Lời nói của Lân Diễm khiến Phục Thành bật cười thành tiếng.
“Nếu ngươi không đuổi cùng giết tận đám người ở thôn Hoàng Tuyền, ta thật sự sẽ tin lời nói quỷ quái của ngươi.” Phục Thành lộ vẻ mỉa mai.
“Bọn họ là bọn họ, A Hồi là A Hồi.” Nụ cười của Lân Diễm không đổi: “Bọn họ chỉ là một đám sâu mọt bám trên người A Hồi hút máu, ngoài việc làm A Hồi trở nên yếu đi thì không có tác dụng gì cả.”
“Đã là sâu mọt thì nên giết hết. Không chỉ bọn họ, mà cả ngươi, thậm chí là ta, cũng đều như vậy. Thiên đạo đã vỡ, tam giới sắp sụp đổ, không phá thì không thể lập.”
Lân Diễm chậm rãi bước tới: “Bọn họ nên chết, ngươi và ta cũng nên chết, thế gian này cũng nên hủy diệt. So với việc sống dở chết dở, chi bằng phá đi để tái sinh.”
Phục Thành nhướng mày: “Đây là lý do ngươi phản bội Tiểu Hồi?”
Lân Diễm lắc đầu: “Sao lại là phản bội? Ta đã nói, A Hồi sẽ không chết. Nàng là Luân Hồi, chỉ cần Luân Hồi còn, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại.”
“Điều ta muốn làm từ đầu đến cuối chỉ là để mọi thứ trở về con số không rồi bắt đầu lại mà thôi.”
Lân Diễm nhếch môi: “Là đám người ở thôn Hoàng Tuyền cố chấp không chịu hiểu, bọn họ xem tam giới này như một bộ y phục rách, vá vá víu víu là có thể tiếp tục dùng được.”
“Năm đó ta tàn sát thôn Hoàng Tuyền vốn là để tìm A Hồi nhưng lại bị Thiên Đạo thạch phá hỏng chuyện.”
…
…
“Bây giờ thân phận của A Hồi ở nhân gian đã rõ, thế mà Thiên Đạo thạch lại xuất hiện bên cạnh nàng.” Lân Diễm như đang dụ dỗ: “Thiên Đạo thạch chính là con sâu hút máu lớn nhất, cho nên, Phục Thành, mục tiêu của chúng ta là giống nhau. Chúng ta đều muốn trừ khử hắn, đều muốn để A Hồi trở về vị trí vốn có của nàng.”
“Ngươi giảo hoạt thật đấy.” Phục Thành khinh bỉ: “Dụ dỗ người bên cạnh ta làm việc cho ngươi, bày ra cái gọi là Luân Hồi giáo, để bản quân gánh cái nồi đen này cho ngươi. Lân Diễm, ngươi thật sự nghĩ rằng những năm này bản quân ngủ say nên không nhìn thấu được những hành động nhỏ của ngươi sao?”
Lân Diễm cười cười, quay đầu nhìn về phía quan đạo rồi quay lại nói: “Ai bảo ngươi không có phẩm giá, lại chơi trò thế thân đó làm gì? Là ngươi cho ta cảm hứng đấy.”
Bàn tay quỷ lại xuất hiện, xuyên qua cơ thể Lân Diễm.
Máu tươi từ khóe miệng trào ra, Lân Diễm hít một hơi: “Đau đau đau…”
Hắn mặt lộ vẻ đau đớn nhưng lại cười thành tiếng, “Tức giận quá hóa ngu rồi à? Nóng nảy như vậy làm gì.”
Trong đôi mắt đỏ của Lân Diễm như có ngọn lửa bùng cháy, nhìn chằm chằm vào Phục Thành, “Ta biết những năm này ngươi ngủ say là để nuôi dưỡng quyền năng bản nguyên đã vỡ nát của A Hồi. Nhưng ngươi phải thừa nhận, phương pháp ta dùng tuy không quang minh chính đại nhưng lại nhanh hơn ngươi rất nhiều.”
“Nhìn quyền năng bản nguyên ngươi đặt trong cơ thể Sở Hồi xem, được hương khói nuôi dưỡng tốt biết bao, không phải hiệu quả hơn phương pháp ngu ngốc của ngươi sao.”
“Ngươi giữ lại nó không giết, không phải là để A Hồi tự tay giết nó cho hả giận, tiện thể đưa quyền năng bản nguyên về lại cơ thể A Hồi sao?”
Phục Thành mặt không biểu cảm nhìn hắn: “Là vậy thì sao?”
“Món quà này đâu có đủ,” Lân Diễm cười nói: “Ta còn chuẩn bị một món quà lớn, coi như là thành ý cầu đồng minh của ta.”
Phục Thành nhướng mày.
Nụ cười Lân Diễm không đổi: “Trước tiên giúp ngươi hủy bỏ hôn sự của Tiểu Hồi và Thiên Đạo thạch, ngươi thấy thế nào?”
Siêu sale bách hóa
“Bản quân cần ngươi giúp sao?”
Lân Diễm lắc đầu: “Để ngăn cản họ thành thân có rất nhiều cách, nhưng cách của ta có thể trị tận gốc. Có thể để A Hồi hoàn toàn quên hắn…”
Lân Diễm khẽ nâng cổ tay, ngọn lửa bao bọc lấy một bóng quỷ già nua xuất hiện.
Khi nhìn thấy bóng quỷ đó, Phục Thành khẽ nheo mắt, đáy mắt lướt qua một tia tinh quang: “Ngươi… lại tìm được bà ta…”
“Chỉ có để A Hồi hoàn toàn quên đi Thiên Đạo thạch, khi chúng ta chém giết hòn đá đó mới có thể thuận tay. Năng lực của bà ta cộng với quỷ lực của ngươi và ta có thể làm chuyện này mà không ai hay biết.” Lân Diễm nhún vai: “Nếu không, nếu A Hồi cứ nhất quyết bảo vệ Thiên Đạo thạch mà khai chiến với chúng ta thì khó tránh khỏi động binh đao.”
“Ta đã nói, A Hồi rất quan trọng, ta không nỡ để nàng chịu một chút tổn thương nào, càng không nỡ để nàng vì những kẻ vô dụng đó mà hao tổn sức mạnh của mình.”
“Chỉ có lần lượt dọn dẹp những con sâu mọt bên cạnh nàng, sức mạnh đã phân tán của nàng mới có thể nhanh chóng quay về cơ thể.”
Lân Diễm như cười như không nhìn Phục Thành: “Ta đã nói nhiều như vậy, ý ngươi thế nào?”
“Có muốn hợp tác không? Phục Thành.”
“Là hợp tác hay là để ngươi lợi dụng?” Phục Thành không biểu cảm đi lướt qua hắn.
Quỷ khí lan tỏa, Phục Thành đột nhiên quay đầu lại.
Mắt tím đối diện với mắt đỏ.
Như ưng nhìn sói.
Hai vị Quỷ đế nhìn nhau, khóe miệng Phục Thành nhếch lên: “Ngươi chắc không chỉ chuẩn bị một món ‘quà’ đâu nhỉ.”
Lân Diễm cười híp mắt: “Ngươi vẫn tham lam như ngày nào…”
Quận chúa phủ.
Điếu Điếu mặc bạch y càng giống một con thiêu thân vui vẻ, lơ lửng khắp nơi trong phủ.
Tam Thất nhìn nó, vẻ mặt kỳ lạ và phức tạp.
“Điếu Điếu là Bạch Vô Thường?” Cũng là Ngô thúc.
Trong ký ức của Tam Thất, Ngô thúc quả thật hay mặc một bộ bạch y, luôn cười cong mắt giống như một thư sinh hiền lành, nhưng Ngô thúc không thích đọc sách, chỉ thích điêu khắc.
Tay nghề điêu khắc của nàng đều là học từ Ngô thúc.
Vì vậy lúc này khi nhìn lại Điếu Điếu, nàng có cảm giác bị hạ bối phận một cách kỳ quái, còn có cảm giác hoang đường khi trưởng bối biến thành kẻ ngốc.
Nhưng nhiều hơn cả là nỗi chua xót khó tả.
Thì ra từ đầu đến cuối nàng chưa bao giờ đơn độc.
“Tiết thẩm có vui không?”
“Đương nhiên vui…” Tiểu Vương giọng nói ngập ngừng, mắt chó đối diện với ánh mắt của Tam Thất, nó rụt cổ lại.
Tam Thất bật cười: “Đã đến bước này rồi, chúng ta còn nói ám ngữ làm gì nữa, ngươi chắc cũng có thể nói ra rồi chứ?”
Tai Tiểu Vương cụp xuống: “Đúng vậy, lão Bạch vừa tìm được ta đã cảm thấy kết giới của cây nhân quả không còn nữa.”
“Chắc không phải do Ngô thúc.” Tam Thất lắc đầu: “Trước khi các ngươi về ta cảm thấy lưng rất ngứa, trên đường âm dương có phải đã xảy ra biến cố gì không?”
Tiểu Vương vừa rồi đang nghĩ cách nói với nàng chuyện này.
“Tam Tam, chuyện quá khứ người nhớ được bao nhiêu rồi?”
Tam Thất lắc đầu: “Chuyện ngoài kiếp này đều không nhớ.”
Nàng thấy Tiểu Vương vẫn còn do dự, đưa tay xoa đầu chó của nó: “Ngươi không biết mở lời thế nào, vậy để ta hỏi, Yến Độ nói ta từng có một vị hôn phu, người đó… ừm, con quỷ đó chính là phụ thân của Loan Loan?”
Biểu cảm của Tiểu Vương như vừa ăn phải phân, rất không vui gật đầu, phun ra bốn chữ: “Phục Thành Quỷ đế.”
Phục Thành…
Khi nghe đến cái tên này Tam Thất cảm thấy quen thuộc, ngoài ra còn có một sự bực bội và mệt mỏi khó hiểu.
Nàng nhíu mày: “Ta rất ghét hắn.”
“Người đương nhiên ghét hắn rồi! Tên đó hỷ nộ vô thường, sớm tối thay đổi, bội tín vong nghĩa, chính là một tên khốn nạn siêu cấp!” Tiểu Vương mở miệng là mắng.
“Nếu đã vậy, tại sao ta suýt nữa đã thành thân với hắn?”
“Ờ…” Tiểu Vương cứng họng, nó đưa chân sau lên gãi gãi đầu, nói: “Chắc là do hắn biết bám người? Ta cũng không rõ, ta chỉ biết là hắn hủy hôn trước, sau khi hôn ước giải trừ hắn lại lằng nhằng hối hận níu kéo, thật là mất cả ngon miệng!”
Tam Thất trầm ngâm một lúc, “Nếu ta chưa từng có tình cảm với hắn tại sao phải tốn công sức tạo ra Loan Loan tặng cho hắn? Những năm ta không làm người cũng yêu thích việc cho tặng như vậy sao?”
Tiểu Vương nghẹn lời, nó lại gãi gãi tai: “Thật ra trước khi Phục Thành hủy hôn, tuy cũng là một tên điên nhưng cũng không đến nỗi không ưa, quan hệ ban đầu của người và hắn cũng khá tốt…”
“Nhưng những điều này đều không quan trọng nữa! Dù sao tên đó vì quyền lực mà hủy hôn, hắn chính là một tra nam!”
“Cho dù người và hắn từng yêu nhau thì hắn cũng là quá khứ rồi! Một cước đá văng là đúng!”
Giọng của Tiểu Vương vang dội, đến nỗi có người còn ở ngoài sân đã nghe thấy.
Yến Độ bước vào sân, cười như không cười nhìn Tam Thất: “Từng-yêu-nhau?”
Tam Thất nghiến răng, bất giác nắm lấy dây yếm sau gáy, khẽ mắng: “Sao lần nào về cũng đúng lúc thế này…”