Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 213.




Người ta thường nói, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm.

Từ khi Lý công công phụng mệnh Hoài Đế ra lệnh cho người xây lại bức tường ngăn cách giữa Quận chúa phủ và Tướng quân phủ, tin tức về hôn sự của Yến Độ và Tam Thất “đổ bể” đã lan truyền như chớp, gây xôn xao khắp thành.

Thánh chỉ tiếp theo càng như đổ thêm dầu vào lửa.


Chức vụ chỉ huy sứ Tuần Dạ Nhân của Tam Thất bị bãi bỏ.

Trong phút chốc, triều đình trên dưới lòng người dao động, mọi người đều đoán già đoán non về nguyên nhân. Ngay cả Tần Các lão và Tề thượng thư cũng bị kinh động, Tề thượng thư còn trực tiếp vào cung cầu xin cho Tam Thất nhưng lại bị Hoài Đế mắng cho một trận, còn bị phạt cấm túc ba ngày.

Thế là tin tức Hưng Quốc Quận chúa chọc giận Hoàng thượng, bị ghét bỏ lan rộng nhanh chóng.

Quận chúa phủ xưa kia ngựa xe như nước nay đã vắng tanh không một bóng người, mọi người đều tránh xa như tránh tà.

Tuy nhiên, có người tránh né, cũng có người không màng tất cả mà đến.

Bên trong Quận chúa phủ.

Ngũ Hoàng tử đập bàn đứng dậy, tức giận nói: “Phụ hoàng thật là già rồi nên lẩm cẩm! Người xưa đã nói ‘thà phá một ngôi chùa chứ không phá một mối nhân duyên’, sao người lại nghe lời gièm pha? Không những cản trở hôn sự của biểu tẩu và Yến Độ, còn bãi chức của người! Chẳng lẽ lão đạo Vân Hạc kia đã bỏ bùa người sao?”

“Đúng vậy!” Thất Công chúa cũng tức giận phụ họa, “Hôm nay muội đi cầu kiến phụ hoàng mẫu hậu họ đều không gặp muội! Còn ra lệnh cấm túc muội, thật là nực cười, cấm túc có tác dụng với muội sao?”

“Cái gì? Chỉ cấm túc muội thôi sao? Sao ta đi tìm phụ hoàng, người lại ra lệnh đánh ta mười trượng!” Ngũ Hoàng tử càng thêm tức giận, cảm thấy quá bất công. Tiểu Thất là đồ sứ quý, còn hắn là đồ sành vỡ sao? Lần nào cũng là hắn bị đánh?

Hứa Trường Lưu ngồi bên cạnh, tuy không dám mở miệng mạo phạm thiên uy nhưng đầu lại gật lia lịa như gà mổ thóc, giá trị cảm xúc cho đi đầy đủ.

Tam Thất thấy ba người này vì mình mà bất bình, tự nhiên có chút cảm động.

Nàng thở dài, lau đi giọt nước mắt không tồn tại: “Nhân gian còn có chân tình…”


Ba người chưa từng thấy nàng ‘buồn bã’ như vậy, đều có chút lúng túng, chỉ có thể trút giận lên đệ tử của ‘kẻ đầu sỏ’.

Chỉ thấy hai mắt Vân Bất Ngạ trống rỗng, khuôn mặt tròn trịa xưa nay hồng hào giờ như hóp lại, bộ dạng như phụ mẫu chết, trông còn đau buồn hơn cả Tam Thất.

Thất Công chúa nhỏ giọng hỏi: “Vân bánh trôi sao vậy?”

Tam Thất: “Bị đuổi khỏi sư môn rồi.”

Ba người nhìn nhau, im lặng vài giây, Ngũ Hoàng tử khô khan nói: “Chuyện… chuyện tốt mà, lão đạo Vân Hạc hại biểu tẩu của chúng ta, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, bánh trôi nhà ngươi đây là bỏ tối theo sáng, tiền đồ vĩ đại lắm đấy!”

“Ngươi mới gặp báo ứng! Ăn một cú húc đầu của ta đây!”

Vân Bất Ngạ như trâu điên lao về phía Ngũ Hoàng tử, húc cho Ngũ Hoàng tử ngã chổng vó lên trời.

“Ối, ta là Hoàng tử, ngươi dám đánh ta, ngươi… Tiểu Vương! Cẩu ca! Vân mập nó đánh ta!!”

Mỹ phẩm Obagi
“Ta đánh ngươi đấy! Đứng lại—!!”

Một mập một ngốc ngươi đuổi ta chạy, Thất Công chúa và Hứa Trường Lưu đều không thèm nhìn.

Trong sân gà bay chó sủa, rất náo nhiệt, làm tan đi bầu không khí nặng nề chỉ tồn tại bên ngoài Tam Thất.

Tam Thất liếc thấy bóng dáng lấp ló ở một góc sân, nàng lập tức đứng dậy, đối phương thấy động tĩnh của nàng liền rụt đầu lại.


Ngu An vừa quay đã thấy trước mắt lóe lên một bóng dáng, đối diện với ánh mắt cười của Tam Thất.

“Lén lén lút lút làm gì đó?”

Ngu An giật mình, nghiến chặt răng nuốt xuống cơn tức đang dâng lên, vẻ mặt gượng gạo: “Không làm gì, ta chỉ là.. chỉ là bị lạc đường, Quận chúa phủ của ngươi lớn quá.”

Tam Thất vẻ mặt trêu chọc, khoa trương “a” một tiếng, giả vờ thất vọng: “Thì ra không phải đến quan tâm ta à? Aiya… là ta tự mình đa tình rồi…” Nàng cúi đầu, che mặt.

Ngu An lập tức căng thẳng, lúng túng, “Tỷ… tỷ… tỷ không phải đang khóc chứ? Tỷ đừng khóc…” Hắn hoảng đến không biết làm sao, nghiến răng nói: “Ta đi tìm Yến Độ! Đồ nam nhân vô dụng, nếu đã không thể tự quyết định cưới tỷ thì hắn không nên đến trêu chọc tỷ!”

Tam Thất nhanh tay định tóm lấy cổ áo hắn, không ngờ Ngu An bây giờ cao lớn quá nhanh, mấy hôm trước còn cao bằng nàng, bây giờ lại cao thêm một đoạn.

Cú tóm này của Tam Thất không tóm được cổ áo mà lại véo mạnh vào da thịt trên lưng hắn.

“Ối!” Ngu An đau đến hít một hơi lạnh.

Tam Thất lập tức thu tay, đối diện với ánh mắt kinh ngạc và ngỡ ngàng của thiếu niên, nàng ho nhẹ một tiếng: “Tìm cái gì mà tìm, ngươi lại đánh không lại hắn, đến lúc đó lại mắc công ta đến tận nơi vớt ngươi về.”

“Ta mới không…”

Tam Thất cắt ngang cơn thịnh nộ bất lực của hắn, chuyển chủ đề: “Người của Mạc Tây Vương phủ sắp vào kinh rồi, chuyện này ngươi biết không?”

Ngu An cứng đờ người, đột nhiên nhìn nàng, rồi lại theo bản năng nhìn vào trong sân.

“Yên tâm, người khác không nghe được chúng ta nói gì đâu.”

Ngu An lúc này mới thở phào, ánh mắt phức tạp nhìn nàng: “Ngươi thật sự cái gì cũng biết à, vậy lúc đầu ngươi chịu giúp ta cũng là vì…”

Tam Thất cười nhìn hắn.


Ngu An mím môi: “Ta chỉ là một đứa con của thiếp thất, mạng của ta cũng chẳng có giá trị gì, cho nên ngươi vẫn là một kẻ đại ngốc, giúp người cũng giúp đến lỗ vốn.”

Tam Thất đưa tay búng vào trán hắn một cái: “Vô lễ rồi, đây là thái độ ngươi nên có khi nói chuyện với ta sao? Ngươi gọi ta là gì?”

“…Tỷ tỷ.”

“Đã là tỷ tỷ, sao có thể không che chở cho đệ đệ của mình, hơn nữa…” Tam Thất nhướng mày: “Ngươi đã ký khế ước bán thân rồi đó.”

Ngu An hừ một tiếng, quay đầu đi, môi mỏng mím chặt, khóe miệng cố nén xuống, suýt nữa không nén được.

“Nói chuyện chính đi, đừng có đánh trống lảng.” Tam Thất hắng giọng: “Lần này Mạc Tây Vương phủ vào kinh là Hiếu Thuần Quận chúa Sở Hồi, tỷ tỷ ruột của ngươi.”

Ngu An ngẩn ra, “Nàng ta… còn sống?”

“Không chỉ còn sống, ngươi còn có thêm một người ca ca ruột là Sở Thành, bây giờ đã là Mạc Tây Thế tử.”

Ngu An nhíu chặt mày, “Không thể nào, ta làm gì có ca ca!”

Trong mắt Tam Thất lóe lên một tia khác thường.

Người ca ca từ trên trời rơi xuống này đã hiện lên trên tướng mạo của Ngu An. Dù là Ngũ Hoàng tử hay Thất Công chúa, ngay cả Hoàng thượng khi nhắc đến người này cũng không cảm thấy có gì bất thường, như thể trên đời vẫn luôn có một người như vậy.

Nhưng Ngu An, người có quan hệ nhân quả với ‘ca ca’ này lại không hề bị ảnh hưởng, hoàn toàn không bị ảo ảnh ‘mê hoặc’, điều này rất đáng suy ngẫm.

Tam Thất lại quan sát khí vận trên người Ngu An.

Nói cũng lạ, khí vận của Ngu An cũng mạnh đến mức phi lý. Theo lý mà nói, có khí vận mạnh như vậy bên mình, hắn phải gặp dữ hóa lành. Dù mang thân phận nhi tử Ngu gia ở trong Ngu gia, những năm đầu cũng không nên chịu nhiều khổ sở như vậy mới phải.

Điểm này rất mâu thuẫn.

Tam Thất lại đột nhiên nghĩ đến việc ‘ăn không no’ của Vân Bất Ngạ.


Nghĩ đến ‘Điếu Điếu’ từ đầu đã ở bên cạnh nhưng lại khó nhận ra.

Ngu An có phải là một ‘cố nhân’ khác không?

Ngay sau đó, tiếng hét giận dữ của thiếu niên vang lên: “A a a, đau đau đau! Tỷ tỷ ngốc ngươi làm gì vậy!!”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận