Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 161.




Mèo? Mèo gì?

Thanh Phong đạo trưởng hoảng sợ đến nỗi đầu óc gần như không thể suy nghĩ được nữa, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mắt trợn tròn như chuông đồng.

“Ngài… ngài là chủ nhân của con yêu quỷ đó?”

Con yêu quỷ tóc bạc mắt xanh kia, bản thể chẳng phải chính là một con mèo sao?!

“Nó ở đâu?” Các đốt ngón tay của Tam Thất dần dần siết chặt.

Thanh Phong đạo trưởng chỉ cảm thấy hồn phách của mình sắp bị bóp nát, hắn kinh hoàng nói: “Nó chạy rồi! Nó đã chạy rồi!!”

“Chạy rồi?” Đuôi mắt Tam Thất xuất hiện mấy đường vân đen như kinh mạch, cái bóng hóa thành xúc tu lại một lần nữa xuyên qua hồn phách của hắn.

Thanh Phong đạo trưởng hét lên một tiếng thảm thiết, run rẩy nói: “Nó thật sự chạy rồi… Mấy ngày trước địa ngục thành sụp… sụp một nửa, con yêu quỷ đó mang theo trấn khí chạy trốn rồi…”

“Tiểu nhân không nói dối, tiểu nhân thật sự không…”

Hồn phách hắn run lên dữ dội, đã đến bờ vực sụp đổ.

Tam Thất rút cái bóng của mình ra khỏi hồn phách hắn, lại quất cho hắn một roi, khiến hồn phách sắp tan rã của hắn tụ lại với nhau.

“Tam Tam! Lời của hắn là thật hay giả?”


Tam Thất mím môi: “Không nói dối.”

Tiểu Vương thất vọng tột cùng, lại có thể bỏ lỡ nhau như vậy! Nếu đến sớm hơn một chút có phải đã tìm được Đại vương rồi không!

Ánh mắt nó âm u lạnh lẽo rơi vào người Thanh Phong đạo trưởng, “Trong cơ thể hắn có mùi máu của Đại vương, các ngươi đã làm gì với Đại vương?”

Thanh Phong đạo trưởng không dám không trả lời, run rẩy nói: “Máu của con… con yêu quỷ đó có thể nuôi sống hoa thạch toán ở nhân gian, máu thịt trên người nó cũng có thể tái sinh, cho nên cứ cách một khoảng thời gian nó lại tự chặt móng vuốt của mình…”

“Đừng giết tiểu nhân!! Tiểu nhân chỉ nhặt chút thịt vụn ăn thôi, máu thịt của nó phần lớn đều vào bụng của Đậu Âm soái rồi!”

“Là Đậu Âm soái lừa nó, nói có thể giúp nó tìm được chủ nhân, tất cả đều là do Đậu Âm soái chỉ thị…”

Tiểu Vương nghiến răng nghiến lợi, hắc khí trên người nó ngày càng nồng đậm, sắp biến trở lại thành bản thể hung thú, Tam Thất đột nhiên giơ tay đặt lên đầu nó, hung khí của Tiểu Vương đều bị áp chế trở lại trong cơ thể.

Đôi mắt nó đỏ rực, tủi thân nhìn về phía Tam Thất.

“Lát nữa ta cho ngươi ăn một bữa no nê.” Tam Thất cúi đầu nói, đồng tử nàng đen kịt, không nhìn ra vui buồn, nhưng trong bóng tối đó cuộn trào một cảm xúc còn đáng sợ hơn cả sự phẫn nộ.

Quỷ thần nổi giận, thây phơi ngàn dặm.

Cả thành yêu ma quỷ quái này, ai cũng đừng hòng thoát!

“Trong miếu Thành Hoàng có một lối vào địa ngục thành phải không, dẫn đường.”

Thanh Phong đạo trưởng sợ hãi lắc đầu: “Lối vào trong miếu đã sụp rồi…” Hắn sợ Tam Thất không tin: “Tiểu nhân thật sự không nói dối, địa ngục thành vốn là dựa vào món trấn khí địa phủ đó mới xây dựng được. Trấn khí cùng con yêu quỷ đó mất tích, địa ngục thành sụp một nửa, phần còn lại cũng sắp sụp rồi…”

Giọng hắn đột ngột dừng lại, tự biết mình đã lỡ lời, ánh mắt lập tức hoảng hốt.

Tam Thất lại nghĩ đến ảo cảnh mà mình đã thấy.


Giang Nam phủ địa long lật mình, mặt đất nứt toác, tất cả dân chúng đều bị rơi xuống vực thẳm bên dưới.

Vậy nên, là vì địa ngục thành bên dưới hoàn toàn sụp đổ mới có kiếp nạn này của Giang Nam phủ?

Nhưng không đúng, Tam Thất nhớ trong ảo cảnh đó, trong vực thẳm nứt toác bên dưới có quỷ khí nồng đậm, cả thành dân chúng này càng giống như bị ăn thịt!

“Các ngươi còn bố trí những gì trong địa ngục thành?”

Thanh Phong đạo trưởng đối diện với đôi mắt đen kịt kia, đã không dám còn ôm bất cứ tâm lý may mắn nào nữa, “Trấn khí mất tích, địa ngục thành dưới Giang Nam phủ chắc chắn sẽ sụp đổ. Đậu Âm soái sợ bị… bị trách tội cho nên đã bố trí Phệ Hồn trận trong địa ngục thành, chỉ… chỉ đợi đến lúc thiên cẩu thực nguyệt liền khởi động đại trận, lấy mạng dân chúng toàn thành làm vật tế, tạo ra một Vạn Quỷ địa ngục…”

(Thiên cẩu thực nguyệt: tức hiện tượng nguyệt thực – tức mặt trăng bị che khuất, thường là do Trái Đất nằm giữa Mặt Trăng và Mặt Trời khiến ánh sáng mặt trời không chiếu tới mặt trăng.)

“Chỉ cần Vạn Quỷ địa ngục thành công, có lẽ Đậu Âm soái sẽ được miễn trách…”

Theo lời của Thanh Phong đạo trưởng, lòng đất của Giang Nam phủ đã bị đục rỗng, sở dĩ bây giờ vẫn chưa sụp là vì tên Đậu Âm soái đó đã dùng quỷ lực chống đỡ nửa tòa thành. Chuẩn bị đợi đến lúc thiên cẩu thực nguyệt rồi một hơi thu hoạch mạng dân chúng của cả thành.

Mà dân chúng trong thành, phàm là người đã từng thắp hương ở miếu Thành Hoàng đều đã bị đánh dấu, không ai có thể thoát nạn.

Ngay cả vài con cá lọt lưới không tin Thành Hoàng cũng đừng hòng thoát chết, toàn bộ địa giới Giang Nam phủ đều đã bị khoanh vùng.

Trong hầm chứa một mảnh tĩnh lặng chết chóc, Tam Thất bóp hồn phách của tên này thành một cục, ném vào miệng Tiểu Vương.

“Tỷ tỷ, những người khác đều sẽ chết sao?” Giọng nói của một đứa trẻ vang lên, là đứa trẻ tên Cẩu Oa, nó dạn dĩ bay đến bên cạnh Tam Thất, “Các ca ca tỷ tỷ khác ở hẻm cô nhi cũng sẽ biến thành như bọn đệ sao?”

Tam Thất khẽ chạm vào hồn phách của nó, “Sẽ không, ta đảm bảo.”

Cẩu Oa toe toét cười, quay đầu nói với Nguyệt tỷ nhi và Trần miếu chúc: “Trần gia gia, Nguyệt tỷ tỷ, đại tỷ tỷ nói sẽ không! Các ca ca tỷ tỷ khác nhất định có thể sống tốt!”


Trần miếu chúc đã nước mắt giàn giụa, liên tục khấu đầu trước Tam Thất: “Xin đại nhân cứu mọi người, tiểu nhân có tội, tiểu nhân nguyện lấy mạng mình để đền tội.”

“Mọi người đều vô tội, là tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội…”

Tam Thất không nói những lời như “người không biết không có tội”.

“Sẽ có chỗ dùng đến ngươi, đã cảm thấy mình có tội thì hãy sống để bù đắp, chết đi chỉ là trả nợ chứ không thể đền được chút tội nào.”

Tam Thất bước nhanh ra ngoài, mọi người theo sát phía sau.

Khoảnh khắc Tam Thất bước ra khỏi phòng, liền có hai đạo đồng phát hiện ra nàng. Sắc mặt hai người đó thay đổi, trong mắt lộ rõ hung quang: “Ngươi là ai, sao dám tự tiện vào…”

Tam Thất không dừng bước, không đợi họ nói dứt lời nàng đã rút ra con dao chặt xương, hắc khí bao bọc lấy con dao biến thành một cây trường thương, trường thương quét một cái, hai cái đầu trực tiếp rơi xuống đất.

Tiểu Vương há to miệng, trực tiếp nuốt chửng ác hồn của hai người.

Quỷ lực dưới chân Tam Thất lan ra phong tỏa toàn bộ miếu Thành Hoàng, nàng một tay kết ấn, khoảnh khắc đó, giọng nói của nàng vang vọng khắp cả ngôi miếu.

“Sắc lệnh, yêu ma quỷ quái hiện hình! Quỳ xuống!”

Trong miếu, vì chuyện đèn vãng sinh bị tắt, vốn đã rơi vào hỗn loạn, các thiện nam tín nữ đều kinh ngạc.

Khi sắc lệnh uy nghiêm này vang lên, dân chúng đều kinh ngạc. Không đợi họ mừng rỡ vì không biết mình có phải đã gặp được thần tích hay không thì thấy tượng vàng của Thành Hoàng gia hiền từ trên thần đài đã nứt ra, rơi lả tả xuống.

Bộ mặt giả dối bị phá vỡ, lộ ra ác quỷ mặt xanh nanh dài thật sự bên trong.

Đôi mắt tham lam, độc ác, âm u đó nhìn về phía chúng sinh.

Trong đám dân chúng, không biết ai đã hét lên tiếng đầu tiên.

Như một giọt nước rơi vào chảo dầu, hoàn toàn sôi trào.


Giây tiếp theo, các dân chúng thấy những đạo đồng thường ngày tiên phong đạo cốt đồng loạt quỳ trên đất, miệng phát ra tiếng gào thét, họ nửa mặt là người, nửa mặt kia lại vặn vẹo như ác quỷ.

Ở hậu viện, Tam Thất nhìn về phía Trần miếu chúc: “Nói cho mọi người biết sự thật, đi mà đền tội của ngươi.”

Trần miếu chúc gật đầu, không chút do dự chạy về phía chính điện.

“Theo hắn,” Tam Thất nói với Tiểu Vương, ánh mắt lạnh lẽo: “Ta muốn ác quỷ trong ngôi miếu này, một tên cũng không lưu lại.”

Tiểu Vương li.ếm li.ếm răng nanh, giọng nói lạnh lẽo: “Đó là điều tất nhiên, lão tử đã sớm đói khát từ lâu rồi.”

“Để dành bụng đi.” Tam Thất bước nhanh ra ngoài, trường thương kéo lê trên đất tóe lửa, đồng tử đen kịt như vực thẳm: “Còn một đám ác quỷ nữa, cho ngươi ăn một bữa no nê!”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận