Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 67: NT2 – Khả Khả vs Bái Thu.




Lý Khả Khả chia tay rồi.

Yêu đương thật sự quá chán, chán không thể tả.

Buổi tối ăn tối với Tống Sơ Tình, từ xa nhìn thấy người kia bước xuống từ chiếc Bentley màu đen, cô cảm thấy thế giới này thật huyền diệu.

Người mà trước đây nhìn thế nào cũng không giống kiểu sẽ kết hôn vậy mà lại là người đầu tiên bước vào nấm mồ hôn nhân, thật sự đáng sợ.

Đợi người đến gần, Lý Khả Khả nhìn từ đầu đến chân đánh giá, trêu ghẹo: “Tân nương thiếu phụ.”

Tống Sơ Tình trợn trắng mắt: “Biến đi, từ ngữ gì vậy.”

“Không phải sao? Cậu mới đăng ký kết hôn tháng trước, giờ chẳng phải là thời kỳ trăng mật ngọt ngào à?”

Tống Sơ Tình ngồi xuống, không thèm để ý đến cô: “Cậu làm sao vậy? Chia tay rồi à?”

Địa điểm ăn là một quán rượu nhỏ, nhân viên phục vụ mang lên một thùng bia thủ công, Lý Khả Khả rót đầy ly cho mình, vừa uống vừa nói: “Chia tay rồi.”

“Sao thế?”

Lý Khả Khả một hơi uống cạn nửa ly, thở phào một cái: “May là chia tay, không thì đời này của mình coi như xong.”

Bạn trai cũ của cô là vị giáo sư tên là Liễu Trạm, ba mẹ đều là dân trí thức, khi ba mẹ cô biết cô có người yêu thì mừng rỡ, suốt ngày hối thúc cô lấy chồng.

Ba mẹ đối phương cũng rất thích cô, hai nhà lại là hàng xóm, khi mới yêu đương mặn nồng cô gần như ngày nào cũng sang nhà bên ăn cơm, tối ăn xong Liễu Trạm đưa cô về, hai người cứ thế quấn lấy nhau, cuộc sống ngọt ngào dễ chịu.

Nhưng thời gian dài, vấn đề dần bộc lộ.

Ví dụ như ba mẹ cô không hiểu vì sao lại cho rằng cô “vớ được của hiếm”, ngày ngày giục cưới.

Ví dụ như Liễu Trạm có d.ục v.ọng kiểm soát vô cùng khủng khiếp và vô lý, anh ấy muốn biết cô mỗi ngày đi đâu, làm gì, không cho cô tiếp xúc riêng với các streamer nam trong công ty, tan làm là phải về nhà ngay.

Nếu cô không báo trước đi đâu thì anh ấy sẽ liên tục nhắn tin gọi điện, lúc mới yêu cô còn tưởng đó là “tình yêu”, sau mới nhận ra không đúng, cô không phải học sinh của anh ấy, càng không phải vật sở hữu, đó không phải là yêu.

Lúc theo đuổi thì không hút thuốc không uống rượu, dịu dàng săn sóc, sau mới biết tất cả chỉ là vỏ bọc giả tạo.

Anh ấy hút thuốc, uống rượu, thỉnh thoảng còn chửi thề, sau khi thoát ra khỏi cái gọi là “người tình trong mắt hoá Tây Thi”, cô thật sự không thể chịu nổi.

Ngòi nổ thực sự dẫn đến chia tay là ba mẹ anh ấy.

Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, “IQ” có thể di truyền, tính cách cũng vậy, sau hai tháng ăn cơm chung, mẹ anh ấy bắt đầu nói bóng gió về công việc của cô, không che giấu sự khinh thường với nghề livestream, cho rằng đó là “bán nghệ”, thậm chí là “bán sắc”, còn muốn kiểm soát công việc của cô, khuyên cô ít xuất hiện hơn.

Lý Khả Khả giận sôi máu, may mà vẫn giữ phẩm chất tôn trọng người lớn nên không cãi lại.

Sau đó họ bắt đầu “tò mò” về thu nhập của cô, cô biết của thu nhập không nên tiết lộ nên chỉ nói mơ hồ một con số, vậy mà cả nhà ba người họ đã chảy nước dãi.

Rồi họ bắt đầu vẽ kế hoạch cho tương lai hai người, nào là mua nhà gần Đại học A, đầu tư ngành gì đó, mua vàng, còn muốn về quê xây biệt thự nghỉ dưỡng.

Toàn bộ tính toán đập thẳng vào mặt cô, rõ mồn một.

Sau một lần nữa bị “ép cưới”, hôm nay cô chính thức đề nghị chia tay, nói rõ mọi chuyện, Liễu Trạm muốn níu kéo nhưng cô kiên quyết, không để lại chút đường lui.

Hiện tại trong lòng vẫn còn chút cảm giác, cô thở dài: “Tiểu Sơ, cậu không hiểu đâu, đáng sợ thật đấy, nếu mình hơi hồ đồ một chút thì nửa đời sau bị người ta ăn sạch mà không biết.”

Tống Sơ Tình trước giờ cũng nghe cô than phiền vài lần, hỏi thẳng: “Giờ xác định chia rồi à?”

“Chia tay rồi.” Lý Khả Khả nâng ly cụng: “Nào, mừng mình chia tay! Cạn ly!”

“Cạn ly.”

Uống vài hớp, Lý Khả Khả lại cảm thán: “Tiểu Sơ, trải qua chuyện này rồi mình thật sự rất ghen tị với cậu, cậu với Thẩm Tứ Niên kết hôn hoàn toàn không phải lo lắng về chuyện nhà chồng, đúng là thiên đường đấy cậu biết không.”

“Nghĩ mà xem, nếu mình thật sự lấy Liễu Trạm thì mình không chỉ phải đối phó với ba mẹ anh ấy mà còn cả họ hàng xa gần, theo họ nói thì livestream kiếm tiền dễ quá, sau này em họ, em trai tìm không được việc là đến nhờ mình, trời ơi.” Lý Khả Khả rùng mình, “Đáng sợ đáng sợ, lấy chồng thật sự đáng sợ.”

Tống Sơ Tình đúng là không có phiền muộn đó nhưng cô rất hiểu và cũng cực kỳ ghét xử lý những mối quan hệ vô dụng và phiền toái: “Vậy thì chúc mừng cậu thoát khỏi biển khổ?”

“Đúng vậy, thoát khỏi biển khổ!”

Nhưng Tống Sơ Tình vẫn lo lắng: “Giờ cậu định sao? Hai người vẫn sống đối diện mà?”

“Định gì mà định, tiếp tục ở chứ sao, chia tay thôi chứ đâu phải bán nhà dọn đi? Mình có làm gì sai đâu!” Lý Khả Khả nhấp một ngụm rượu, cười tinh quái, “Cậu yên tâm, chuyện mình mình tự lo được, chia tay trong hòa bình, chưa trở mặt đâu, sau này biết đâu con mình vào Đại học A còn phải nhờ vả người ta, mối quan hệ này vẫn nên giữ cho tốt.”

Tống Sơ Tình cười: “Chiêu trò quá đi.”

“Hehe.”

Ăn xong, Tống Sơ Tình muốn tiễn cô về nhà, Lý Khả Khả nhìn thấy Thẩm Tứ Niên đang đợi không xa, từ chối khéo: “Thôi đi, lát nữa chồng cậu lại ghét người bạn thân này.”

“Không có đâu, đừng quan tâm đến anh ấy.”

“Không cần thật mà.” Lý Khả Khả cười, an ủi cô: “Tiểu Sơ, mình không sao đâu, chỉ nửa năm thôi mà, hai ngày là ổn.”

Sau nhiều lần khăng khăng, Tống Sơ Tình đành phải đi trước.

Lý Khả Khả nhìn quanh rồi quay lại quán rượu nhỏ.

Tuy chỉ yêu nửa năm nhưng cô thật sự đã có kỳ vọng, không phải kiểu tạm bợ đối phó với Diêu Bái Thu.

Gọi thêm rượu, nhưng lúc rượu mang lên cô lại không muốn uống, chỉ ngẩn ngơ nhìn ca sĩ nhỏ trên sân khấu hát những bài tình ca buồn.

Ngồi khoảng một tiếng, gọi phục vụ thanh toán, không uống một giọt.

Gọi xe đưa về, 10 giờ hơn về đến nhà.

Vừa bước vào khu nhà cô thấy một người ngoài dự đoán, Diêu Bái Thu.

Lý Khả Khả khẽ nhói lòng, đứng yên tại chỗ.

Cho đến khi người kia dường như phát hiện ra điều gì, quay đầu lại.

Ánh mắt chạm nhau vài giây, anh là người đi về phía trước trước.

Sắc mặt mang theo sự lo lắng.

Lý Khả Khả chợt nhớ đến hồi đại học, khi đó anh đang yêu đương, cô cũng vậy, nhưng xui xẻo sao gặp phải kẻ lừa đảo.

Nghĩ lại thấy mình đúng là xui xẻo, sao cứ toàn gặp mấy tên đàn ông thèm tiền của cô.

Cô cười tự giễu rồi nhớ lại, lần đó tên đàn ông kia lừa cô lấy tiền, Diêu Bái Thu không biết từ đâu nghe được tức giận xông đến đánh người ta một trận, kết quả bị thương phải vào đồn cảnh sát.

Khi đó cô đã nghĩ, liệu anh có phải vẫn còn quan tâm đến mình? Nếu không thì sao lại tức giận như vậy? Vì thế niềm vui trong lòng hoàn toàn lấn át nỗi buồn vì bị lừa và chia tay, nhưng cuối cùng thì cũng chỉ là ảo tưởng của mình cô.

Bây giờ cô không muốn nhầm lẫn về loại ảo tưởng này nữa, khẽ cười nhạt: “Sao cậu lại đến đây?”

Diêu Bái Thu quan sát kỹ, chắc chắn cô không sao mới mở miệng: “Tiểu Sơ nói.”

“Tiểu Sơ sẽ không nhiều ch….” Lời vừa ra đến miệng thì khựng lại, Lý Khả Khả nhanh chóng nở nụ cười, khách sáo nói: “Mình không sao, cậu về đi, phiền cậu đến đây một chuyến rồi.”

Cô xách túi bước đi, Diêu Bái Thu đuổi theo kéo tay cô lại, nhận ra hành động quá giới hạn nên buông ra, “Lý Khả Khả, mình với cậu phải khách sáo đến thế à?”

Lý Khả Khả thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn anh: “Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, mong cậu giữ khoảng cách.”

Anh sững người vài giây, trầm giọng nói: “Mình đưa cậu lên lầu.”

Tùy anh, muốn làm gì thì làm.

Không ngờ vừa ra khỏi thang máy lại gặp một cảnh tượng như phim.

Liễu Trạm đang đợi cô ở trước cửa, nhìn thấy cô đi cùng một người đàn ông xa lạ thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó là tức giận: “Khả Khả, đây là ai?!”

Cô chưa từng nhắc đến Diêu Bái Thu trước mặt anh ta, giờ đây Liễu Trạm tưởng mình bị cắm sừng nên nổi cơn điên.

Lý Khả Khả suy nghĩ một chút rồi mở miệng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, chỉ là một người bạn.”

“Bạn gì mà xuất hiện lúc này? Em có phải đã ngoại tình từ trước rồi không? Em chia tay anh là vì tên này đúng không? Lý Khả Khả!”

Liễu Trạm bắt đầu kích động, vừa nói vừa muốn xông lên, Diêu Bái Thu lập tức bước ra chắn ở phía trước, giọng còn lớn hơn: “Muốn làm gì? Định động tay động chân à? Anh nghe không hiểu tiếng người hả?”

Hai người vóc dáng tương đương, Liễu Trạm tức đến đỏ mặt túm lấy cổ áo Diêu Bái Thu: “Mày là ai? Hai người quen nhau từ khi nào? Bắt đầu từ bao giờ?!”

Diêu Bái Thu đâu phải dạng dễ bị bắt nạt, mạnh mẽ đẩy anh ta ra: “Đừng có nói nhăng nói cuội! Liệu cái mồm mày đấy!”

Liễu Trạm lại định xông lên kéo cô, Diêu Bái Thu lại chắn trước, giọng lạnh lùng: “Tao cảnh cáo mày, đừng có chạm vào cô ấy!”

Lý Khả Khả khẽ ngước mắt nhìn anh rồi lại cúi đầu.

Cô quay người mở cửa nhà bằng vân tay.

Diêu Bái Thu đi theo vào trong, chặn Liễu Trạm lại bên ngoài.

Cánh cửa bị đập ầm ầm, Lý Khả Khả thấy may là chưa bao giờ cho anh ta biết mật mã, rồi lại nghĩ chắc phải chuyển đi một thời gian, chứ ra vào mà cứ đụng phải anh ta thì cũng phiền.

Cô đá giày cao gót ra, vứt túi xuống, quay đầu liếc nhìn người đàn ông cao lớn rồi lại dời mắt đi, bước thẳng vào phòng ngủ, chẳng còn sức đâu mà cãi nhau.

Tắm xong ra lấy nước uống, người kia vẫn còn ở đó.

Cô tỉnh táo hơn chút, nghiêng mắt nhìn: “Còn chưa đi à?”

Người đàn ông trên sofa ngước nhìn cô, giọng trầm trầm: “Cậu mong mình đi đến thế à?”

Lý Khả Khả bất ngờ thấy buồn cười, tựa vào tủ lạnh: “Diêu Bái Thu, cậu có ý gì đây?”

Không có gì, Diêu Bái Thu cũng cảm thấy chẳng có ý gì đặc biệt, lúc tối ở nhà anh thấy Tống Sơ Tình về, tiện miệng hỏi một câu, biết được cô chia tay liền lập tức chạy tới, đến rồi lại thấy không đúng, anh cũng không rõ bản thân muốn gì.

Anh cầm áo đứng dậy định đi, đi được nửa thì dừng lại, không quay đầu: “Mình thấy tên kia còn chưa chịu dừng, mấy hôm nữa cậu về nhà ba mẹ ở đi, nên cắt đứt thì cắt hẳn.”

Lại lầm bầm: “Mình cũng không hiểu cậu chọn đàn ông kiểu gì.”

Lý Khả Khả tức đến nỗi bật cười: “Mình cũng không biết mắt nhìn người của mình kiểu gì, đúng là chẳng ra làm sao, lần nào cũng vớ phải đồ tồi.”

Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Này, nếu mấy tên đó đều thích tiền của mình thì lần tới mình tìm một cậu trai trẻ là được, cho chút tiền là có cảm xúc, cũng không sợ bị lừa.”

Cô cầm chai nước, như đang lẩm bẩm: “Nhưng thật ra mình cũng thích Liễu Trạm, không nói đến thứ khác, anh ấy thật sự thích mình, lúc theo đuổi thì mỗi ngày đều nghĩ cách làm mình vui, chăm sóc từng chút một.”

“Ừm… đầu óc cũng giỏi, mình từng đến trường nghe anh ấy giảng một buổi, nói cái gì mà mình nghe chả hiểu.”

Diêu Bái Thu nghiến răng.

Lý Khả Khả mím môi, uống một ngụm nước lạnh, vẫn cười tươi: “Kỹ năng cũng tốt, rất biết cách phục vụ, ồ, chính là cái sofa trước mặt cậu đấy…”

Mặt người đàn ông lập tức đen sì, chẳng nói chẳng rằng sải bước đi ra, mở cửa, “rầm” một tiếng đóng lại.

Lý Khả Khả nhếch môi cười nhạt.

Chẳng thú vị gì cả.

Cô đi tới sofa, ôm gối ngồi co người lại.

Mười phút sau, tiếng khóa cửa vang lên.

Không biết là ai, ngoài ba mẹ và Tiểu Sơ biết mật khẩu nhà cô ra… còn có…

Cửa mở ra rồi lại đóng lại.

Người đàn ông quay lại, ném áo vest trong tay xuống, hai bước sải tới trước mặt cô, không nói lời nào cúi đầu hôn xuống.

Lý Khả Khả hoàn toàn ngây người.

Diêu Bái Thu chạm nhẹ rồi lui ra, nhìn gương mặt cô không biết từ lúc nào đã nhòe nước mắt, bật cười: “Khóc gì chứ? Thích tên đó đến thế sao?”

Lý Khả Khả bừng tỉnh, tát anh một cái.

Máu tươi lập tức rỉ ra từ khóe miệng, Diêu Bái Thu giơ tay quệt một cái.

Ngón tay dính máu giơ lên trước mắt.

Vài giây sau, trong ánh mắt càng lúc càng tối, nụ hôn lần nữa ập xuống.

Lý Khả Khả quay mặt tránh đi, khẽ gọi tên anh: “Diêu Bái Thu.”

Lời là cảnh cáo, cũng là chút lý trí cuối cùng, Diêu Bái Thu không đáp, nâng cằm cô lên ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Ánh mắt giao nhau, như chẳng nói gì, mà lại như nói hết tất cả.

Người đàn ông lại cúi xuống, hôn môi, quấn quýt.

Từ sofa đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Cơ thể tuy xa lạ nhưng lại quen thuộc, trong từng cơn sóng trào dâng tìm thấy kh.oái c.ảm.

Lý Khả Khả lúc nãy nói dối anh, kỹ thuật của Liễu Trạm cực kỳ tệ, cô từng phải giả vờ rất khổ sở, chỉ thích màn dạo đầu.

Trong cơn mơ màng, cô lại nghĩ, người này quả thật rất khiến con gái mê mẩn.

Sau hai lần, Lý Khả Khả khoác áo đi tắm, cô cần tỉnh táo lại, tắm mất nửa tiếng.

Ra ngoài, thấy người đàn ông đang nằm nghiêng trên giường, giống như đã ngủ, cô đến cửa mở ra, làm tư thế tiễn khách: “Diêu Bái Thu, cậu về đi.”

Không có động tĩnh, nhưng Lý Khả Khả biết anh chưa ngủ.

“Lát nữa mình sẽ xóa kết bạn với cậu, sau này nếu không có chuyện gì thì không cần liên lạc.”

Mối quan hệ bạn bè này không thể tiếp tục.

Nói xong, cô lặng lẽ chờ câu trả lời.

Khoảng ba bốn phút sau, từ trong chăn vang lên một câu trầm trầm: “Mình không đi.”

Lý Khả Khả lại ngẩn người, chưa hiểu rõ: “Diêu Bái Thu, cậu có ý gì?”

“Mình không đi, không xóa.”

Có chút trẻ con, cũng có chút ngang bướng.

Cô bỗng nhớ đến cậu nhóc năm xưa luôn mang Bumblebee đến dỗ dành mình khi ba bốn tuổi, mắt chợt đỏ hoe.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận