Nếu nói Sở Hàm Chương và đám công tử đi theo Tam Thất đến Quốc Tử Giám chỉ là sợ đến tè ngay tại chỗ.
Vậy thì những đứa công tử quyền quý đi theo Yến Độ đến Tây Giao mới thật sự trải qua một cuộc đại đào tẩu sinh tử.
Đông Giao nhiều quý nhân đi ngắm cảnh thưởng xuân, còn Tây Giao từ trước đến nay là nơi chôn cất của những người bần hàn, đầy những ngôi mộ hoang, một đám quỷ ăn xác đang đào bới mộ, ăn thịt thối trên xác chết.
Sau khi Yến Độ đưa người đến đây liền ẩn mình, đợi đến khi đám công tử quyền quý phát hiện người đã biến mất thì quỷ xuất hiện.
Một màn “họ chạy, quỷ đuổi, có cánh cũng không thoát” được diễn ra.
Đợi đến khi đám công tử quyền quý này sợ đến vỡ mật, thật sự sắp mất mạng Yến Độ mới ra tay. Trường thương như rồng lượn, trong lúc quét ngang, từng con quỷ ăn xác bị vỡ thành bột mịn.
Sau khi tiêu diệt hết quỷ ăn xác, Yến Độ ném tay một cái, trường thương được thu vào hộp kiếm, đây là công dụng mới nhất của hộp kiếm mà hắn phát hiện ra, bất kỳ binh khí nào cũng có thể được thu vào trong đó.
Chỉ là trường thương vừa vào hộp kiếm không lâu lại bị vứt ra.
“Thứ gì cũng ném vào trong, ngươi coi hộp kiếm là thùng rác à?” Giọng nói kỳ quái từ trên vang xuống.
Thái Việt ngồi trên cây, mặt đầy vẻ không hài lòng.
…
…
Yến Độ bất lực nhìn hắn một cái, kẻ cho hộp kiếm chứa binh khí cũng là ‘thanh kiếm’ này, kẻ không cho chứa cũng là hắn.
Thái Việt lại hừ một tiếng, tay vỗ vào thân cây, thu lại thần thông hắn đã tung ra, cũng tiện thể đóng lại âm dương nhãn của đám công tử quyền quý này.
Hắn từ trên cây rơi xuống, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ngươi không thể học chút pháp thuật gì đó từ Tiểu Thập sao? Mở âm dương nhãn cho một đám đồ phế vật này cũng phải cần ta ra tay?”
“Học không được.” Yến Độ không phải chưa từng học, nhưng chính là không được.
Thái Việt thầm nghĩ: Sao ngươi có thể học không được, ngươi là một tảng đá to như vậy mà!
Đột nhiên, sắc mặt Thái Việt đột biến.
“Cẩn thận!”
Gần như ngay lúc hắn lên tiếng, Yến Độ đã nhận ra nguy hiểm.
Tay phải hắn nắm thành quyền, quay người lại đỡ, chiếc nhẫn hình mai rùa trên tay hắn đột nhiên lóe lên ánh vàng, một tấm giáp vô hình hình mai rùa che chắn quanh người Yến Độ.
Trong lúc tia lửa bắn tung tóe, Yến Độ nhìn rõ thứ tấn công mình.
Lại là một thanh kiếm cong đen tuyền tựa vầng trăng khuyết.
“Cút ngay!” Thái Việt trực tiếp lao vào thanh kiếm cong, sát khí quanh người sôi sục.
Thanh kiếm đen tuyền, tử khí nồng nặc tỏa ra từ thân kiếm. Những công tử quyền quý bị dọa ngất xung quanh đồng loạt lộ vẻ đau đớn.
Yến Độ lập tức bung hộ giáp bao phủ toàn bộ đám người kia,
chặn đứng tử khí.
Thanh kiếm đó dường như có ý thức riêng, vô cùng xảo quyệt lao về phía Yến Độ.
Yến Độ lấy hộ giáp do lão quy tặng ra bảo vệ những người khác, bản thân để lộ sơ hở, nhưng trên người hắn không chỉ có chiếc nhẫn mai rùa, mà còn có Quỷ Ngục giáp do Huyết Trì Nương Nương tặng.
Thanh kiếm cong chém ngang qua mặt hắn, Yến Độ ngửa người ra sau gần chín mươi độ, ngay khoảnh khắc thanh kiếm cong vừa chém qua, Yến Độ nhân cơ hội nắm lấy chuôi kiếm.
Khoảnh khắc đó, Yến Độ dường như thấy được gì đó.
Là một đôi mắt màu tím yêu dị đầy ác ý và ghen tị.
“Trước mặt ta ngươi còn ve v,ãn binh khí khác, Yến Tiểu Cửu ngươi coi ta đã chết rồi sao!”
Yến Độ nghe thấy tiếng quỷ gào của Thái Việt, tỉnh lại từ ảo giác, vô cùng cạn lời.
Thanh kiếm cong thoát khỏi tay Yến Độ, lơ lửng giữa không trung.
Cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng.
Yến Độ nhìn Thái Việt: “Đừng giận dỗi nữa!”
Thái Việt chửi bới, đối diện với ánh mắt của Yến Độ, vẻ mặt ngượng ngùng nhưng lại chứa đựng sự mong đợi: “Gọi tên của ta.”
“Thái Việt!”
Yến Độ gọi ra tên của Thái Việt.
Khoảnh khắc này, hắn cảm thấy trong cơ thể mình như bị mở ra một khe hở, sức mạnh ẩn giấu sâu trong linh hồn nhân cơ hội chui ra.
Đôi mắt màu vàng nhạt của Thái Việt bùng phát ra ánh sáng, hình người của hắn tan biến, hóa thành vạn ngàn luồng sáng tụ về tay Yến Độ.
Thanh kiếm cong đen tuyền chém xuống từ không trung, quỷ khí ngút trời như muốn nuốt chửng mọi sinh vật sống.
Quỷ khí bao phủ toàn bộ ngọn đồi Tây Giao, trong bóng tối đen kịt, một luồng ánh vàng chém tan bóng tối.
Khuôn mặt lạnh như ngọc, sâu thẳm của nam nhân đầy vẻ sát phạt, đôi mắt nhạt như lưu ly trong khoảnh khắc này lại hóa thành màu đỏ vàng, tay hắn cầm một thanh đại kiếm cao gần bằng một người, trực diện đối đầu với thanh kiếm cong.
“Phá cho ta!”
Ánh vàng kiếm khí chấn vỡ bóng tối.
Thanh đại kiếm trong tay Yến Độ từ chém chuyển thành bổ, trên thanh kiếm cong xuất hiện một vết nứt.
Theo vết nứt đó xuất hiện, quỷ khí hung ác trên thanh kiếm cong đột nhiên thu lại. Yến Độ lại không định dừng tay, Thái Việt kiếm thừa thắng xông lên, ngay khoảnh khắc muốn chém nó đứt hoàn toàn, thanh kiếm cong đó đã hóa thành hình người trước mắt Yến Độ.
Đồng tử Yến Độ co rút, Thái Việt kiếm suýt nữa thì dừng lại.
Thứ mà thanh kiếm cong hóa thành là một tiểu cô nương trông chỉ mới năm sáu tuổi.
Khuôn mặt đó có đến tám phần giống Tam Thất lúc nhỏ. Đôi mắt đó, mắt trái đen trắng rõ ràng, mắt phải lại là màu tím yêu dị, ở giữa khuôn mặt nhỏ bé đó lại có một đường máu như bị đánh nứt, tuy không chảy máu nhưng cũng có chút đáng sợ.
Tiểu cô nương hung dữ nhìn chằm chằm Yến Độ, oa một tiếng khóc lên, tiếng khóc vang vọng trời đất, vừa khóc vừa nói lời độc địa: “Có bản lĩnh thì chém chết ta đi! Mẫu thân của ta nhất định sẽ giúp ta chém lại!”
“Ngươi đồ dã nam nhân vô liêm sỉ, thứ đồ bẩn thỉu quyến rũ mẫu thân của ta! Ngươi chém chết ta là tốt nhất, chém chết ta để mẫu thân của ta nhận ra bộ mặt thật của ngươi!!”
(Dã nam nhân: được dùng để chỉ một người đàn ông có mối quan hệ không chính thức, không được công nhận, “chen chân” vào mối quan hệ của người khác)
Yến Độ mím chặt môi, vẻ mặt có một thoáng ngẩn ngơ.
Ngay trong khoảnh khắc ngẩn ngơ này của hắn, cơ thể tiểu cô nương hóa thành một luồng khí đen biến mất.
Thanh đại kiếm trong tay Yến Độ rung lên, Thái Việt lại biến thành hình người xuất hiện, tức giận nói: “Sao ngươi để nó chạy rồi?!”
“Ngươi có thể giữ nó lại mà không đánh vỡ nó không?”
Thái Việt á khẩu không nói được lời nào, hắn có tự tin có thể băm nát nha đầu kiếm cong đó, nhưng bảo hắn giữ lại mà không đánh vỡ? Không thể nào.
Hắn đâu có biết thương hoa tiếc ngọc gì, tính hung hăng của nha đầu kiếm cong đó cũng không thua kém hắn, binh khí chạm nhau, một là ngươi vỡ hai là ta chết, không có khả năng thứ hai.
“Sao nó lại giống Tiểu Thập lúc nhỏ thế? Mẫu thân trong miệng nó không phải là Tiểu Thập chứ… Phủi phui! Không thể nào, Tiểu Thập mới bao nhiêu tuổi, sao có thể sinh ra một thanh kiếm cong được…”
Thái Việt lẩm bẩm trong miệng, “Cũng không đúng, trên người nha đầu kiếm cong đó rõ ràng có…”
“Có khí tức của Tam Thất.”
Yến Độ nói hết phần còn lại, đây mới là lý do thật sự hắn không hạ thủ.
Hắn và Tam Thất đều đã chạm vào linh hồn của nhau, khí tức của linh hồn thuộc về Tam Thất hắn tuyệt đối không thể nhận nhầm.
Thanh kiếm cong đó chắc chắn có quan hệ với Tam Thất.
Mẫu thân trong miệng nó rất có thể chính là chỉ Tam Thất.
Nhưng điều thật sự khiến lửa giận trong lòng Yến Độ cuộn trào lại là con mắt màu tím của nó.
Thái Việt cũng muộn màng nhận ra điều gì đó.
“Có mẫu thân, thì phải có phụ thân, ngươi chắc chắn không phải phụ thân của nha đầu kiếm cong đó… nó đã gọi ngươi là dã nam nhân rồi.”
Sắc mặt Thái Việt tối sầm, “Yến Độ, có kẻ định đào góc tường nhà chúng ta!”
“Gọi ai là dã nam nhân! Chúng ta mới là chính thất!!”
…
Tam Thất vừa về nha môn Tuần Dạ Nhân, Vân Bất Ngạ, Văn Thư và Khôi Nhất bên đó đều đã truyền tin cho nàng, đội của họ dẫn dắt thuận lợi, người được phân cho họ đều có tiềm lực. Mấy công tử quyền quý lẫn trong đội, không ngoài dự liệu, gặp quỷ là ngất ngay.
Tam Thất bảo Khôi Nhất trước khi về nha môn cùng Điếu Điếu đến nhà họ Ngu một chuyến, xem xét kỹ tình hình của ba phụ tử nhà họ Ngu hiện tại.
Nàng vừa sắp xếp xong đã có người vội vàng chạy vào.
“Sao thế? Vội vàng hấp tấp?” Người chạy vào chính là Chu phó tướng.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt kỳ quái vô cùng, ánh mắt nhìn Tam Thất cũng đầy ý tứ sâu xa: “Quận chúa, có người ở cửa lớn ăn vạ lăn lộn khóc lóc đòi gặp người.”
“Ai vậy?”
“Không biết, nói là nữ nhi của người.”
Tam Thất phun một ngụm trà vào mặt Tiểu Vương.
Một người một chó: “Gì?!!”