Ban đầu không ai ngờ rằng tình hình ở Giang Nam phủ lại nghiêm trọng đến vậy.
Tề Thượng thư và Võ Thượng thư, hai lão già bị mắc kẹt trong phủ nha, lòng dạ thấp thỏm không yên. May mà Vân Bất Ngạ cũng vào ở cùng, hai lão già cũng coi như yên tâm phần nào.
Tam Thất dùng bùa truyền âm liên lạc với Văn Thư, biết được tình hình bên nam thành.
“Đậu đại thiện nhân đó ở Giang Nam phủ danh tiếng lẫy lừng, nói rằng ngài ấy rất thích làm việc thiện, hay bố thí, thường xuyên phát thuốc, y phục cho dân chúng, còn xây dựng một con hẻm cô nhi ở Bắc thành, chuyên thu nhận cô nhi và hài tử bị bỏ rơi.”
“Tượng Ngưu Đầu Mã Diện ở cửa nhà ngài ấy là do Thanh Phong đạo trưởng của miếu Thành Hoàng điêu khắc. Danh tiếng của Thanh Phong đạo trưởng này cũng vô cùng vang dội. Thuộc hạ nghe trong lời nói của nha nhân, địa vị của hai người họ ở Giang Nam phủ thậm chí còn trên cả tri phủ.”
“Dân chúng tin tưởng họ vô điều kiện, nếu nói một câu không tốt về họ, e là sẽ bị cả đám người xúm vào tấn công.”
Tam Thất không ngạc nhiên, miếu Thành Hoàng ở Giang Nam phủ được lòng dân như vậy, chỉ dựa vào vài con mèo con, chó con trong miếu rõ ràng là không đủ, sau lưng chắc chắn còn có thế lực chống đỡ. Đậu đại thiện nhân này chắc hẳn là kẻ đứng đầu.
Tam Thất lại bảo Văn Thư tiếp tục đi dạo trong thành, đi khắp nơi xem xét tình hình, tốt nhất là đến xem con hẻm cô nhi đó.
Tam Thất có trực giác rằng trong đó có điều mờ ám.
Tin tức bên Văn Thư vừa dứt, Tiểu Vương và mọi người đã đến Giang Nam phủ. Một người một chó một cá lặng lẽ xuất hiện trong khách đ.iếm.
“Tam Tam, có chuyện lớn rồi! Mà là chuyện lớn cực kỳ tốt luôn ấy!” Mặt chó của Tiểu Vương méo xệch, vừa kích động vừa phẫn nộ.
“Khôi Nhất, ngươi nói đi.” Tam Thất trực tiếp bảo người nói tiếng người giỏi nhất trong ba đứa mở miệng.
Khôi Nhất một hơi báo cáo lại những thông tin đã thăm dò được từ miệng nữ tử kia. Khi nghe đến ‘Dạ Du Sứ’, ‘Đậu Âm soái’, Tam Thất và Yến Độ đều nhíu mày, hai người trao đổi ánh mắt.
Đậu Âm soái đó chẳng lẽ chính là Đậu đại thiện nhân?
“Luân Hồi Ngục chủ lại là ai?” Tam Thất bất giác cảm thấy quen thuộc.
Tiểu Vương nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ là một kẻ mạo danh!”
Yến Độ liếc nhìn nó, con chó này thật sự không giấu được chút tâm sự nào.
“Địa ngục thành mà nữ tử đó nhắc đến được xây ở đâu?”
“Dưới lòng đất Giang Nam phủ, lối vào ở ngay miếu Thành Hoàng. Còn một chuyện nữa…” Tiểu Vương liếc nhìn Yến Độ, “Đám người đó muốn giết Yến Độ, chúng có một số thủ đoạn có thể truy lùng được vị trí của hắn.”
Yến Độ nhướng mày: “Giết ta?”
“Đám người đó nói rằng chỉ cần ngươi chết, nnh hồn nhà họ Yến sẽ tiêu tan, chúng sẽ có thể vào được kinh thành.”
Ánh mắt Yến Độ lạnh đi.
Tiểu Vương lại nói: “Vừa rồi chúng ta đến đây có để ý thấy trong khách đi,ếm này có vài kẻ lén lút, chẳng lẽ hai người đã bị lộ rồi?”
“Chắc là chưa.”
Tam Thất và Yến Độ đồng thanh.
Tam Thất nói: “Ta và Yến Độ sáng nay đã đến miếu Thành Hoàng một chuyến, nếu đối phương phát hiện ra thân phận của Yến Độ sẽ không để ta và ngài ấy dễ dàng rời đi.”
Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng trong số chúng có kẻ biết rõ dung mạo Yến Độ. Tuy việc thay đổi ngoại hình không khó, nhưng một khi đã để lộ mặt, cũng chẳng cần phải giấu diếm nữa.
Đã không thể chơi trò địch sáng ta tối, vậy thì cứ công khai ra chiêu!
Tam Thất vẫn quyết định đi đến miếu Thành Hoàng một chuyến nữa, Yến Độ bên này cứ án binh bất động trước.
Một lúc sau.
Tam Thất dẫn theo Tiểu Vương và cá mập ú xuất hiện bên ngoài miếu Thành Hoàng. Lúc này bóng chiều đã ngả, ngoài miếu vẫn đông như trẩy hội.
Tam Thất đứng trong đám đông nhưng người xung quanh lại như không thấy nàng. Tiểu Vương nhìn chằm chằm vào ngôi miếu, ánh mắt rục rịch, móng vuốt cào cào không kiên nhẫn.
“Ngươi còn giấu chuyện gì chưa nói?” Trước khi vào Tam Thất mở miệng hỏi.
Tiểu Vương cứng đờ, một lúc sau nó trầm giọng nói: “Trong thành này có mùi của Đại vương. Rất nồng, rất nồng.”
Vẻ mặt Tam Thất không có nhiều thay đổi, chỉ là ánh mắt lại trầm thêm vài phần. Khi Văn Thư báo cáo cảm nhận được hơi thở của hoa thạch toán ở nam thành Tam Thất đã có suy đoán.
“Biết rồi.”
Nàng nhìn ngôi miếu phía trước, bước thẳng vào trong.
Trong chính điện, dân chúng thành kính quỳ lạy cầu nguyện. Ác quỷ ngồi trên thần đài, miệng lớn tham lam ăn hương khói. Tam Thất nhìn thấy tiểu nhị tên Đại Sơn, hắn đang quỳ ở một góc, lưng càng còng hơn.
Tam Thất thu lại ánh mắt, tiếp tục đi vào trong.
Càng vào sâu hương khách càng thưa thớt, quỷ khí càng nồng đậm.
Tam Thất thấy không ít người ăn mặc như đạo đồng, trên người ai nấy đều nghiệp chướng quấn thân, nửa người nửa quỷ.
Trong số đó, người duy nhất khác biệt chính là vị miếu chúc đã gặp ban ngày.
Ông ta đang nhặt những món đồ cúng đã được thay xuống cho vào một cái bao lớn. Có đạo đồng thấy còn trêu chọc: “Lão Trần lại nhặt những thứ này chuẩn bị mang đến hẻm cô nhi cho bọn trẻ à?”
Trần miếu chúc gật đầu, vui vẻ nói: “Thành Hoàng gia từ bi, Thanh Phong đạo trưởng nhân từ, bằng lòng chia những món đồ cúng này cho bọn trẻ, chúng được nhiễm linh khí của Thành Hoàng gia, nhất định sẽ lớn lên thuận lợi.”
Đạo đồng gật đầu, đợi đi xa rồi mới bĩu môi cười khẩy: “Chẳng phải là lớn rồi sao, tươi non mơn mởn, dùng tốt cực kỳ.”
Trần miếu chúc không hề hay biết gì về điều này, ông vui vẻ phân chia hoa quả, miệng lẩm bẩm.
Cẩu Oa tử bị bệnh, hôm nay cho ăn thêm cái đùi gà, bệnh sẽ mau khỏi.
Tiểu Nữu Nữu thích ăn quýt, cho thêm một quả quýt.
Nguyệt Tỷ nhi là ngoan nhất, toàn nhường đồ ăn cho đệ đệ muội muội, lần này ông phải giám sát nha đầu ăn hết phần của mình mới được.
Giữa một đám yêu ma quỷ quái, Tam Thất đột nhiên nhìn thấy một tia sáng le lói trên người một lão già không mấy nổi bật như vậy.
Ông ta là người thiện nhưng lại không biết mình đang ngâm mình trong vũng bùn tội nghiệt.
Tai trái của Tam Thất là tiếng lẩm bẩm ấm áp của ông ta, tai phải lại nghe thấy từng tiếng bi thương ẩn giấu dưới những tiếng tụng niệm cầu phúc.
Có người đang khóc.
Trần miếu chúc đang chuyên tâm phân chia hoa quả đột nhiên bị người từ phía sau kéo lại. Ông loạng choạng ngã ngửa ra sau, vừa đứng vững đã đối diện với một đôi mắt đen trắng lạnh lùng.
“Là phu nhân!” Trần miếu chúc nhớ ra Tam Thất.
Tuy khí chất của đối phương lúc này hoàn toàn trái ngược với ban ngày nhưng Trần miếu chúc không thể nhận nhầm.
Ông có chút tức giận: “Vị phu nhân này, đây là hậu viện, hương khách không được tự tiện vào, phu nhân… phu nhân vào đây bằng cách nào?”
Ông ta vừa định gọi người thì phát hiện mình không phát ra được tiếng nữa. Trần miếu chúc ôm cổ, vẻ mặt kinh ngạc.
“Theo ta.” Tam Thất liếc nhìn ông một cái, đi thẳng về phía trước.
Trần miếu chúc kinh ngạc không yên, bên chân đột nhiên bị húc một cái, ông loạng choạng, cúi đầu thấy một con chó đen lớn.
“Bảo đi thì đi, ngẩn ra làm gì!” Tiểu Vương hung dữ nói.
Chân Trần miếu chúc mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.
Chó… chó nói tiếng người rồi!
Chó thành tinh rồi!!!
Thành Hoàng lão gia! Thành Hoàng lão gia cứu mạng a!!
“Thành Hoàng lão gia của nhà ngươi không cứu mạng ngươi đâu, chỉ lấy mạng ngươi thôi!” Tiểu Vương nhe răng, “Còn không đi, bản vương một miếng cắn đứt đầu chó của ngươi.”
Trần miếu chúc nhanh chóng bò dậy, vội vàng đi theo sau Tam Thất.
Trên đường cũng gặp những người khác, Trần miếu chúc có ý định cầu cứu, nhưng dù ông có nhảy nhót trước mặt đối phương thế nào đối phương cũng không có phản ứng, thậm chí ông còn đi xuyên qua cơ thể đối phương.
Trần miếu chúc ngơ ngác: Ta chết rồi sao?
Tiểu Vương liếc nhìn ông: “Chưa chết, đưa ngươi đi nhận mặt người.”
Trần miếu chúc muốn hỏi nhận ai thì Tam Thất đi phía trước đột nhiên mở miệng: “Họ gọi ngươi là Trần gia gia.”
Trần miếu chúc kinh ngạc ngẩng đầu.
Tam Thất đứng bên ngoài một căn phòng nhỏ, quay đầu nhìn ông: “Họ đang khóc, bây giờ ngươi nghe thấy không?”
Trần miếu chúc ngơ ngác, dần dần, ông nghe thấy tiếng khóc từ trong căn phòng đó truyền ra.
Yếu ớt, như tiếng mèo con.
Họ đang khóc.
— Trần gia gia, Trần gia gia cứu chúng con…
— Đau quá, đau quá…
Trần miếu chúc đứng chết trân tại chỗ.
Đây là giọng của Nguyệt Tỷ nhi và Cẩu Oa tử.
Chúng… tại sao lại ở đây?