Cảnh tượng Loan Loan ăn vạ lăn lộn ở ngoài nha môn Tuần Dạ Nhân đã bị quá nhiều người nhìn thấy, tin tức Tam Thất ‘vui mừng làm mẫu thân’ nhanh chóng truyền vào hoàng cung.
Yến Độ đương nhiên bị triệu vào cung.
Đế Hậu không tin lời đồn này, dù sao tuổi tác của đôi “mẫu tử” Tam Thất và Loan Loan cũng không khớp.
Nhưng Yến Độ vẫn phải vào cung giải thích, chủ yếu là để nhắc nhở – gần đây trong kinh thành không yên ổn, một số chuyện cần đề phòng từ sớm.
Yến Độ vừa mới đi Khôi Nhất và Điếu Điếu đã trở về, lại mang đến một tin ‘tốt’:
——Ba phụ tử nhà họ Ngu đều đã chết.
Thi thể của ba người được mang về, nói là thi thể cũng không đúng, nên nói là ba cái vỏ rỗng.
“Hồn phách đã lìa khỏi xác từ lâu, đã chết từ lâu rồi nhưng thi thể lại không bị thối rữa. Hừm, thú vị.” Tam Thất xem xong, phát hiện sự bất thường của thi thể ba phụ tử này, Tam Thất thông qua thi thể của họ để suy đoán vị trí hồn phách của họ, kết quả nhân quả giữa hai bên lại bị cắt đứt.
Giống như ba phụ tử này đã hồn phi phách tán vậy.
Khôi Nhất nhíu mày: “Thuộc hạ đã hỏi ám vệ giám sát phụ tử nhà họ Ngu, ba phụ tử này sinh hoạt ăn uống giống như người bình thường, hoàn toàn không nhìn ra là xác sống. Điếu Điếu cũng tra hỏi tai mắt các tiểu quỷ gần nhà họ Ngu, ai cũng nói không có gì bất thường, không biết ba phụ tử này xảy ra chuyện từ khi nào.”
…
…
Ánh mắt Tam Thất u ám: “Xem ra trong thời gian chúng ta đi Giang Nam phủ, có người đã nhân cơ hội sắp xếp không ít chuyện ở kinh thành.”
Tam Thất đẩy đầu lưỡi vào má, bây giờ nàng nghi ngờ biến cố ở Giang Nam phủ có lẽ cũng là một phần trong kế hoạch của đối phương.
Suy nghĩ của Tam Thất rối bời, từng manh mối nhanh chóng nối kết trong đầu.
Giang Nam phủ xảy ra biến cố, nàng, Yến Độ và Vân Bất Ngạ đều rời kinh.
Trong thời gian họ rời kinh, hồn phách phụ tử nhà họ Ngu bị rút đi, cái chết được che giấu, thậm chí để tránh nghi ngờ, Ngu Mẫn Văn vẫn đến Quốc Tử Giám học như thường.
Như vậy, một số chuyện trở nên hợp lý.
Ngu Mẫn Văn có bao nhiêu chữ trong bụng Tam Thất rõ hơn ai hết. Không đến mức phế vật nhưng về học hành chỉ ở mức trung bình kém, đáng ra sớm bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám.
Còn nhẫn nhịn? Ngu Mẫn Văn tuy là ngụy quân tử nhưng trong xương cốt giả thanh cao, cực kỳ trọng thể diện. Bị đồng học chèn ép như vậy, hắn nhịn được mới lạ.
Trừ phi… hắn đã bị đổi hồn từ lâu.
Quốc Tử Giám vốn là nơi học đạo, chứa đựng khí chính nghĩa. Theo lý, thực tuệ quỷ không thể vào quấy phá.
Trừ phi có kẻ phá vỡ luồng chính khí của Quốc Tử Giám, tạo kẽ hở cho tà ma.
Mà Ngu Mẫn Văn bị đổi hồn chính là “kẽ hở” đó.
“Đại nho thư linh chán ghét Ngu Mẫn Văn, không kéo hắn vào lớp học trong mộng có lẽ không phát hiện hắn đã bị đổi hồn. Hoặc cũng có thể, có đại nho thư linh phát hiện bất thường nên thực tuệ quỷ mới vào được Quốc Tử Giám…”
Tam Thất lẩm bẩm: “Giống như vết rắn bò trên cỏ, thoạt nhìn không rõ nhưng đường đi đã sớm vạch sẵn…”
Mọi chuyện tưởng chừng ngẫu nhiên, không liên quan. Thật ra lại liên kết chặt chẽ – một âm mưu đã được bày bố từ lâu.
Khôi Nhất khó hiểu: “Phụ tử nhà họ Ngu chỉ là phàm nhân, kẻ đó tốn công sức lấy hồn phách họ để làm gì? Nhắm vào chủ tử ư? Ba kẻ phế vật đó làm sao uy h**p được chủ tử.”
“Ngươi cũng nói kẻ đó tốn công sức, nếu vậy có lẽ hồn phách của Ngu Mẫn Văn ắt có tác dụng gì đó.” Tam Thất trầm ngâm: “Ta ngược lại tò mò, con chuột thối trốn trong bóng tối này rốt cuộc có lai lịch gì.”
“Là Luân Hồi giáo sao?”
Nếu là trước đây có lẽ Tam Thất cũng nghi ngờ Luân Hồi giáo.
Nhưng giờ nàng cảm thấy cái gọi là Luân Hồi giáo kia chỉ là tấm bình phong.
Trong địa giới Diêu Hà có hồn anh họ Yến trấn thủ, đám tôm tép của Luân Hồi giáo không vào được kinh thành. Còn có phải do “Luân Hồi Ngục Chủ” trong Luân Hồi giáo đứng sau hay không, Tam Thất chưa chắc, nhưng nàng nghiêng về khả năng có một thế lực khác vẫn đang ẩn mình.
“Có phải Luân Hồi giáo hay không sẽ sớm biết thôi.”
Ánh mắt Tam Thất u ám: “Đi nhắn Tiểu Vương, bảo nó tắm nước nóng cho Loan Loan.”
Khôi Nhất nhận lệnh, định đi thì Tam Thất bỗng gọi lại: “Thi thể phụ tử Ngu Kính hành động như xác sống, là ngươi phá thuật trên người họ?”
“Không phải,” Khôi Nhất lắc đầu: “Ban đầu thuộc hạ không phát hiện bất thường, là Điếu Điếu tát họ ba cái, lúc đó thuộc hạ mới thấy có điều không đúng.”
Tam Thất ngẩng nhìn Điếu Điếu.
Điếu Điếu đứng trên đầu Khôi Nhất như đi cà kheo, lưỡi dài đung đưa.
Tam Thất nhíu mày hỏi Khôi Nhất: “Cổ ngươi không đau?”
Khôi Nhất: “…Quen rồi.”
Tam Thất im lặng một lát: “Tăng lương tháng. Điếu Điếu ở lại, ngươi đi truyền lời trước đi.”
“Điếu Điếu, xuống đi.” Khôi Nhất nói, cúi đầu rất thuần thục. Điếu Điếu lập tức trượt theo gáy hắn mà xuống.
Một người một quỷ phối hợp ăn ý, chơi cũng ăn ý.
Tam Thất chợt nhớ lần đầu Khôi Nhất và Điếu Điếu gặp nhau, hắn còn lấy hỏa chiết đốt lưỡi Điếu Điếu, nàng suýt cười thành tiếng.
“Đúng rồi,” Khôi Nhất gãi đầu, cười chất phác: “Chủ tử biết lai lịch Điếu Điếu không? Thuộc hạ thấy hắn thật sự lợi hại.”
“Lợi hại sao?” Trong ấn tượng của Tam Thất, Điếu Điếu chỉ là tiểu quỷ treo cổ, là quỷ vật ở bên nàng sớm nhất, nhưng về thực lực có lẽ còn không bằng lệ quỷ.
“Lợi hại chứ, ừm… ban đầu ta cũng không thấy hắn lợi hại, còn thấy hắn ngốc nghếch. Nhưng ta nghĩ Điếu Điếu thuộc kiểu gặp mạnh thì mạnh, hắn đánh đấm rất khá.”
Khôi Nhất ngượng ngùng: “Thuộc hạ kiến thức ít, chỉ nghĩ cẩu gia và Ngư Tai đều không tầm thường, Điếu Điếu là người hầu hạ bên chủ tử sớm nhất, thuộc hạ cứ tưởng hắn cũng có lai lịch lớn.”
Tam Thất khựng lại, ngẩn ngơ nhìn Khôi Nhất. Hắn bị nàng nhìn đến lúng túng: “Thuộc hạ… lỡ lời sao?”
Bình thường hắn ít nói, chỉ khi nhắc đến Điếu Điếu mới nói nhiều.
“Không.” Tam Thất lắc đầu, ánh mắt rời khỏi mặt hắn, nhìn Điếu Điếu đang ngốc nghếch xoay vòng bên cạnh, nàng lẩm bẩm: “Phải nói là… một lời của ngươi đánh thức kẻ mộng mị.”
Tam Thất phất tay, bảo Khôi Nhất đi trước.
Nàng đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Điếu Điếu.
Điếu Điếu cũng trôi về phía nàng, lắc lư xoay vòng quanh nàng.
Tam Thất bỗng nhận ra, dường như nàng chưa từng nhìn kỹ dáng vẻ Điếu Điếu.
Mặt trắng, môi đỏ, mũi cao, đôi mắt lưỡi liềm cười cong cong, như một lang quân tốt tính. Lưỡi dài thè ra không giống quỷ vật khác ẩm ướt ghê tởm mà như dải lụa đỏ, chỉ khi tấn công mới hóa thành hung khí đoạt mạng.
Tam Thất nghiêm túc ghi nhớ khuôn mặt Điếu Điếu, nhưng rất nhanh nàng phát hiện mặt hắn trong đầu mình lại mờ đi.
Không đúng, rất không đúng.
“Tại sao ta không nhớ được mặt ngươi?”
“Còn nữa, ngươi ở bên ta từ khi nào?” Tam Thất khẽ hỏi, “Điếu Điếu, ngươi không chỉ là Điếu Điếu… đúng không?”