Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 147.




Thường ma ma cũng biết thủ đoạn và sự lợi hại của Quận chúa nhà mình.

Nhưng khổ nỗi ấn tượng đầu tiên của bà về Tam Thất là ‘dễ bắt nạt’, tính tình thường ngày của Tam Thất quá tốt, đối với ai cũng cười tủm tỉm. Thường ma ma nhìn trong mắt, lòng đã sớm thiên vị đến tám dặm rồi.

Thêm vào đó, trên người Tam Thất quả thực có một loại ‘quỷ lực’ khó nói.

Đó là một sức mạnh làm lu mờ ranh giới giữa người và quỷ. Người đời nói quỷ đáng sợ, quỷ lại biết lòng người độc ác. Bất kể là Văn Thư, Điếu Điếu hay là Tiểu Vương, trong mắt Thường ma ma đều là một đám “hài tử” có thân thế đáng thương.

Tiểu Quận chúa nhà mình đúng là có thủ đoạn của Diêm Vương, nhưng Diêm Vương sao lại không thể là Bồ Tát chứ?

Thường ma ma truyền lời xong liền đến nhà bếp bưng một bát cơm trắng vun đầy, bên trên lại xếp mấy miếng thịt to, rưới thêm nước thịt rồi cắm thẳng đôi đũa lên trên, sau đó đặt lên bàn trong lều nhỏ của mình, thắp một ngọn nến rồi đi ra ngoài.

Một bóng người bay vào, chính là Điếu Điếu. Nó ngồi bên chiếc bàn nhỏ, ngấu nghiến nuốt lấy hương cơm.

Một lát sau nó bay về bên cạnh Khôi Nhất, cưỡi thẳng lên cổ hắn.

Khôi Nhất nhếch miệng, không ngẩng đầu lẩm bẩm: “Ngươi mập lên rồi phải không, sao càng ngày càng nặng thế?”

Điếu Điếu cười tít mắt, giọng nói của nó truyền vào tai Khôi Nhất:

— Ma ma lại cho ta ăn riêng đó, ăn no nê, mập vì hạnh phúc~


Mặt Khôi Nhất không biểu cảm nhưng đuôi mắt lại có thêm nếp cười. Trên cổ hắn đang cưỡi một con quỷ, hắn ngẩng đầu nhìn trời, lại có một cảm giác kỳ lạ rằng năm tháng thật tĩnh lặng, tốt đẹp.

“Nói mới nhớ, ngươi vẫn không nhớ ra mình chết thế nào à?”

Điếu Điếu lắc đầu: “Không nhớ nữa~”

Khôi Nhất cũng không hỏi thêm, Điếu Điếu là con quỷ đi theo Quận chúa từ rất sớm, chắc là tình hình của Điếu Điếu, Quận chúa hẳn là rõ ràng.

Ở một bên khác, Tam Hoàng tử không cảm nhận được năm tháng tĩnh lặng, hắn chỉ đối mặt với trời sụp đất nứt.

Trước mặt gương, hắn nhìn bản thân trầ.n trụi lộ ng.ực, nhiều lần nhắm mắt mở mắt, hy vọng chỉ là ảo giác. Nhưng yết hầu đã biến mất, ngực thì như hai ngọn núi đè nặng, đến thở cũng khó khăn…

Hắn sắp bị hai “ngọn núi” trên ngực đè chết rồi.

“Không! Không!!!” Tam Hoàng tử suy sụp đấm ngực.

Một cú đấm xuống chính hắn lại đau đến suy sụp trước, cả người co quắp lại như con tôm.

Tam Hoàng tử phi và những người khác vây quanh bên ngoài lều, nghe tiếng gào rú phát cuồng bên trong mà vô cùng lo lắng nhưng không dám vào.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Điện hạ lại bị Hoàng thượng khiển trách sao?” Tam Hoàng tử phi hỏi dồn.

Thị vệ đi theo Tam Hoàng tử căng thẳng, ấp úng nói: “Hoàng thượng không muốn gặp điện hạ, nhưng mà… trước khi về điện hạ đã… đã gặp Hưng Quốc Quận chúa, điện hạ nói với nàng vài câu rồi đột nhiên thất thố la hét chạy về…”

Aeon Shop
Còn vài lời thị vệ không dám nói, hắn thoáng thấy lúc điện hạ chạy về, ngực hình như đã biến thành bánh bao hấp.


“Lại là Hưng Quốc Quận chúa đó!” Tam Hoàng tử phi hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đột nhiên nàng ta cảm thấy giữa trán lạnh toát, như có giọt nước rơi xuống.

Trời mưa sao?

Nàng ta vô thức ngẩng đầu, lại một giọt nước rơi xuống môi, Tam Hoàng tử phi vô thức liế.m một cái, bất giác nếm phải vị tanh của cá, nàng ta lập tức nôn khan mấy tiếng.

Giây tiếp theo, nàng ta nghe thấy tiếng kinh hô của những người bên cạnh.

Tam Hoàng tử phi đột nhiên cảm thấy tay mình ram ráp, nàng ta sờ lên mép mình, lại sờ thấy cả ria mép cứng và thô.

Không chỉ vậy, nàng ta còn cảm thấy bụng dưới dường như mọc thêm thứ gì đó.

Một ý nghĩ kinh hoàng dâng lên trong đầu, ánh mắt như nhìn quái vật của những người xung quanh càng khiến nàng ta sợ hãi tột độ.

“A a a a!!!” Nàng ta hét lên thất thanh, hoảng loạn che mặt, muốn tìm chỗ trốn: “Thái y! Mau gọi thái y!!”

Bên này nàng ta vừa gà bay chó sủa, Tam Hoàng tử trong lều như đang phối hợp với nàng ta, cũng hét lên theo: “Máu!! Nhiều máu quá!! Ta chảy máu rồi!!”

“Thái y!! Thái y!!!”

Đám hạ nhân không nghĩ được nhiều, xông vào thì thấy một mỹ nhân ngực nở mông cong đang ngã trên đất, trên quần là một vũng máu.

Đám hạ nhân đều chết lặng.

Đây… đây là Tam điện hạ của họ sao?

Mọi người nghĩ đến Tam Hoàng tử phi đột nhiên biến thành nam nhân ở bên ngoài, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Trời ạ, hai phu thê này đã chọc giận vị thần tiên nào vậy, Hoàng tử biến thành Công chúa, Hoàng tử phi biến thành Phò mã!

Kịch hay! Thật sự kịch quá hay!!


‘Thần tiên’ làm xong việc tốt không cần ai biết, một kết giới ngăn cách tầm nhìn của mọi người. Văn Thư cài lại đóa hoa trắng lên tóc mai rồi nói với Tiểu Vương bên cạnh: “Đa tạ Cẩu gia và Ngư gia đã tương trợ.”

Tiểu Vương hừ hừ, ra vẻ đại gia: “Chẳng phải là ngươi ra tay quá chậm sao, kẻ thù ở ngay trước mắt vậy mà ngươi còn nhịn được không ra tay, đúng là làm mất mặt oai phong của Tam Tam nhà chúng ta!”

“Lũ tôm tép thối tha, cũng dám tìm đến gây phiền phức cho Tam Tam nhà ta!”

Cá mập ú: “Cá không thối đâu, cẩu gia ngươi nói nhiều quá.”

“Im miệng, không thì cắn chết ngươi.”

Văn Thư nhìn một chó một cá đấu khẩu, không nhịn được cười.

Tiểu Vương lại hừ hừ: “Không giúp không công đâu nhé, tối nay ta muốn thêm ba cái đùi gà lớn!”

Cá mập ú: “Ta muốn ăn tôm!”

Văn Thư cười cong cả mắt, liên tục đồng ý. Nàng ngẩng đầu, nghe tiếng la hét thảm thiết của phu thê Tam Hoàng tử rồi lại nhìn mặt trời rực rỡ.

“Đúng là một ngày tốt lành…”

Ở lều của Hoàng thượng, Tam Thất cũng cảm thấy hôm nay là một ngày hiếm có.

Nàng rõ ràng chỉ nằm yên không làm gì, nhiều nhất là đêm qua lẻn vào lều Yến Độ làm chút chuyện xấu, sao vừa ngủ dậy đã trở thành… người đứng đầu của cuộc săn bắn lần này rồi?

Phải biết rằng, từ khi đến bãi săn này nàng còn chưa chạm vào cung tên nữa là!

Tam Thất vô thức nhìn lên phía trên, phía trước có một tấm bình phong che chắn, hôm nay nàng vẫn chưa được diện kiến dung nhan thật của Hoàng thượng.

Nhưng xung quanh lại có rất nhiều người quen, Nhị Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử và Thất Công chúa đều ở đây, ánh mắt nhìn nàng đều mang theo vài phần ý tứ muốn kể công.


Yến Độ ngồi ở khu vực của các đại thần, bên cạnh còn có Tần Các lão và Võ Thượng thư.

Thấy vẻ mặt nàng thực sự hoang mang, Võ Thượng thư cười ha hả: “Hoàng thượng nói Quận chúa là người đứng đầu thì chính là người đứng đầu. Bốn con hươu, ba con chim ưng, hai mươi con thỏ thôi mà, Quận chúa cứ nhận đi!”

Tần Các lão liếc nhìn gã võ phu đang tranh công, mặt không biểu cảm nhưng lại vuốt râu nói: “Quận chúa lợi hại, ngay cả gấu đen cũng săn được, xứng đáng đứng đầu.”

Ngũ Hoàng tử và Thất Công chúa ngồi không yên nữa, này, lão già này, lại tranh giành trước mặt chúng ta à!

Hai người họ cũng vội vàng kể công, Nhị Hoàng tử nhân cơ hội chen vào.

Tam Thất nghe đến đây sao không hiểu được, nàng không đi săn, nhưng có người giúp nàng săn rồi!

Nàng dở khóc dở cười, vô thức nhìn Yến Độ, vốn là muốn tìm một lời giải thích, nhưng khi đối diện với đôi mắt tươi cười của Yến Độ, nàng đột nhiên nhớ lại hành động ‘rút gậy muốn vứt’ của mình sáng nay, lập tức như bị tàn lửa đốt trúng, vội vàng dời mắt đi.

Yến Độ cũng vô thức né tránh ánh mắt, lòng bàn tay hắn toàn là mồ hôi, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Ánh mắt lại không kiểm soát được quay về phía nàng, không kiểm soát được mà chỉ muốn nhìn nàng, không muốn bỏ lỡ một chút nào của nàng.

May là những người khác lúc này đang mải tranh giành nên không chú ý đến ánh mắt qua lại giữa hai người.

Người phá vỡ thế cục bế tắc này vẫn là Hoài Đế.

“Hưng Quốc Quận chúa nhiều lần lập công, lần này lại đứng đầu trong cuộc săn, đáng được ban thưởng.”

“Nay thiên hạ đã định nhưng vẫn còn yêu ma quỷ quái tác oai tác quái. Trẫm muốn lập ra chức vị Tuần Dạ Nhân, tru diệt yêu ma, chém tà trừ quỷ.”

“Phong Hưng Quốc Quận chúa làm Ngự tiền hành tẩu kiêm Tuần Dạ Nhân Tả Chỉ huy sứ, Yến Độ làm Hữu Chỉ huy sứ, trên giám sát Hoàng tử và bá quan, dưới chăm lo dân chúng bách tính.”

Phần thưởng Hoài Đế ban cho quá hậu hĩnh, ngoài Yến Độ và Tần Các lão, những người khác đều lộ vẻ kinh ngạc.

Ngự tiền hành tẩu, giám sát bá quan, chức Tuần Dạ Nhân này chẳng khác nào trực thuộc Hoàng thượng, quyền lực cũng không phải dạng vừa!


Tuy Đại Càn cũng có nữ quan nhưng vị trí đứng đầu Tuần Dạ Nhân này gần như không khác gì được vào nội các rồi!

Mọi người chỉ ngạc nhiên một lúc rồi lại không thấy bất ngờ nữa. Hiện nay dị tượng xảy ra liên miên, chỉ nói tai họa cá lần này, Hoàng thượng cũng trúng chiêu huống chi là người khác!

Nhìn khắp kinh thành, vị trí Tả Chỉ huy sứ này, ngoài Tam Thất còn ai xứng đáng?

Mọi người vội vàng chúc mừng. Yến Độ đi đến bên cạnh Tam Thất, khẽ nhắc nhở: “Tam Thất, đến lúc tạ ơn rồi.”

Tam Thất hoàn hồn, nàng hít một hơi thật sâu.

Liền nghe thấy giọng nói trêu đùa của Hoài Đế từ sau bình phong truyền đến: “Hưng Quốc Quận chúa đây là mừng quá hóa ngốc hay là bị dọa sợ rồi?”

Một miếng bánh lớn như vậy đột nhiên bị nhét vào miệng, Tam Thất đương nhiên là mừng rỡ, nhưng điều thực sự khiến nàng ‘kinh hỷ’ lại không phải là quyền lực được dâng đến tận tay.

Người khác không thấy nhưng nàng lại nhìn rất rõ, sau khi thánh chỉ của Hoài Đế ban xuống, nàng thấy rõ ràng một luồng tử khí dày đặc, ánh vàng từ sau bình phong bay ra, nhập vào cơ thể nàng.

(Tử khí ở đây là luồng khí màu tím, “tử” có nghĩa là màu tím)

Khoảnh khắc đó, nàng nghe thấy rất nhiều âm thanh đến từ bốn phương tám hướng.

Khác với tiếng thì thầm của quỷ vật, những âm thanh đó thuộc về lê dân bách tính, thuộc về cõi nhân gian này.

Đế vương nhân gian tự có tử khí phương đông, là người mang đại khí vận của nhân gian, nhất ngôn nhất hành đều liên quan đến quốc vận.

Ngay vừa rồi, luồng tử khí đó mang theo một tia quốc vận màu vàng kim đã đi vào cơ thể Tam Thất, nhân quả kết nối, đại âm vô thanh, Tam Thất nghe thấy tiếng nói của vạn dân…

(Đại âm vô thanh dịch nghĩa là “âm thanh lớn nhất là không có tiếng”. Cụm từ này ám chỉ một trạng thái âm thanh cao cả, sâu sắc đến mức không cần phát ra tiếng động mà vẫn có sức ảnh hưởng mạnh mẽ.)

Mà trong cơ thể nàng dường như có thứ gì đó đang lớn mạnh, được nuôi dưỡng, vết nứt đang được chữa lành.


Cùng lúc đó.

Đường âm dương bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Huyết Trì nương nương kinh ngạc ngẩng đầu.

Tiểu Vương và cá mập ú đang đấu khẩu cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.

Cảm giác này là…

“Vết nứt hồn phách của Tam Tam đã phục hồi được… hai phần rồi!!!”

Ầm!

Giang Nam, địa ngục thành dưới lòng đất.

Nửa tòa địa ngục thành đột nhiên sụp đổ.

Dạ Du Sứ và những kẻ khoác da quỷ tự xưng là âm sai kinh hãi nhìn vào hố sâu phế tích, mặt mày ai nấy đều tái mét. Một lúc sau, Dạ Du Sứ kinh hoàng ngã ngồi trên đất, lẩm bẩm: “Mất rồi… sao lại có thể mất được…”

Món đồ được chôn dưới địa ngục thành, chống đỡ nửa tòa địa ngục thành, món trấn khí đó sao có thể đột nhiên biến mất?

Món trấn khí đó đến từ địa ngục thật sự, tương truyền là pháp khí của một vị Ngục chủ quỷ vương nào đó của địa phủ. Dù chỉ là một mảnh vỡ cũng có uy lực vô cùng, là nền móng để bọn chúng tạo ra địa ngục giả này ở nhân gian!

Toàn thân Dạ Du Sứ lạnh toát, một tin dữ khác theo sau khiến sắc mặt hắn đại biến.

“Sứ quân! Đại sự không hay rồi! Con yêu quỷ trong biển hoa đã thoát ra ngoài rồi!!!”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận