọng, chỉ là Quận chúa phủ và Tướng quân phủ thật sự quá yên ổn dễ chịu nên mới lơ là một chút.
“Văn Thư cô nương nhắc nhở đúng lắm.” Đôi mắt sắc sảo của Thường ma ma quét khắp nơi: “Cô nương yên tâm, ai dám nói lung tung, lão nô ta sẽ là người đầu tiên xé miệng người đó trước tiên!”
Văn Thư chớp mắt, không nhịn được cười.
Nàng ta vô thức sờ vào những đóa hoa bên thái dương, một cuộc đời mới, một cuộc sống mới, thật sự rất tốt…
Quận chúa và những người bên cạnh Quận chúa đều tốt như vậy.
…
Tam Thất mơ màng tỉnh lại, giấc ngủ này không được yên ổn, trong mơ tiếng “đau đau” đó vẫn cứ kêu đau, cứ khóc.
Nhưng ngoài “đau đau” ra, một giọng nói khác trở nên rõ ràng hơn.
Đó là tiếng lục bục như bong bóng nổi lên, giống như người ta đang ở trong nước thổi bong bóng — mọi chữ đều bị nước ngăn cản, nhưng lờ mờ, Tam Thất vẫn nghe ra vài câu:
— Sắp bị ăn thịt rồi.
— Sắp bị ăn thịt rồi!!
Ngay cả khi Tam Thất tỉnh lại, tiếng lục bục đó vẫn không biến mất.
Nàng có chút hoang mang leo xuống xe ngựa, nhìn quanh một vòng không thấy Yến Độ và Tiểu Vương đâu, liền hỏi Văn Thư về tung tích của một người một chó.
“Cẩu gia đã đến chỗ Ngũ Hoàng tử điện hạ vẫn chưa về.”
“Còn Thiếu tướng quân thì đã rời đi một lúc rồi nhưng không biết đã đi đâu.”
Tam Thất gật đầu, tiếng lục bục đó thật sự vang đến mức nàng có chút phiền lòng, nàng dặn dò Văn Thư: “Ngươi ở lại đây, giữ cảnh giác một chút, bảo Vân Bất Ngạ dẫn Điếu Điếu đi một vòng quanh toàn bộ khu trại, tốt nhất là đặt một lớp kết giới.”
“Ta rời đi một lát.”
Thấy Văn Thư lộ vẻ lo lắng, Tam Thất an ủi nàng ta một chút.
Tam Thất cũng đã quan sát xung quanh, không có gì bất thường.
Chỉ là giọng nói đó xuất hiện kỳ lạ, Tam Thất chỉ đề phòng bất trắc mà thôi.
Dặn dò xong, Tam Thất xoa xoa tai, men theo giọng nói mà đi, rất nhanh bóng dáng đã bị bóng tối nuốt chửng.
Trong rừng cây tối om, những bóng cây lốm đốm che khuất ánh trăng, thỉnh thoảng lọt xuống một vệt ánh trăng, cũng đều trở thành những mảnh bạc vụn. Tam Thất đi một đoạn đường, nghe thấy không ít tiếng côn trùng chim kêu.
Dần dần, nàng nghe thấy tiếng nước.
Tiếng nước đó và tiếng lục bục trong đầu nàng dần dần trùng khớp, trong chốc lát, gần như khiến nàng không phân biệt được thật và ảo.
Tam Thất gạt những cành lá chắn đường, ánh trăng chiếu rọi phía trước, chiếu sáng ánh nước lấp lánh không xa.
Cuối rừng cây là một bãi cạn, bên cạnh bãi cạn nước chảy róc rách, đủ loại tiếng nước hòa lẫn vào nhau, tiếng lục bục đó ngược lại bị nhấn chìm.
Tam Thất vô thức đi đến gần mép nước, dưới ánh trăng, nàng nhìn thấy bóng cây, bóng trăng trên mặt nước, duy chỉ có không thấy bóng của mình.
Tam Thất cảm thấy kỳ lạ, không tự chủ mà cúi người, muốn đến gần mặt nước để xem.
Bỗng nhiên, một bàn tay từ phía sau ôm lấy nàng.
Tam Thất kinh hãi, vô thức tung một cú thúc cùi chỏ nhưng lại bị người phía sau đỡ được, nàng quay đầu lại liền đụng phải một gương mặt tuấn tú ướt sũng.
Hàng mi dài của Yến Độ ướt đẫm, những giọt nước từ yết hầu của hắn lăn xuống, rơi vào hõm xương quai xanh, lồng ngực hắn khẽ phập phồng, nghi hoặc hỏi nàng: “Nàng đang nhìn gì vậy, sắp ngã xuống nước rồi?”
“Ta đang nhìn…” Giọng nói của Tam Thất đột ngột dừng lại, ánh mắt cứng đờ nhìn vào lồng ngực trần của hắn.
Cũng không phải lần đầu tiên thấy nhưng lúc này cảm giác thật kỳ lạ, nàng vô thức nói: “Yến Độ, ngài không mặc y phục… trông thật đẹp…”
Yến Độ: “…”
Yến Thiếu tướng quân cảm thấy nửa giờ tắm nước lạnh vừa rồi đều là vô ích!!!