Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 198.




“Giang Nam phủ? Địa ngục thành?” Loan Loan chớp mắt rồi như bừng tỉnh, “A” một tiếng: “Mẫu thân là nói đám mũi heo cắm hành giả làm voi, không làm người lại cứ muốn làm quỷ, làm cái ổ bẩn thỉu dưới đất đó hả?”

Tiểu nha đầu nhe hàm răng nhỏ trắng như hạt gạo, vừa cười vừa gãi bụng: “Đúng thế! Con trước giờ vẫn luôn ngủ mà, có một hôm con đột nhiên cảm nhận được khí tức của mẫu thân~ rồi con tỉnh dậy~”

“Rồi con phát hiện có một đám mũi heo đang đào bới trên người con, con phiền chết đi được, nên con chạy mất rồi~ trước khi đi con phát hiện Sơn Quân đại miêu miêu, liền tiện tay mang cả hắn đi luôn~”

Loan Loan đắc ý: “Con bản lĩnh không~”

Tam Thất nhìn chằm chằm vào nụ cười của tiểu cô nương nhưng trong mắt lại không còn nhiệt độ.

Tam Thất đi qua, đột nhiên bóp má tiểu cô nương, Loan Loan đau kêu một tiếng, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Tam Thất, tiểu cô nương lộ vẻ hoảng sợ, là thật sự hoảng rồi: “Mẫu thân…”

“Tại sao người lại tức giận? Là Loan Loan làm sai gì sao?”

“Ngươi nói ngươi cứu con mèo của ta, vậy bây giờ con mèo của ta ở đâu?”

Loan Loan vốn định nói mình đã giao Sơn Quân đại miêu miêu cho phụ thân rồi.

Nhưng suy nghĩ một chút, nghĩ đến trước khi nhà sập, phụ thân và mẫu thân đã cãi nhau, nếu mẫu thân biết chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.

Tiểu cô nương đến để giúp phụ thân đuổi dã nam nhân đi, giành lại mẫu thân chứ không phải đến để kéo thù hận cho phụ thân~


“Con đã đưa Sơn Quân đại miêu miêu đến nơi an toàn rồi mà,” Loan Loan nịnh nọt: “Hắn bây giờ rất an toàn nhé, sẽ không có tên mũi heo nào dám bắt nạt hắn nữa đâu~”

“Vậy sao?” Tam Thất nhếch môi, nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Nếu không phải trước đây nàng có mơ, trong mơ cảm nhận được tình cảnh của Đại Vương, nàng thật sự sẽ tin lời “nữ nhi rẻ mạt” này.

“Đúng thế, đúng thế. Loan Loan không lừa mẫu thân nhé.” Tiểu cô nương gật đầu như giã tỏi.

“Vậy à, ra là nữ nhi ngoan.” Tam Thất từ bóp chuyển thành vu.ốt ve, vỗ nhẹ vào má tiểu cô nương, giọng điệu dịu dàng. Ánh mắt Loan Loan mê mẩn, sắp say ngất đi.

Ngược lại là Tiểu Vương, lông chó dựng đứng, lặng lẽ lùi lại.

Khỉ thật, Tam Tam thật đáng sợ.

Nha đầu kiếm ngốc còn tưởng Tam Tam đang cùng nó ‘tình mẫu tử sâu đậm’ à?

“Loan Loan đã gọi ta là mẫu thân, vậy phụ thân của ngươi đâu?”

“Phụ thân người…” Loan Loan lời đến miệng, ngập ngừng một chút rồi lại trôi chảy thay đổi: “Loan Loan chỉ có mẫu thân không có phụ thân!”

Vẻ mặt tiểu nha đầu kiên định như một tiểu tướng quân, nắm đấm nhỏ đấm vào ngực mình như thể đang thề: “Phụ thân là thứ bẩn thỉu gì, Loan Loan chưa từng nghe nói, trong trái tim nhỏ của con chỉ có mẫu thân thôi!”

Màn nịnh bợ này.

Tiểu Vương suýt nôn luôn.

Tuy nhiên, nha đầu kiếm ngốc này cũng coi như vô tình “hiểu chuyện”, không nói ra tên của Phục Thành.

Nhưng Tiểu Vương cũng rất do dự, lúc này tiếp tục giấu Tam Tam chuyện về Phục Thành e là không sáng suốt!

Nhưng trước mặt thanh kiếm ngốc này Tiểu Vương không muốn nhắc đến, đây chính là một mật thám! Không thể để mật thám này nắm rõ tình hình hiện tại của Tam Tam.


“Tam Tam, người nói nhảm với nó làm gì, mau tìm một cái hố xí chôn nó!”

“Thanh kiếm ngu ngốc có ý đồ xấu, chỉ có chôn trong hố phân mới ngoan ngoãn!”

“Đương Lộ Quân, con chó thối ngươi dám chôn ta, tin tiểu nãi nãi ta thiến ngươi không!” Loan Loan mắng xong, cười đến cong cả đuôi mắt: “Ấy, hình như không cần ta thiến nhỉ, thân xác hiện tại của ngươi vốn dĩ đã không có, hì hì~”

Tiểu Vương nghiến răng nghiến lợi, đồ tiện kiếm này! Kiếm giống chủ nhân, giống hệt tên chủ nhân đê tiện của nó!

Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của một nam nhân đã ngắt lời cuộc tranh cãi trong phòng: “Thật náo nhiệt.”

Yến Độ đứng ở cửa phòng, không vào ngay, rất lễ phép hỏi: “Có làm phiền mọi người không?”

Thái Việt đứng sau lưng hắn, ánh mắt lộ rõ hung quang, nhìn chằm chằm Loan Loan.

Trong một khoảnh khắc, Loan Loan cũng tỏa ra hung quang, nhảy dựng lên, hung hăng nói: “Dã nam nhân! Đại tiện kiếm!”

“Mẫu thân! Chính tên dã nam nhân này đã dùng kiếm chém làm trầy mặt con, người mau giúp con chém chết hắn!!”

Yến Độ không nói một lời nhìn về phía Tam Thất.

Tam Thất quả thật không ngờ đứa “nữ nhi rẻ mạt” này trước khi tìm mình lại đi tìm phiền phức cho Yến Độ trước. Tuy là lần “gặp đầu tiên” nhưng Tam Thất chắc chắn đứa ‘nữ nhi rẻ mạt’ này lúc ra tay với Yến Độ tuyệt đối không hề nương tay.

Nếu không phải Yến Độ nay đã khác xưa, lại có Thái Việt bên cạnh, kẻ bị chém làm trầy mặt là ai, không cần nói cũng biết.

Tam Thất giơ tay ấn xuống đầu Loan Loan, Loan Loan đột nhiên không dám động.

Tiểu cô nương cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ, quen thuộc đã lâu không gặp… lúc tiểu cô nương được tạo ra, tiểu cô nương cảm nhận được luồng khí tức đầu tiên thuộc về Luân Hồi Ngục chủ.

Là Luân Hồi Ngục chủ đã dùng sức mạnh bản nguyên của mình ban cho tiểu cô nương sự phi phàm.

Và Tây Phương Quỷ Đế Phục Thành, phụ thân thân yêu của tiểu cô nương đã dùng máu tim của mình đánh thức linh thức của tiểu cô nương.


Một người tạo ra tiểu cô nương, một người cho tiểu cô nương linh hồn.

Và bây giờ Loan Loan cảm nhận rõ ràng, mẫu thân tức giận rồi.

Rất tức giận!

Nhưng tiểu cô nương không làm chuyện xấu mà, tên dã nam nhân đối diện đang mê hoặc mẫu thân mà!

Dã nam nhân quyến rũ mẫu thân đều đáng chết!

Nhưng Loan Loan rất thông minh, ít nhất là thông minh hơn phụ thân, tiểu cô nương biết nhượng bộ, dù sao tiểu danh của tiểu cô nương không phải lấy cho có.

“Mẫu thân, Loan Loan sai rồi, Loan Loan chỉ là đùa với vị~ ca ca trông không được ổn lắm này thôi mà~”

“Người xem hắn lành lặn không chút sứt mẻ, mặt Loan Loan đều bị đánh hỏng rồi, hu hu~”

Thái Việt sắp không kiềm chế được nữa.

Hắn muốn chém nát thanh kiếm đê tiện này.

Tam Thất cúi đầu nhìn tiểu cô nương: “Gọi sai rồi, ngươi nên gọi là phụ thân.”

Loan Loan: “…” Nụ cười biến mất rồi.

Nụ cười xuất hiện trên mặt Yến Độ và Thái Việt.

Tam Thất nhìn chằm chằm tiểu cô nương: “Không phải ngươi nói mình không có phụ thân sao? Vậy bây giờ có rồi.”

“Không đánh không quen, đánh là thương mắng là yêu, phụ thân ngươi đánh ngươi hai cái, cũng không sao cả.”

“Ngược lại là ngươi, sao vừa gặp đã không có trên có dưới với phụ thân mình, còn không qua quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với phụ thân ngươi?”

Yến Độ thong thả bước vào phòng, ngồi xuống ghế tròn ở bên bàn, mặt mỉm cười: “Nữ nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, dập đầu ba cái là được.”


Thái Việt rót trà xong, cười đặc biệt rạng rỡ: “Đại điệt nữ còn ngây ra đó làm gì, có phải không biết dập đầu không, thúc phụ có thể giúp ngươi đánh gãy chân, đảm bảo ngươi dập đầu đúng chuẩn.”

“Mẫu thân…” Mắt Loan Loan đỏ lên, hắc khí quanh người lượn lờ, như thể giây tiếp theo sẽ nổi điên giết người.

Tam Thất buông tay, bóng dưới chân sôi sục.

Tiểu Vương cuộn tròn bên cạnh, hạ thấp người, lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Yến Độ người hơi nghiêng về phía trước, tay đặt trên hộp kiếm.

Mắt Loan Loan càng lúc càng đỏ.

Tiểu cô nương đột nhiên nhe miệng cười, sát khí quanh người tan đi.

“Được thôi, ta sẽ dập đầu cho phụ thân ngay.”

“Phụ thân ơi, phụ thân phải cố chịu đấy.”

Loan Loan đi đến trước mặt Yến Độ, cười một cách xấu xa.

Hừ, phàm nhân, chịu được nổi cái dập đầu của ta sao?

Dập đầu ba cái chết ngươi luôn.

Tiểu cô nương quỳ phịch một tiếng, bộp bộp bộp ba tiếng dập đầu, đắc ý ngẩng đầu, mong đợi được thấy cảnh Yến Độ chết.

Yến Độ cúi mắt nhìn, thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt tiểu cô nương.

Hắn nhếch môi, mắt không có chút nhiệt độ: “Phụ thân đây mạng lớn, ngươi không ngại thì dập đầu thêm mấy cái nữa thử xem?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận