Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 187.




Hoài Đế và Yến Hoàng hậu đều bị ‘bất ngờ’ này làm cho trở tay không kịp.

Bất ngờ sao?

Không bất ngờ.

Chỉ cần mắt không mù, ai mà không nhìn ra tâm tư của tên tiểu tử này đối với Tam Thất chứ!

Chỉ là…

Khóe miệng Hoài Đế hơi cong rồi lại hạ xuống, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, trao cho Yến Hoàng hậu một ánh mắt.

Yến Hoàng hậu hiểu ý, cũng ngồi yên không nói gì.

Yến Độ đợi một lúc vẫn không thấy hồi âm, trái tim vốn đang hân hoan, chắc chắn, nay chợt bắt đầu bất an. Hắn ngẩng đầu nhìn hai vị trưởng bối.

Hoài Đế ung dung đặt chén trà xuống, nói:

“Chuyến đi Giang Nam lần này hiểm nguy trùng trùng, may có Hưng Quốc Quận chúa xoay chuyển càn khôn, công lao to lớn, dù lập tiền lệ phong tước cũng không quá.”

“Nàng lập được đại công, hiện tại là Quận chúa, chẳng bao lâu nữa lại đảm nhận chức chỉ huy Tuần Dạ Nhân, chuyện hôn nhân của nàng, trẫm phải cân nhắc cẩn thận.”

“Trong kinh thành này không thiếu nam nhi tốt, nhỡ đâu người ta không muốn gả cho ngươi thì sao? Đâu phải ngươi nói cưới là cưới được?”


Tim Yến Độ chùng xuống.

Thật không ngờ lại vấp phải ở chỗ này.

Hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng cô trượng của mình, thoáng chốc đã hiểu ra điều gì, vừa tức vừa buồn cười, liền ngoan ngoãn cúi đầu: “Hoàng cô trượng dạy phải, nhưng điệt nhi không phải xin Hoàng cô trượng ban hôn mà là xin trưởng bối giúp điệt nhi đi hỏi cưới.”

Ngụ ý là, hôm nay hắn đến đây là để dùng tình thân, không luận quân thần.

Ai thèm cái thánh chỉ ban hôn của lão hoàng đế người chứ.

Hoài Đế nhướng mày, hừ, tên tiểu tử thối này.

Lúc trước ông đề nghị ban hôn mấy lần, tên tiểu tử này đều từ chối, bây giờ muốn cưới, đâu có dễ dàng như vậy?

Ý nghĩ chợt xoay chuyển trong đầu Hoài Đế, ông nhớ ra điều gì, sắc mặt liền thay đổi.

“Tên tiểu tử nhà ngươi…”

Hoài Đế đột nhiên dừng lại, trao đổi ánh mắt với Yến Hoàng hậu, ông đứng dậy nói: “Hôn sự của ngươi trẫm còn phải suy nghĩ thêm, ngươi mới mười chín tuổi, vội cái gì, đợi ngươi làm lễ đội mũ quan rồi định cũng không muộn.”

Nói xong, Hoài Đế lấy cớ phải xử lý chính sự rồi đi trước.

Hoài Đế vừa đi, Yến Hoàng hậu cũng cho những người khác lui ra, chỉ để lại Lam Nguyệt ma ma.

Yến Độ cũng nhìn ra màn liếc mắt giữa Đế Hậu, trong lòng đang cảm thấy kỳ lạ.

Sau khi cung nhân đều lui ra, Yến Hoàng hậu vội vàng tiến lên, xông đến véo tai Yến Độ.

Yến Độ bao nhiêu năm không bị cô mẫu đánh rồi, nhất thời quên cả né, nhíu mày kêu một tiếng, bị đánh mà có chút ngơ ngác: “Cô mẫu?”

Vẻ mặt vô tội lần này của hắn thật sự không phải giả vờ.

Đang yên đang lành, sao nói ra tay là ra tay?

“Ngươi khai thật cho bản cung biết, có phải ngươi… có phải ngươi đã bắt nạt cô nương nhà người ta rồi không?”


Yến Độ vừa định phủ nhận, nhưng nghĩ đến hành vi ‘khinh bạc’ của mình trước khi về kinh, còn có dây yếm bị đứt của Tam Thất vẫn đang bị hắn lấy trộm giấu trên người.

Hắn mà nói không bắt nạt thì đúng là không biết xấu hổ.

Thấy hắn do dự, Yến Hoàng hậu tối sầm mặt lại.

Vui thì đúng là vui thật, nhưng tức cũng là tức thật, còn có chút không nỡ nhìn và hận rèn sắt không thành thép.

Liền mấy cái tát giáng xuống người Yến Độ.

“Bản cung thấy ngươi đúng là mấy năm nay ít bị đánh quá rồi, nếu phụ mẫu ngươi còn sống, không đánh gãy chân chó của ngươi mới lạ! Không mai mối, không sính lễ, ngươi đã dám bắt nạt cô nương nhà người ta, ngươi chỉ dựa vào tính tình Tam Thất tốt, cứ thế mà khinh bạc người ta!”

“Yến Độ! Gia huấn của nhà họ Yến là gì ngươi quên rồi sao!”

“Cô mẫu dạy phải, là điệt nhi khinh suất bồng bột.” Yến Độ ngoan ngoãn quỳ, trầm giọng đáp: “Tam Thất nàng ấy vẫn luôn tin điệt nhi, là điệt nhi đã mê hoặc nàng ấy.”

Yến Hoàng hậu tức không chịu nổi, mấy cái tát vẫn chưa hết giận, bảo Lam Nguyệt ma ma đi lấy thước phạt.

Lam Nguyệt ma ma thấy không khuyên được, đành phải lấy thước phạt.

Yến Hoàng hậu quất mấy thước vào người Yến Độ.

“Ta cho ngươi bồng bột này!”

“Cho ngươi khinh suất này!”

“Cho ngươi không biết giữ mình này!”

“Cho ngươi khinh bạc cô nương nhà người ta này!”

Sau mấy thước đánh xuống Yến Hoàng hậu mới nguôi giận một chút, bà hít sâu một hơi, quay đầu nhìn chằm chằm Yến Độ, trong mắt là tức giận, cũng là lo lắng:


“Lời của Vân Hạc đạo trưởng chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Vân Bất Ngạ ở ngay bên cạnh ngươi, hắn cũng từng nhắc nhở ngươi rồi phải không? Quân tử giữ lễ hiểu đức, ta không nói với ngươi chuyện giữ lễ nữa, bản thân ngươi là tình huống gì, ngươi còn không rõ sao?”

“Kiêp nạn số chín chính là năm nay. Trước khi đội mũ quan ngươi phải giữ thân đồng tử, bao nhiêu năm đều giữ được, sao ngươi lại…”

“Yến Tiểu Cửu, định lực trước đây của ngươi đâu rồi?!”

Yến Độ quỳ không nhúc nhích, một lúc lâu sau hắn ngẩng đầu.

Khuôn mặt tuấn mỹ cao quý như thần tiên đó đã sớm phai đi vẻ non nớt của thiếu niên, góc cạnh rõ ràng, khí thế ngời ngời.

Hắn là tướng quân chinh chiến sa trường, là nam nhi đội trời đạp đất.

Trong kinh thành, nam tử ở tuổi hắn, đừng nói là cưới thê tử, không ít người đã làm phụ thân rồi.

Nếu không phải vì kiếp nạn số chín, Hoài Đế và Yến Hoàng hậu cũng đã sớm lo liệu hôn sự cho hắn rồi.

Yến Hoàng hậu nổi giận, một là tức hắn vì một chút vui vẻ nhất thời, không màng an nguy của bản thân, hai là giận hắn khinh suất bồng bột, làm chuyện hồ đồ, xem nhẹ Tam Thất.

Nữ tử trên đời vốn đã chịu nhiều thiệt thòi. Người khác nhìn Tam Thất, thân mang sức mạnh to lớn, đặc biệt phi thường.

Nhưng cũng là nữ tử, Yến Hoàng hậu lại thấy được sự không dễ dàng của Tam Thất, dù tiếp xúc không nhiều nhưng Yến Hoàng hậu cũng có thể cảm nhận được sự chân thành khi Tam Thất đối xử với người khác.

Huống chi Tam Thất đã mấy lần cứu mạng Ngũ Hoàng tử và Thất Công chúa.

Một cô nương tốt như vậy đáng được đối đãi trịnh trọng mới phải!

Yến Hoàng hậu trước đây cho rằng tên tiểu tử nhà mình có chừng mực, quả nhiên, nam nhân đều không có chừng mực! Đều là cầm thú!

“Cô mẫu, điệt nhi chưa hạ lưu đến mức đó.”

Yến Thiếu tướng quân thở dài, “Trong mắt cô mẫu, rốt cuộc điệt nhi tệ đến mức nào.”

Yến Hoàng hậu ngẩn người, “Ngươi không làm gì Tam Thất… ngươi… vậy vừa rồi…”


Sắc mặt Yến Hoàng hậu lúc nắng lúc mưa.

Yến Thiếu tướng quân ra vẻ xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: “Có khinh bạc thật, nên cô mẫu đánh con không oan.”

Yến Hoàng hậu sắc mặt biến đổi bất định, bà nheo mắt lại, thoáng chốc đã phản ứng lại.

Hay lắm, hay lắm!

Tên tiểu tử nhà ngươi cố ý phải không, khổ nhục kế phải không!

Không đợi Yến Hoàng hậu phát tác, tiếng bước chân từ sau bình phong truyền đến.

Hoài Đế đi mà quay lại, dáng vẻ vội vã đó rõ ràng vừa rồi không thực sự đi.

“Yến Loan Loan! Sao nàng lại đánh con nữa!”

“Tiểu Cửu vừa từ Giang Nam phủ về nàng đã la mắng nó, bọn trẻ tình cảm mặn nồng thì có gì sai?! Chúng lại chưa thực sự vượt quá giới hạn, nàng đó, trước đây không phải nàng ghét nhất những quy củ này sao, sao đến lượt bọn trẻ lại nghiêm khắc như vậy!”

“Nàng lại còn dùng thước phạt đánh nó… Lẫm huynh à, cữu huynh trên trời có linh thiêng thì xem muội muội của huynh kìa, sao muội ấy có thể độc ác đánh nhi tử của huynh như vậy!”

Yến Hoàng hậu tức cười.

Hay lắm, hay lắm.

Kẻ ác đều là bà.

Chỉ có cô trượng, điệt tử các người tình sâu nghĩa nặng phải không!!

Yến Độ thuận thế đứng dậy, nhìn về phía Hoàng đế, đuôi mắt còn hơi đỏ.

“Hoàng cô trượng, vậy hôn sự của điệt nhi và Tam Thất.”

Hoài Đế vung tay lớn: “Chuẩn!”

“Ai dám cản hai đứa thành thân, trẫm là người đầu tiên không tha cho kẻ đó!”


Nói xong Hoài Đế cố ý nhìn Yến Hoàng hậu, ngẩng cao cằm.

Yến Hoàng hậu hít sâu một hơi.

Rất tốt, có người nửa đời sau đừng hòng bước vào Trường Xuân cung của bà!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận