Tiệc thưởng hoa.
Yến Thiếu tướng quân một thân trường bào đen tuyền, như một tu la mặt ngọc, hắn một mình ngồi ở một góc tiệc uống rượu, toàn thân hàn khí bức người.
Trong yến tiệc cũng không phải không có tiểu thư gan dạ muốn đến gần, kết quả người còn chưa đến, tay của Yến Thiếu tướng quân đã đặt lên thanh kiếm trên bàn.
Trời ơi, ai đi dự tiệc mà lại mang theo kiếm?
Giữa sắc đẹp và mạng sống, các tiểu thư khuê các gan dạ không do dự chọn cái sau, chuồn mất rồi.
Thế là, lấy Yến Thiếu tướng quân làm tâm điểm, trong bán kính hai trượng vô cùng thanh tịnh.
Có người sợ chết, cũng có người không sợ chết.
Vệ Chước xách bình rượu ngồi xuống bên cạnh, tiện tay rót đầy ly cho Yến Độ, hắn nhìn vào vỏ của thanh kiếm trên bàn, giọng điệu châm chọc: “Vỏ kiếm bằng gỗ ô mộc, thật là tinh xảo, Thiếu tướng quân dùng có thuận tay không?”
“Cũng được, cảm ơn Vệ Thống lĩnh đã tặng báu vật.” Yến Độ không mặn không nhạt đáp trả.
Khóe miệng Vệ Chước giật giật, lúc đầu hắn có ý đào tường, tặng cho Tam Thất một đoạn gỗ ô mộc vạn kim khó cầu, không ngờ lại thành ra làm lợi cho Yến Độ.
…
…
“Tiếc cho những nữ quyến đến dự tiệc hôm nay, hứng khởi đến, e là đều phải thất vọng ra về.” Vệ Chước khẽ nói: “Thời điểm này mà mở tiệc, ngày mai sớ dâng tấu của Ngự sử e sẽ chất đầy long án của bệ hạ.”
Rõ ràng, người thông minh trong triều không chỉ có Thái tử.
Người nhìn ra manh mối không ít.
Chỉ là những người này đều không đoán được, lão hồ ly Hoài Đế và hai tiểu hồ ly Yến Độ, Tam Thất rốt cuộc đang bày trò gì.
Yến Độ liếc hắn một cái, nói: “Cấm quân mới thay một loạt giáp trụ, cùng một thợ may trang phục của Tuần Dạ Nhân. Bộ giáp trụ của ngươi có thêm một chút đồ.” Yến Độ nói, ngón tay điểm vào vỏ kiếm gỗ ô mộc, ý tứ sâu xa: “Coi như huề.”
Vệ Chước nhướng mày, cố ý nói: “‘Đồ’ thêm vào là do Quận chúa tự tay tặng?”
Ánh mắt Yến Độ nhìn hắn có thêm một chút sát khí.
Vệ Chước bĩu môi — xác nhận rồi, dù biết đây là một ván cờ đang bày ra nhưng Yến Độ tức giận thật, mà đã tức thì y như pháo nổ, chạm là nổ.
Vệ Chước lại tò mò, rốt cuộc là ai mà có thể khiến tên này cảm thấy ‘bị uy h**p’?
Vệ Chước lúc đầu quả thật có động lòng với Tam Thất, một Hưng Quốc Quận chúa như vậy, một nữ nhân như vậy, ai mà không động lòng?
Nhưng sau một loạt quỷ sự, Vệ Chước cũng đã hoàn toàn nhận ra, khoảng cách giữa mình và Tam Thất, khoảng cách giữa mình và Yến Độ.
Nếu một người chỉ ưu tú hơn mình một chút có lẽ còn không phục.
Nhưng nếu khoảng cách giữa hai người không chỉ là một chút mà là một trời một vực thì sự không phục đó cũng không còn nữa.
Acnes
Vệ Chước biết mình không xứng với Tam Thất.
Dù hắn cũng chẳng thấy Yến Độ có gì xứng đáng lắm nhưng dù sao cũng đủ tư cách hơn hắn, còn những người khác thì…
Hừ, còn không bằng để Yến Độ – kẻ đáng ghét này – lên vị trí đó.
Mục đích của yến tiệc thưởng hoa này mọi người đều ngầm hiểu nhưng không thể chỉ mời một mình Yến Độ là nam khách. Nếu không còn ra thể thống gì? Ngay cả Hoàng tử chọn phi cũng không rầm rộ thế này.
Vì vậy, trong tiệc vẫn có không ít nam khách đến tuổi.
Thấy Vệ Chước và Yến Độ, hai người ngày thường như nước với lửa, lại ngồi cùng nhau uống rượu, không ít người đều kinh ngạc đến rớt cằm.
Ngũ Hoàng tử và Hứa Trường Lưu cũng khoác vai nhau đến, hai người đến hơi muộn. Hoàn toàn là do người trước bị ‘cấm túc’ không ra khỏi cung được, phải nhờ người sau lấy cớ vào cung thăm bệnh, giả trang làm thị vệ lén đưa ra ngoài.
Hai người vội vàng thay đồ mới vào vườn.
Bộ dạng tự đắc của hai người họ như thể đã làm được chuyện gì lớn lao.
Vệ Chước cũng không nhìn nổi nữa, cầm ly rượu, thấp giọng hỏi Yến Độ: “Hoàng thượng sao lại phải hạ lệnh ‘cấm túc’ này, lỏng lẻo thế này cũng quá lộ liễu rồi…”
“Lỏng lẻo hay không ta không biết, tội danh cấm quân canh giữ không nghiêm chắc chắn không thoát được.” Yến Độ đột nhiên tâm trạng vui vẻ cụng ly với Vệ Chước: “Vệ Thống lĩnh, bảo trọng.”
Vệ Chước muốn trợn trắng mắt.
Đợi Vệ Viêm hoàn toàn đứng vững trong cấm quân, hắn nhất định sẽ từ quan không làm nữa, cái chức quan rách này ai muốn làm thì làm!
Những người khác thấy Ngũ Hoàng tử xuất hiện đều đến chào, Ngũ Hoàng tử chỉ gật đầu hai cái rồi vội vàng chạy đến bên Yến Độ. Chưa kịp khoe khoang mình và Hứa Trường Lưu thông minh thế nào, phối hợp ăn ý ra sao đã thấy một người vội vàng chạy vào.
Lại là Quế ma ma bên cạnh Thái tử phi.
Quế ma ma mặt đầy vẻ vui mừng, sau khi chào hỏi mọi người liền đi thẳng đến bên Yến Độ nói:
“Thiếu tướng quân, Thái tử phi sai lão nô đến truyền lời, người của Mạc Tây Vương phủ đã vào kinh rồi, Thái tử phi và Thái tử đã tự mình đi đón, buổi tiệc thưởng hoa e là phải muộn hơn một chút mới bắt đầu được.”
Lời này vừa nói ra, các vị khách xôn xao và tò mò.
Ngũ Hoàng tử hừ một tiếng: “Người của Mạc Tây Vương phủ đó mặt mũi lớn thật, còn cần ca ca và tẩu tẩu của ta tự mình đi đón sao?”
Quế ma ma vội vàng nói: “Ngũ điện hạ không biết, Hiếu Thuần Quận chúa của Mạc Tây Vương phủ đã lập công lớn, không biết nàng ấy đã dùng cách gì, nơi nào nàng ấy đi qua mạ non trên đồng ruộng đều sống lại!”
“Dân chúng hai bên đường tiễn đưa, đều đang cảm tạ ân đức của nàng ấy!”
“Thái tử điện hạ và Thái tử phi vừa đi, Hoàng thượng đã truyền thánh chỉ đến, bảo Thái tử điện hạ và Thái tử phi phải đích thân nghênh đón.”
Các vị khách nghe vậy đều kinh ngạc.
Vẻ mặt Ngũ Hoàng tử kinh ngạc, lẩm bẩm: “Thần kỳ vậy sao? Trước đây chưa từng nghe nói Sở Hồi đó có bản lĩnh này.”
Vệ Chước không nói gì, chỉ liếc nhìn Yến Độ, trong lòng lại có thêm suy nghĩ.
Yến Độ uống một ngụm rượu, nhàn nhạt nói: “Ta biết rồi.” Rồi đứng dậy: “Hiếu Thuần Quận chúa giải quyết vấn đề cấp bách của dân chúng, lập công lớn như vậy, chúng ta sao có thể ngồi đây, nên cùng Thái tử và Thái tử phi đi đón mới phải.”
“Đúng, đúng, đúng, Yến Thiếu tướng quân nói rất đúng.”
“Công lao to lớn như vậy, nên cùng đi đón.”
Chỉ có Ngũ Hoàng tử còn tức giận, miệng lẩm bẩm: “Như vậy đã là công lao to lớn rồi, vậy biểu tẩu của ta cứu bao nhiêu người như vậy không phải là đã tạo ra hàng ngàn hàng vạn công đức rồi sao?”
Hứa Trường Lưu đụng vào hắn một cái, thấp giọng nói: “Tiệc xem mắt biến thành tiệc đón tiếp, chuyện tốt mà, không cần hai chúng ta nghĩ cách phá hoại nữa~”
Yến Độ nghe hai tên “đại thông minh” lớn tiếng bàn mưu, đột nhiên đồng ý với Vệ Chước.
Hai tên này còn muốn ‘phá hoại’ à?
Thật lo hai tên “đại thông minh” này sẽ làm hại địch tám trăm, tự hại mình một ngàn.
…
Ở cửa thành, dân chúng hai bên đường chào đón.
Nữ tử trong ánh mắt vạn người bước xuống xe ngựa, dân chúng hô vang “thần nữ”, tiếng cầu xin như sóng dâng biển gầm.
“Thần nữ ơi, cầu xin người cứu ruộng của chúng thảo dân, đó là mạng sống của chúng thảo dân…”
Một lão nông quỳ bên đường, không ngừng dập đầu.
Nữ nhân lập tức tiến lên, ra hiệu cho các thị vệ tránh ra, nàng ta không quan tâm đến bùn đất trên người lão nông, tự tay đỡ ông dậy.
“Lão bá yên tâm, thánh thượng anh minh, trời phù hộ Đại Càn. Trong mộng ta được tiên nhân chỉ điểm, truyền cho ta phương pháp cứu thế, có thể hóa giải nguy cơ thời tiết hỗn loạn ở kinh thành.”
Nữ nhân nói rồi gật đầu với thị nữ phía sau, thị nữ lấy ra một cái bình sứ cổ dài cung kính và cẩn thận đưa cho nữ nhân.
Trong bình sứ cắm một đóa hoa đỏ rực, giống như hoa bỉ ngạn.
Nữ nhân cầm đóa bỉ ngạn vẫy lên không trung. Trong khoảnh khắc, một chuỗi giọt nước theo đó hóa thành sương mù, bốc hơi ngược lên trời cao.
Cảnh tượng thần kỳ này lập tức làm chấn động tất cả dân chúng.
Chỉ nghe một tiếng “ầm”, ngay sau đó, mưa như trút nước.
“Mưa rồi!!”
“Ruộng được cứu rồi!!”
“Thần nữ cứu thế! Thần nữ cứu thế !!!”
Sở Hồi đứng trong mưa, một vầng sáng mờ ảo hiện ra trên cơ thể ngăn cách nàng ta khỏi những giọt mưa, càng làm nổi bật vẻ đẹp như băng như ngọc, tựa như một vị thần tiên.
Mặt nàng ta mang vẻ từ bi, hưởng thụ sự ca tụng của dân chúng, nhưng ánh mắt lại đột nhiên hướng về một nơi nào đó, mắt mang vẻ lo lắng, như tự nói với mình, nhưng giọng nói của nàng ta lại đủ để những người dân gần đó nghe thấy.
“Kỳ lạ, kinh thành là nơi đại thiện, sao hướng đó lại có khí tức bất tường nồng đậm như vậy…”
(Bất tường: không may mắn, điềm gở)