Đêm đen như mực, hai bên bờ sông, một bóng hình yêu kiều như rắn nước trườn lên khỏi mặt nước, nhanh chóng chui vào khu rừng rậm ven bờ.
Nữ nhân thân hình đầy đặn, dung mạo yêu kiều, không ai khác chính là nữ tử đã từng hầu hạ bên cạnh Dạ Du Sứ.
Nữ tử yêu kiều chạy được mấy dặm mới dừng lại, mở miệng phun ra một ngụm máu. Nàng ta vội lau miệng, từ trong lòng lấy ra một cái đầu lâu, thấy vết nứt trên đầu lâu, nàng ta không giấu được sự kinh hãi và căm hận.
Đây chính là đầu thủy quỷ mà nàng ta đã phải dốc hết sức mình hầu hạ tên Dạ Du Sứ háo sắc kia mới có được, bên trong có 44 con thủy quỷ để nàng ta sai khiến, hôm nay lại bị đánh cho tàn phế hết!
Thậm chí còn mất một con!
Chỉ cần nghĩ tới thôi cũng khiến nàng ta đau lòng đến rỉ máu.
Sớm biết trên thuyền đó có nhân vật lợi hại như vậy, nàng ta đã không hành động lỗ m.ãng!
Giờ đây thân mang trọng thương, nàng ta chỉ lo bị người đuổi theo bắt kịp, cũng bất chấp có bị Dạ Du Sứ trách phạt vì thất bại, chỉ muốn báo tin cầu viện trước đã.
Nàng ta vừa lấy ra một cây còi xương chuẩn bị thổi thì một luồng sức mạnh kinh hoàng từ trên trời giáng xuống. Lông tóc toàn thân nàng ta dựng đứng, gần như không đợi nàng ta phản ứng, một sợi xích đã quấn lên cổ nàng ta, treo thẳng nàng ta lên.
Từ trong rừng phía sau, một nam tử vạm vỡ bước ra.
Dáng vẻ đối phương bình thường nhưng một đôi mắt lại như diều hâu nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Nữ tử nắm chặt xích câu hồn, liều mạng giãy giụa, cảm giác ngạt thở khiến nàng ta vô cùng đau đớn. Nam nhân chỉ đứng dưới gốc cây thưởng thức bộ dạng xấu xí của nàng mà không có hành động tiếp theo.
Rất nhanh nữ tử phát hiện ra điều không ổn, người bình thường bị treo lâu như vậy đã sớm chết rồi. Nàng ta khó khăn dùng khóe mắt liếc nhìn, liền thấy thân thể của mình đang nằm dưới chân nam nhân.
Nàng ta trợn tròn mắt, nhận ra hồn phách của mình đã bị kéo ra.
Phát hiện này ngược lại khiến nàng ta bình tĩnh hơn không ít. Miệng nàng ta phát ra tiếng khè khè, lại hỏi thành tiếng: “Xích câu hồn… sao ngươi lại có xích câu hồn? Ngươi là thuộc hạ của ai?”
Khôi Nhất không để ý đến nàng ta, mặt không biểu cảm ngồi xổm xuống xem xét thân thể nàng ta như một miếng thịt heo, xé toạc y phục của nàng ta ra.
Nữ tử thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia khác lạ, lại mở miệng: “Đại ca… nếu ngài muốn, cần gì phải như vậy, chi bằng thả nô gia ra, nô gia nhất định sẽ cùng ngài vui vẻ một trận… a! Ngươi làm gì vậy!!”
Sau khi Khôi Nhất tìm thấy phù văn hình “∞” ở vị trí dưới rốn hai tấc của thân thể nàng ta, liền một kiếm đâm vào tim nàng ta, một kiếm không đủ, còn cắt cổ nàng ta.
Hồn phách của nữ tử run lên dữ dội, tức đến gần như biến dạng.
Người này hủy đi thân thể của nàng ta, dù hồn phách có quay về cũng là một xác chết!
Người này rốt cuộc là thuộc hạ của lão quỷ nào. Chẳng lẽ không thích người sống, chỉ ưa xác chết?
“Ngươi rốt cuộc là thuộc hạ của ai?! Ta là người của Dạ Du Sứ, tôn thượng là Đậu Âm soái, ngươi dám ra tay với ta, không muốn sống nữa sao?!”
Trong mắt Khôi Nhất lóe lên một tia khác lạ.
Hắn không mở miệng, trong bóng tối, một giọng nói còn kinh hoàng hơn chui vào đầu nữ tử. Hồn phách nàng ta bắt đầu run rẩy dữ dội, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi đến tận xương tủy.
Là… là cái gì…
Đó là cái gì?!!
Nàng ta thấy một bóng đen khổng lồ từ trong rừng bước ra, khói đen tỏa ra quanh thân như những móng vuốt đen kịt, đôi mắt đỏ rực như có thể hút cạn linh hồn nàng ta.
“Dạ Du Sứ? Đậu Âm soái?”
“Bản vương chỉ nghe nói trong địa phủ có Dạ Du Thần và Thập Âm soái, chứ không có ai họ Đậu, Đậu Âm soái này lại là con tôm tép thối tha ở đâu ra?”
Một móng vuốt từ trong bóng đen vươn ra, đập mạnh nữ tử xuống đất.
Hồn thể của nữ tử phát ra một tiếng hét thảm, không dám giãy giụa chút nào, răm rắp khai ra toàn bộ lai lịch của mình.
Khi nữ tử nói ra câu đầu tiên, Tiểu Vương đã bật cười.
“Địa ngục? Ngươi nói ngươi đến từ địa ngục?” Móng vuốt của nó lại ấn xuống thêm một phân, móng sắc đâm vào hồn thể của nữ tử.
Tiếng hét thảm thiết khiến người ta tê cả da đầu. Khôi Nhất muốn nói: Cẩu gia, người bình tĩnh chút, đừng một vuốt cào chết người ta. Nhưng hắn không dám lên tiếng, cẩu gia lúc này thực sự có chút đáng sợ.
“Nhân gian… lấy đâu ra địa ngục?!”
“Đương… đương nhiên là do Quỷ Vương bệ hạ lập nên… a—”
“Quỷ Vương nào?!”
“Nô… nô gia không biết, ta chỉ là một âm sai nhỏ bé mà thôi…” Nữ tử khóc lóc cầu xin: “Dạ Du Sứ đại nhân nói… nói địa phủ đã sụp đổ nhưng Quỷ Vương bệ hạ vẫn còn, ngài sẽ xây dựng lại địa ngục ở nhân gian, chúng ta đầu quân cho địa ngục, ngày sau đều có thể trở thành quỷ thần. Những gì ta biết đều đã nói hết, ta thực sự chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi…”
“Thì ra là vậy, thảo nào chỉ dám xưng là Dạ Du Sứ chứ không phải Dạ Du Thần.” Tiểu Vương cười lạnh, Nhật Dạ Du Thần thật sự đã hồn phi phách tán vào ngày địa phủ sụp đổ rồi, còn có Thập Đại Âm Soái, người giữ lại được tàn hồn cũng chỉ có Ngư Tai và Vô Thường, làm gì có tên Đậu Âm soái chó má nào!
“Một lũ hề múa rối, dựng đài xướng hí, cũng dám tự xưng là địa phủ hay sao?”
Tiểu Vương thực sự bị đám này chọc cười rồi!
“Nghe lệnh làm việc? Kẻ phía trên ra lệnh cho ngươi làm gì?”
“Giết… giết di mạch của nhà họ Yến, Yến Độ…” Nữ tử run rẩy nói.
Ánh mắt Tiểu Vương và Khôi Nhất đều lạnh đi: “Làm sao ngươi biết Yến Độ ở trên thuyền đó?”
“Ta… ta có một tấm bùa tìm dấu vết, có thể truy lùng được vị trí của Yến Độ.” Nữ tử khóc lóc nói, vốn dĩ nàng ta còn đang khó xử không biết làm thế nào để vào kinh, dù sao trong phạm vi sông Diêu Hà có Anh hồn bảo vệ, nàng ta mang theo một đám lớn quỷ nô e là khó mà trà trộn vào được.
Nào ngờ giữa đường bùa tìm dấu vết đột nhiên có phản ứng.
Lúc đó nàng ta cũng bị mê muội, lập tức cử thủy quỷ đi tập kích, sau đó thì vui quá hóa buồn…
“Tại sao các ngươi lại muốn giết Yến Độ?”
“Bởi vì anh hồn nhà họ Yến… chỉ cần Yến Độ còn sống một ngày, anh hồn không tan, chúng ta sẽ không vào được kinh thành…” Nữ tử nói hết những gì mình biết, còn những điều sâu hơn, với thân phận địa vị của nàng ta còn chưa xứng để biết.
Tiểu Vương hỏi câu cuối cùng: “Quỷ Vương chó má mà ngươi vừa nhắc đến tên là gì?”
“Tên của Quỷ Vương bệ hạ sao ta có thể biết, ta chỉ… biết tôn hiệu của Quỷ Vương bệ hạ… Ngài… ngài có tôn hiệu là Luân Hồi Ngục chủ, cai quản nhân quả luân hồi của vạn vật thế gian…”
Sắc mặt Tiểu Vương đại biến.
Luân Hồi Ngục chủ?!
Cái thứ hàng giả nào dám mạo danh tôn hiệu của Tam Tam nhà nó?!